Cố Thẩm Minh sải bước đi tới chỗ bọn họ, anh nhìn ra người đàn ông này là Mạc Tử Dương. Sau đó liền nở một nụ cười thương mại, tiện thể kéo tay hắn ra khỏi tay Bannie. Anh vẫn giữ nét lịch sự, nho nhã chào hỏi.
“Thì ra là Mạc tiên sinh, đều là người quen anh có chuyện gì từ từ hẳn nói. Anh lôi lôi kéo kéo một người phụ nữ giữa ban ngày, ban mặt thật sự không nên.”
Mạc Tử Dương chỉnh lại áo vest bên ngoài, hắn lạnh nhạt nhìn Cố Thẩm Minh nói:“Cố Tổng ngại quá để anh chê cười. Đây là vợ của tôi, bọn tôi xảy ra chút hiểu lầm nhỏ. Bây giờ tôi đưa cô ấy về, không làm phiền chuyện làm ăn của anh.”
Mạc Tử Dương muốn nắm tay thì Bannie rụt lại, cô chạy ra phía sau Cố Thẩm Minh kéo tay áo anh cầu cứu. Bannie biết nếu như hôm nay cô cùng Mạc Tử Dương đi, bọn họ sẽ lại dính lấy nhau không dứt được. Chi bằng… Làm cho hắn chết tâm đi.
“Bannie về nhà thôi, có chuyện gì anh cùng em nói có được không?” Hắn hạ giọng, dịu dàng nói, xong thì vươn bàn tay ra chờ cô nắm lấy.
Bannie lắc đầu, cô nói:“Mạc Tử Dương anh đừng ép buộc tôi nữa.”
Mạc Tử Dương hắn lập tức tiến tới muốn kéo tay cô thì bị Cố Thẩm Minh chặn ở trước mặt.
“Mạc tiên sinh cô ấy hiện tại không muốn đi với anh, hay là vậy anh trở về trước… Bộp…”
“Mạc Tử Dương, anh điên đấy à?”
Bannie trừng mắt hét lên với Mạc Tử Dương, vì hắn vừa đánh vào má phải của Cố Thẩm Minh. Anh ôm mặt, khoé môi đã rỉ máu. Cô chạy lại đỡ anh, Cố Thẩm Minh nắm tay cô kéo ra phía sau anh.
“Mạc tiên sinh một cú đánh này coi như tôi nể mặt anh. Bannie hiện tại đang ở trong khách sạn của tôi, chính là khách hàng của tôi. Mong Mạc tiên sinh hiểu quy tắc ở chỗ của tôi một chút.”
Cố Thẩm Minh dẫn tay Bannie đi, hắn đuổi theo liền bị bảo vệ ngăn lại. Mặc kệ phía sau có bao nhiêu náo loạn ồn ào, Cố Thẩm Minh vẫn nắm tay cô kiên định dẫn đi.
Bọn họ lên phòng, cô liền sốt sắng chạy đi tìm hòm thuốc để sát trùng vết thương cho anh. Trong lòng cô áy náy vô cùng, bởi vì cô mà anh mới bị đánh.
“Anh Thẩm Minh à thật xin lỗi anh, cũng tại vì tôi…”
“Không có gì, lâu lâu bị đánh cũng thú vị lắm.”
Anh cười nói, còn có thể cười được…
Bannie cẩn thận thoa thuốc cho anh, vì sợ anh đau nên cô còn thổi thổi. Cố Thẩm Minh nhìn cô đến ngây người, lâu lắm rồi anh mới có cảm giác thích một cô gái. Lần đầu tiên gặp cô anh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp dịu dàng ấy, xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ nhưng bọn họ toàn là gai độc, đến với anh không vì tiền cũng vì lợi ích cá nhân. Nhưng Bannie thì khác, cô không hề cần anh giúp đỡ, đối với anh vô cùng khách sáo.
“Có đau không ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Cố Thẩm Minh hiện tại giống như người mất hồn, cứ nhìn cô chăm chăm không rời, làm cho cô rất ngại.
Cô đẩy vai anh, xấu hổ đi cất hòm thuốc.
