Đêm nay Mạc Tử Dương đi uống rượu với Tô Hoài, hắn nói Tô Hoài đang gặp vấn đề gì đó. Bannie biết anh, anh là bạn trai của Alice.
Mạc Tử Dương tới quán bar thì Tô Hoài đã say lắm rồi, hắn vỗ vai anh rồi gọi cho mình một ly rượu.
Trong đôi mắt của Tô Hoài chứa đựng nổi bi ai và thống khổ, anh liên tục uống rượu vì lúc này chỉ có rượu mới làm cho anh quên đi cảm giác ấy. Anh ghê tởm chính bản thân mình.
“Sao thế?” Mạc Tử Dương nhàn nhạt hỏi.
Tô Hoài cười, nụ cười chua chát biết bao.
Anh lắc nhẹ ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu nâu sóng sánh trong ly thủy tinh, anh nói:“Cô ấy thấy đoạn video đó rồi, giờ cổ sợ tôi.”
Mạc Tử Dương không biết nói gì, chuyện của Tô Hoài hắn biết. Đoạn video đó cũng xem rồi, lúc ấy anh bị chuốc thuốc nên nhìn vào cứ nghĩ là anh đang thuận tình. Làm bạn với anh bao lâu nay, hắn biết Tô Hoài luôn chán ghét bản thân mình. Nhưng từ khi có Alice thì lại khác, ngày đó anh gọi điện cho hắn, có lẽ hắn chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như thế khi nói về việc sắp kết hôn.
“Ngay cả tôi còn không thể chấp nhận sự việc ghê tởm của mình đã làm lúc đó thì làm sao cô ấy chấp nhận được. Cũng phải thôi!”
Một câu nói quá xót xa.
Mạc Tử Dương vỗ vỗ vai anh, nói:“Anh là nạn nhân. Anh không sai, hãy nhớ điều đó Hoài.”
“Alice nói cô ấy không muốn ở chung với tôi nữa. Tôi phải nói là cô ấy có bệnh, tôi là bác sĩ. Đến giờ phút này tôi cũng chỉ có thể dùng thân phận bác sĩ để tiếp cận cô ấy thôi. Cổ chán ghét tôi, cổ nói nhìn tôi không khác gì một tên bệnh hoạn, biến thái.”
Hốc mắt anh đỏ lự, nhớ lại vẻ mặt của Alice lúc tát anh. Trong lòng anh đau nhói, phải rồi cho dù cô có bệnh cũng không tới lượt anh chăm sóc. Người thích Alice ngoài kia rất nhiều, còn anh chỉ là một kẻ bệnh hoạn biến thái.
Có đứa trẻ nào lại nhiệt tình làm chuyện đó cùng lúc với hai người đàn ông chứ, không có!
Tô Hoài trở về nhà cũng là 3 giờ sáng, anh có men say trong người. Đẩy cửa phòng, anh đi vào nhìn thấy Alice đang cuộn tròn trong chăn bông ấm áp.
Anh đứng chôn chân ở đó rất lâu để nhìn dáng vẻ của cô khi ngủ, cô xinh đẹp biết bao.
“A đồ biến thái, ai cho anh vào đây hả?”
Alice trở người, giật mình tỉnh giấc cô thấy Tô Hoài đang nhìn mình. Mùi rượu phát ra từ trên người anh nồng nạc, cô lập tức sợ hãi.
Cô xuống giường đẩy anh ra khỏi phòng, dùng ánh mắt căm thù và lời nói hung dữ mắng anh.
Tô Hoài bị đẩy ra khỏi phòng, Alice khoá chặt cửa.
Hốc mắt anh cay xè, cổ họng nghẹn ứ không phát ra được bất kì một âm thanh nào. Anh đứng ở cửa như hoá đá, muốn gõ cửa mấy lần nhưng lại thôi. Cô ghét anh, sợ anh, còn chê bai anh.
“Alice, anh… Anh chỉ đi nhầm phòng thôi. Doạ em sợ rồi à, anh xin lỗi nhé.”
