Cố Thẩm Minh đưa Bannie về khách sạn, đến nơi anh không vội mở cửa xe mà ngồi im lặng một lúc.
Cô nhìn anh, cái nhìn đầy khó hiểu.
Anh cũng nhìn sang cô, nở một nụ cười trìu mến. Anh nói:“Bannie em nghĩ sao nếu có một người đàn ông thích em, nhưng mà anh ta lại là gà trống nuôi con?”
Nghe xong cô lập tức sửng sốt, lúng túng không biết nên làm gì. Việc Cố Thẩm Minh bày tỏ với cô, quá đường đột cho nên cô không biết mình nên phản ứng thế nào.
“Bannie anh sống một mình chắc cũng mười năm rồi, kể từ ngày mẹ của A Thần rời đi. Lúc đó anh cảm thấy không còn chút xíu lòng tin nào với phụ nữ cả, họ đến với anh vì tiền, vì danh vọng, cũng có người ra đi vì không tìm được hạnh phúc ở anh. Nhưng mà kể từ khi anh gặp em Bannie… Lần đầu tiên nhìn thấy em hớt hải chạy tới chỗ làm của anh, anh đã bị thu hút bởi em. Em dịu dàng, nhẹ nhàng luôn làm cho người khác cảm thấy dễ chịu. Rồi càng ngày anh càng thấy thích em, sự rung cảm này lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được đấy.”
Bannie nghe anh nói rất nhiều, nhưng mà không biết phải phản ứng như thế nào. Cô có người trong lòng, mặc dù không thể ở bên nhau nhưng không có cách nào đem hắn đặt ra khỏi trái tim được.
Cố Thẩm Minh là người đàn ông tốt, anh lo lắng, quan tâm cô. Vì anh rất tốt cho nên cô không thể lừa gạt chính bản thân mình mà mở lòng với anh, cũng không thể làm anh tổn thương được.
“Anh Thẩm Minh thật ra…”
Cố Thẩm Minh nắm tay cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình yêu thương, anh cướp lời:“Anh biết hiện tại em đang thu người lại, em không cần phải trả lời anh đâu. Em chỉ cần biết anh thích em là được rồi.”
Nghe xong cô thở ra một hơi, Cố Thẩm Minh luôn làm cho người khác thoải mái, lúc nào cũng vậy.
“Em lên phòng đi, ngủ sớm một chút. Đừng suy nghĩ nhiều, cái gì đến nó sẽ đến. Yên tâm đi, em còn có anh. Nếu có thể làm lá chắn cho em, anh cam tâm tình nguyện, Bannie.”
“Em…”
“Ngủ ngon.”
Cố Thẩm Minh hôn lên trán cô, hôm nay anh chỉ muốn nói chứ không hề muốn nghe cô nói. Vì anh biết kết quả cuối cùng là Bannie sẽ từ chối, anh có thể đợi, đợi bao lâu cũng được để nghe một kết quả khác.
Anh biết rõ, chuyện này không gấp được!
*
Sáng hôm nay cô không đến gặp Alice được, Cố Thần nói có cậu cho nên cô cứ yên tâm. Vì Bannie nhận được điện thoại của toà án, báo rằng đơn ly hôn của cô nộp còn thiếu chứng minh thư của Mạc Tử Dương. Vậy là cô phải đi tới Mạc gia một chuyến, hôm nay là chủ nhật hắn sẽ không đi làm.
Bannie trở lại ngôi nhà của chính mình từng sinh sống, cảm giác mủi lòng ập đến. Cô cố trấn an mình, cô chỉ tới lấy chứng minh thư rồi đi ngay.
Đưa tay ấn chuông cửa, lập tức quản gia cho cô vào. Đối với Mạc Tử Dương chỉ cần là Bannie thì luôn được đối xử tốt, Bannie không biết hắn luôn dặn dò quản gia rằng:“Nếu như Bannie có về cứ để cô ấy vào, đây là nhà của cô ấy.”