“Cám ơn cô nhé Bannie.” Anh thoáng giật mình tỉnh mộng cười nói, vừa cười xong đã bị đau mà nhăn mặt.
Alice bước ra từ phòng tắm thì thấy cảnh tượng này. Cô ấy mới tò mò hỏi:“Mặt của anh Cố bị sao thế?”
“Mạc Tử Dương đánh đấy, tính nóng của anh ấy mãi không chịu sửa.” Cô nhăn mày nói, lại vô tình nhớ lại một số chuyện. Lần trước cô đi ăn tối với Tô An, hắn cũng lấy đá ném cho người ta chảy máu mũi. Còn lần cô và Trình Phong hôn nhau, hắn tông móp mui xe người ta doạ cô sợ muốn chết.
Tính khí của Mạc Tử Dương rất xấu!
Cố Thẩm Minh cũng không ở quá lâu, anh có vẻ là người bận rộn cô đoán là vậy. Anh vừa mới đi, Alice đã ôm vai cô thủ thỉ:“Cậu nói xem anh Cố đó có phải có ý với cậu không?”
“Nói bậy, người ta chỉ là tốt bụng thôi.” Cô bác bỏ ngay.
Alice xì một tiếng, đi lại bàn trang điểm hờ hững nói:“Cậu nghĩ trên đời này có nhiều người tốt như thế sao?”
“Nếu không thì sao…”
Cô mở tủ lấy quần áo, cô nghĩ Cố Thẩm Minh chỉ là đối tốt với khách hàng thôi. Cô thuê phòng vip này của anh, một tháng cũng không ít tiền đâu cho nên được anh đối xử tốt một chút. Chứ thật sự cô không dám nghĩ theo một chiều hướng khác, vì sợ…
Nửa đêm Bannie không ngủ được, cô ra ban công hít thở không khí. Cô ở tầng ba, nên vừa hay có thể nhìn xuống đường xá. Cô vươn vai, rồi như chợt nhận ra điều gì đó khiến gương mặt cô hốt hoảng.
Mạc Tử Dương hắn vẫn ở đó và đang hút thuốc.
Giây phút hắn ngẩn mặt lên nhìn, ánh mắt bọn họ giao nhau. Mạc Tử Dương dập tắt điếu thuốc trên môi, hắn ngẩn người nhìn cô một lúc.
Bannie cảm thấy thật là đau đầu, tại sao Mạc Tử Dương không phải là một kẻ bạc tình đi chứ.
Cô đi vào phòng, cầm lấy một cái áo khoác len. Nghe thấy tiếng mở cửa Alice liền hỏi:“Đi đâu đấy?”
“Mạc Tử Dương ở dưới đó, tớ đi một chút.”
Alice ậm ừ rồi tiếp tục ngủ, gần đây cô ấy thường hay ngủ, có khi là ngủ cả ngày.
Bannie xuống dưới sảnh rồi ra ngoài, trông thấy cô Mạc Tử Dương lập tức chạy lại, trong đôi mắt hắn hiện lên tia vui mừng rõ rệt.
“Vợ, anh biết là em không bỏ mặc anh.” Mạc Tử Dương ôm cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của hắn, và cả mùi hương thuộc về hắn nữa.
Hốc mắt cô cay xè, nghẹn ngào hỏi:“Sao anh không về nhà đi, đã khuya rồi.”
“Anh chờ em cùng về.”
Một câu này của hắn như đánh vào nội tâm cô, hắn chờ cô trở về ư. Cô cũng muốn trở về, cũng muốn ngã vào vòng tay của hắn nhưng cô biết cô không xứng.
Mạc Tử Dương sẽ ra sao nếu biết cô không thể có con, cho dù hắn có chấp nhận vẫn sẽ yêu thương cô nhưng mà hắn liệu có vượt qua được sự cô đơn khi cả hai sẽ không có nổi một mụn con khi về già. Hoặc là bà nội của hắn, bà có đồng ý một cô cháu dâu không thể sinh nở? Mặc dù trong sách cô cũng đã từng bị vô sinh, bà ấy đã chấp nhận cô nhưng ở hiện tại cô không dám chắc chắn.