Anh khó khăn phát ra từng thanh âm một, sự chua xót cùng đau nhói ở lồng ngực vây lấy anh. Cô ở trong phòng nghe thấy nhưng không trả lời.
“Ngủ ngon.”
Anh cuối đầu lặng lẽ đi về phòng của mình, ngồi xuống sofa kèm theo đó là tiếng thở dài não nề. Anh… Phải làm sao đây?
*
Mạc Tử Dương đem chuyện của Tô Hoài kể cho Bannie nghe, cô nghe xong thì trợn mắt cả kinh. Không ngờ, trên thế giới này lại có loại người không bằng cầm thú như thế.
Tội nghiệp cho Tô Hoài quá đi.
Cô nghĩ cô nên đi gặp Alice để nói đỡ cho anh, hồi đó Alice đã rất thích anh mà, không có lý nào cô ấy vì mấy cái đoạn clip đó mà chê bai anh được. Cô là bạn thân của Alice cho nên cô hiểu rất rõ tính tình của cô ấy, bây giờ cho dù cô ấy có bị bệnh đi nữa nhưng cô tin cô ấy vẫn sẽ như lúc trước thôi.
“Để em gặp Alice đả thông tư tưởng của cậu ấy. Alice không phải người như thế đâu ạ.” Cô nói.
“Cám ơn em, vợ.”
Mạc Tử Dương ôm cô, hắn cũng muốn Bannie đi một chuyến. Chuyện của Tô Hoài hắn cũng hiểu rất rõ, chỉ có ở bên Tô Hoài thì Alice mới được chăm sóc tốt nhất thôi. Với lại hồi trước bọn họ rất yêu nhau.
Mạc Tử Dương hôn cô, Bannie liền đẩy hắn ra che môi, cô nhăn mặt nói:“Anh đừng nói thú tính trong anh lại trỗi dậy nha Mạc Tử Dương?”
“Dám gọi cả tên họ của anh, em chán sống rồi hửm vợ?” Hắn nhào tới đè cô xuống giường.
Bannie bị hắn giam cầm hai tay trước ngực, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin khoan hồng.
Mạc Tử Dương hôn lên chóp mũi cô, hắn dịu dàng đề nghị:“Gọi chồng ơi cho anh nghe nào vợ.”
“Không gọi, anh có giỏi thì đừng có dùng sức đi.” Cô cắn lên cằm hắn như để trách hờn. Sức lực của hắn lớn như vậy làm sao cô làm lại hắn, lần nào cũng lấy sức mạnh ra bắt cô quy hàng.
Cô mới không dễ khuất phục thế đâu.
Hắn cắn lên vành tai tinh xảo của vợ mình, giọng dụ dỗ nói khẽ:“Không dùng sức làm sao thoả mãn em được, phải không vợ.”
“Anh cút đi Mạc Tử Dương.”
Cô đá hắn, mặt đỏ lên như quả cà chua. Hắn lưu manh, đã ngoài ba mươi rồi cũng không đứng đắn tí nào.
Mạc Tử Dương cười rộ lên rất sảng khoái, hắn nằm sang bên cạnh ôm cô vào lòng. Có lẽ lấy Bannie làm vợ là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của hắn, Mạc Tử Dương hắn thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn.
“Anh đi tắm đi, cả người hôi muốn chết.”
Cô càm ràm, hắn liền nghe lời đi tắm. Vợ hắn chê hắn hôi, vậy hắn nên đi tắm cho thật thơm, để cho cô nghiện hắn luôn.
Hôm sau Bannie tới nhà của Tô Hoài tìm Alice, nhìn thấy cô Alice liền ngó dọc ngó ngang kéo cô vào phòng đóng cửa.
Cổ nôn nóng hỏi:“Sao cậu tới đây? Bannie đây là nhà của tên biến thái đó cậu biết không hả?”
“Alice cậu nghĩ sai cho anh ấy rồi. Tô Hoài là người tốt đấy.”
Alice nghe xong lập tức đem máy tính mở đoạn clip cho cô xem, Bannie không xem. Cô nắm tay Alice, dịu dàng khuyên nhủ.