Cũng như hôm nay, không cần thông qua hắn mà Bannie đã được cho vào nhà. Cô vừa đi vào thì có người hầu bê ly nước cam đi ra, quản gia thấy vậy liền đoạt lấy ly nước cam trên tay cô hầu gái rồi đưa tới trước mặt cô:“Cô chủ cô uống nước đi, cam này hái ngoài vườn nhà mình đấy. Ngon và ngọt lắm!”
“Không cần đâu, tôi… Tôi đến lấy giấy tờ rồi đi ngay.” Bannie từ chối, vì vốn dĩ ly cam vắt ấy không phải pha cho cô.
Có thể là cho Mạc Tử Dương, quản gia chỉ mời theo phép lịch sự thôi.
Quản gia nhét ly nước cam vào tay cô, bà cười hiền nói:“Cây cam này là do cô chủ đích thân chăm sóc mà, nó đã có quả rồi cô chủ nên được hưởng thành quả của mình mới phải chứ.”
Bannie cầm ly nước cam, cuối cùng cũng uống. Được rồi, Mạc gia cũng không hiếm lạ gì một trái cam, cô uống nhanh rồi đi vậy.
“Thiếu gia ở trên phòng sách ạ.”
Bannie gật đầu rồi sải bước lên cầu thang, hắn làm việc sớm vậy sao, chỉ mới hơn bảy giờ sáng một chút thôi.
Cô thấy cửa phòng sách không khoá mới thò đầu vào, Mạc Tử Dương đang họp online nhìn thấy cô nét mặt của hắn thoáng ngạc nhiên. Bannie đi vào cô chỉ chỉ vào ghế sofa ý bảo sẽ đợi hắn, hắn đồng ý.
Cô ngồi xuống ghế sofa, làm việc riêng của mình. Cô ngồi hơn mười phút mới nghe Mạc Tử Dương nói tạm biệt mấy người trên màn hình máy tính, hắn gập laptop lại cầm điện thoại lên nói với cô:“Anh gọi một cuộc nữa, chờ anh 5 phút.”
“Vâng được.”
Mạc Tử Dương ra ban công liên lạc.
Bannie đem điện thoại cất vào túi xách, sau đó rót một cốc nước lọc uống. Mạc Tử Dương không mở điều hoà hay sao mà nóng thế, cô ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm điều hoà.
Quái lạ hắn để mười tám độ, sao mà cả người cô như bốc quả thế này. Bannie lại rót thêm một ly nước rồi uống cạn, vẫn không hết nóng.
Cả người cô khô khốc khó chịu, cảm giác này… Có chút quen thuộc.
Bannie nhìn người đàn ông đang đứng ngoài ban công quay lưng lại với cô, hắn mặc một cái áo thun trắng ôm body, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Bannie nhìn mà nuốt nước bọt, cô muốn sờ soạng những thớ thịt đó, rất muốn.
Cô lảo đảo đi về hướng Mạc Tử Dương, gạc tay nắm cửa rồi bổ nhào tới ôm hắn từ phía sau.
Hắn vẫn đang nghe điện thoại, thấy hành động bất ngờ này của cô mà thoáng kinh ngạc. Mạc Tử Dương quay người lại nhìn cô, Bannie ngay lập tức nhón chân hôn lên môi hắn.
Cô chủ động như vậy, hắn cầu còn không được.
Mạc Tử Dương vẫn phải rời khỏi đôi môi mềm mại ấy một cách lưu luyến, hắn ôm cô vào lòng nói vào điện thoại:“Trương tổng thật ngại quá tôi có chút đột xuất, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”
Không đợi bên kia trả lời, hắn đã tắt di động.
Hắn nhìn xuống nữ nhân trong lòng mình, cô cũng ngước mặt lên nhìn hắn. Đôi mắt to tròn mơ màng nhiễm dục, hai má cô đỏ bừng như quả cà chua. Trạng thái lờ mờ này của cô hắn đã đoán được tám mươi phần trăm nguyên nhân, cô bị dính thuốc.
“Tử Dương hôn…”
Cô gạc tay hắn ra, trực tiếp áp tay bưng hai gò má của hắn lên mà hôn, không cho hắn có cơ hội né tránh.
Mạc Tử Dương ôm eo cô, cùng cô phối hợp nhịp nhàng và ăn ý. Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên lên.