Mạc Tử Dương là một người đàn ông tốt, một người chồng hoàn hảo. Hắn đã từng vì cứu cô mà không màng đến mạng sống của chính mình, vì vậy cô không thể ích kỷ vì bất hạnh bản thân mình mà khiến hắn phải đau đầu khổ sở cùng cô được. Hắn xứng đáng với một cô gái tốt hơn, và ưu tú hơn!
“Chúng ta… Nói chuyện đi.”
Cô đề nghị vào trong xe, hắn liền răm rắp nghe theo.
Ngồi vào bên trong, cô siết chặt gấu váy trong tay, bất lực nói:“Anh có biết vì sao em rời xa anh không?”
“Anh không biết mình đã làm sai ở đâu. Nhưng mà Bannie em phải biết là anh rất yêu em, nếu anh sai, chỉ cần em nói ra anh nhất định sẽ nghiêm túc sửa chữa.”
Hắn nắm tay cô, còn hôn lên trên đó như chứng minh thành ý của hắn vậy.
Cô thở dài, nhắm mắt nói:“Em sợ… Em thừa nhận lúc đầu vì em ghen với Thái Y Lâm nên mới đòi ly hôn với anh. Có ai đó đã gửi bản xét nghiệm của anh và Andy cho em.”
“Bannie anh không có, anh thề là anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em. Chuyện đó anh sẽ cho em một câu trả lời khiến em hài lòng, anh hứa.” Hắn ôm cô dỗ dành, nếu cứ như vậy thời gian ngừng lại thì hay biết mấy.
Bannie đẩy hắn ra, cô trực tiếp nhìn vào mắt hắn lạnh lùng nhất mà nói:“Chuyện đó không quan trọng nữa rồi Tử Dương. Em cương quyết ly hôn là vì em sợ, em sợ em sẽ chết. Ở cùng với một người như anh, hầu như em cảm nhận được xung quanh em toàn những người muốn giết em. Chúng ta may mắn thoát khỏi lần bắt cóc đó, nhưng không có nghĩa là sẽ may mắn hoài. Liệu lần sau anh có thể đến kịp nữa không? Anh ở trên thương trường đuổi cùng giết tận người ta, cũng không ít người muốn anh chết mà.”
“Bannie à, anh không phải cố ý để em rơi vào tay những người đó đâu. Vì anh quá chủ quan, đáng lẽ ra anh nên đề phòng sớm hơn mới phải. Cho anh xin lỗi có được không, anh sẽ bố trí người bảo vệ em. Anh cam đoan sẽ không có một vụ bắt cóc nào nữa, em tin anh nhé.”
Cô lắc đầu cười lạnh, nhưng sâu trong thâm tâm cô rất muốn ôm lấy hắn và nói cho dù như thế nào cô cũng sẽ không trách hắn, cô muốn cùng hắn sống chết, đáng tiếc là không thể nói ra những lời đó.
Bây giờ chỉ khi cô trở thành một kẻ tham sống sợ chết, thì mới có thể khiến hắn thấy khó mà lui thôi. Cô phải nhẫn tâm, để cho hắn một con đường lui.
“Xin lỗi anh, em không thể vì vài câu nói của anh mà xem thường mạng sống của mình được. Chúng ta gặp nhau được mấy lần chứ, yêu nhau sâu đậm cỡ nào? Tình yêu và mạng sống em cân nhắc được cái nào nặng cái nào nhẹ. Em mong anh trả lại sự an toàn cho em, Mạc Tử Dương ở ngoài kia thiếu gì người tình nguyện yêu anh, sao anh cứ phải quấn em vào chỗ chết vậy chứ?”
Nhưng lời cô nói ra, ngay cả bản thân cô còn nghe không nổi huống hồ gì là Mạc Tử Dương. Hắn nhìn cô trong ánh mắt của hắn ngập tràn sự thất vọng, cô thấy vậy mới mở cửa xe đi xuống. Tất cả nên kết thúc ở đây thôi, cô nên chúc hắn sau này thật viên mãn và hạnh phúc…