Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ

Chương 38




4 giờ sáng Minh Nhã nằm trên giường  lăn qua lăn lại, cô không thể nào ngủ được.

Bây giờ cô nên làm gì? Không có ai mỗi buổi sáng gọi cô dậy và cũng không có ai làm đồ ăn cho cô.

Minh Thiên vừa mới đi công tác ngày hôm qua. Cô rất muốn đi nhưng anh lại không cho cô đi theo. Cứ như sợ cô phá chuyện gì đó không bằng.

Cô lấy điện thoại ra lướt tới lướt lui, rồi quăng điện thoại qua 1 bên. 15 phút sau cô lại cầm lấy điện thoại bấm số và gọi cho Diệp Hạo Phong. Dù gì thì 2 người cũng sống chung với nhau 3 năm mà.

Bên kia Diệp Hạo Phong đang ngủ  say, nghe điện thoại reo len anh hận người nào đã phá giấc ngủ của mình.

Anh cầm điện thoại mắt nhấm mắt mở nhìn màng hình điện thoại, sau khi nghe ai đó nói xong. Anh cúp điện thoại rồi ngủ tiếp.

5 giây sau anh bật người dậy VSCN rồi  sửa soạn quần áo và những thứ cần thiết cho việc ngắm mặt trời mọc.

1 lúc sau Diệp Hạo Phong lái xe dừng trước cổng nhà của Minh Nhã. Cô bước ra khỏi nhà với bộ đồ thể thao màu trắng. Tóc được búi cao, cô mang đôi giày bata màu trắng.

Cô nhìn anh đánh giá, cũng không tệ. Mà nhìn kĩ lại cứ như cả 2 đang mặc đồ cặp vậy. Bộ đồ anh mặc là màu đen  thương hiệu giống y như nhau.

"Tiểu xinh đẹp mình đi biển ngắm mặt trời mọc nha?" Anh bước đến chỗ cô mở của xe.

Cô gật đầu rồi bước vào trong xe ngồi cạnh anh. Anh cũng nhanh chống vào trong xe rồi chạy nhanh về phía biển. Cho đến khi tới nơi cả 2 cùng bước xuống xe.

"Tiểu xinh đẹp có sợ không?" Lúc chạy xe anh cứ nghĩ là cô sợ nhưng cô lại hoàn toàn trái với suy nghĩ của anh.

"Không, tôi đã quen với việc chạy xe với tốc độ cao. Lát về tôi chở". Dạ lâu rồi cô không láy xe. Cô thật nhớ những cảm giác trước kia của mình quá đi. 

"Nè tiểu xinh đẹp mẫu người cậu thích như thế nào?" Anh rất tò mò về mẫu người mà cô thích. Tuy sống cùng nhau đã 3 năm nhưng anh biết rất ít chuyện riêng tư của cô. Nhưng co thi ngược lại mọi chuyện của anh cô đều biết hết.

"Mẫu người mà tôi thích". Cô lặp lại câu hỏi.

"Ừ,mẫu người mà cậu thích". Anh cũng lặp lại câu hỏi 1 lần nữa.

"Để coi... tất nhiên không phải là cậu rồi. Người mà tôi thích khoảng 29 đến 30 tuổi. Lúc làm việc đeo kính nhìn trông rất soái. Có 1 chút gì đó gọi là phúc hắc hay bá đạo. Đặc biệt phải cao 1m8 trở lên". Cô suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời vì khi nghe Diệp Hạo Phong hỏi mẫu người cô thích. Cô chợt nghĩ đến Lãnh Thiên Hàn.

Diệp Hạo Phong khóc than trong lòng, anh thật sự không có 1 chút điểm gì giống với mẫu người mà Minh Nhã thích.

"Vậy... vậy cậu thấy mình như thế nào?" Hy vọng cô sẽ cho anh 1 tia hy vọng.

"Cậu... ùm... chúng ta lúc thì như 2 chị em, lúc thì cứ như 2 anh em". Xong cô bước em đến gần bờ biển để ngắm mặt trời sắp mọc.

Anh nghe câu trả lời của cô, anh cứ như đang rớt xuống đáy vực sâu của địa ngục.

"Nè cậu có xem mặt trời mọc không?" Cô lớn tiếng gọi.

"Có mình tới liền". Không được nản chí. Mình phải cho cô ấy biết mình yêu cô ấy sâu đậm đến nhường nào. Rồi anh chạy tới kéo cô lại gần mình, môi kề môi. Vừa đúng lúc mặt trời bắt đầu ló dạng.

"Về thôi" cô đẩy anh ra đi nhanh về chiếc xe.

"Ừ" tuy có 1 chút không nỡ nhưng bắt đầu như thế cũng tốt.

2 người bước đến chiếc xe rồi ngồi vào trong. Lần này cô là bác tài, còn anh ngồi kế bên.

"Thắt dây an toàn và giữ vững tâm lí". Cô lên tiếng nhắc nhỡ, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.

Anh thắt mắc với câu nói của cô, anh đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Đột nhiên cô phóng hết ga ra đường lớn, rồi lạng lách lung tung. Công an thấy cô chạy quá tốc độ nên đã đuổi theo nhưng đã bị cô nhanh chống bỏ xa.

Tới nhà cô bước xuống xe để 1 mình anh ở trên xe hồn và phách ở 2 nơi khác nhau.

Trong đầu anh bây giờ có 1 suy nghĩ. Tiểu xinh đẹp không phải là người mà, tiểu xinh đẹp thật đáng sợ.

Khi hoàng hồn anh thấy cô chuẩn bị bước vào nhà, anh bước đến chỗ cô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Theo mọi người thì Diệp Hạo Phong sẽ nói gì với Minh Nhã.

Ai đoán đúng chap sau tặng người đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.