Nhưng mà không khá hơn là bao, Alice không chịu tin những lời cô nói.
“Anh ta có bị bỏ thuốc hay không thì cái đó ai mà biết được. Mà chuyện đó tớ cũng không nói đi, nhưng tại sao anh ta lại lừa tớ rằng tớ là vợ anh ta chứ? Rõ ràng anh ta chưa từng kết hôn, nếu không phải biến thái thì là gì hả?” Alice đưa ra lý lẽ của mình, cô hiểu nếu như đứng ở phương diện của cô ấy thì cô có lẽ cũng sẽ nghĩ như thế.
“Tớ không biết đâu, lúc đầu cậu nói với tớ cậu yêu anh Hoài. Có thể là do cậu bị bệnh, nên ảnh muốn chăm sóc cậu cả đời đấy, mới nói gạt cậu.”
“Sai nhé, hôn nhân là tự nguyện từ hai phía. Cái đó của anh ta là thương hại tớ, tớ không cần anh ta thương hại đâu. Giờ tớ chỉ cần nhìn thấy anh ta là sợ.”
Tô Hoài đứng ở bên ngoài nghe hết mọi chuyện, anh thở dài, cô vẫn sợ anh.
Anh nghe Mạc Tử Dương nói Bannie tới gặp Alice trò chuyện tiện khuyên nhủ nên anh rất mừng, anh xong việc liền chạy về. Kết quả cô ấy vẫn không chấp nhận anh, cổ nói đúng, hôn nhân là tự nguyện.
Cổ không tự nguyện lấy một tên biến thái cũng phải thôi.
Cách duy nhất của Tô Hoài lúc này chính là chữa trị cho cô, đợi cô khoẻ lại rồi có thể tự chọn cho mình một hạnh phúc. Bắt cô sống với anh cả đời, quá là bất công cho cô…
Thoáng chốc đã tới sinh nhật của Thái Y Lâm, cô ấy làm một bữa tiệc nhỏ có mời Bannie và Mạc Tử Dương nữa. Cô cũng không thể từ chối, nên vui vẻ mà đến.
Đa số người trong bữa tiệc đều là bạn bè cũ của bọn họ. Cô rất tò mò, Mạc Tử Dương thời niên thiếu sẽ như thế nào nhỉ?
“Bannie chị tới rồi ạ, anh Dương đâu chị?” Thái Y Lâm đảo mắt tìm kiếm.
Nhìn thấy được bóng dáng của hắn, cô ấy liền cười tít cả mắt.
Bannie thấy biểu cảm này của cô ấy có chút hoài nghi, giữa họ luôn tồn tại một thứ tình cảm gì đó rất vô hình. Cô có thể cảm nhận được, nhưng lại không nhìn thấy.
“Chị Bannie, chị cứ tự nhiên nha. Đừng lo, chỗ này toàn là bạn học cũ với nhau không à, ai cũng tốt hết.” Thái Y Lâm khoác tay cô tự nhiên nói, cô ấy còn chỉ cái người đang trò chuyện với hắn giới thiệu với cô:“Cậu ấy là Nhất Nhất, MC nổi tiếng đó chị. Hồi đó anh Dương và anh Hoài hay chơi bóng cùng cậu ấy lắm.”
“Vậy sao…” Cô cười xả giao, thật sự cô không biết!
“Ê Y Lâm, dạo này xinh ra nha. Đúng là làm minh tinh điện ảnh rồi có khác nha.” Một người bạn khác tới bắt chuyện với Thái Y Lâm.
Cô ấy cũng cười rất vui vẻ, cám ơn người ta đã đến dự bữa tiệc này.
Cô gái kia đánh giá xung quanh một lượt, cổ nói nhỏ:“Này, nhà hàng này là của chính phủ cậu làm sao mà được đặt tiệc ở đây thế?”
“Thì đặt thôi, có gì đâu.” Cô ấy cười hoà nhã, đúng kiểu minh tinh điện ảnh.
Cô gái kia lại nói nhỏ hơn, đủ để cả ba cùng nghe:“Mạc Tử Dương đặt cho cậu có phải không, tôi biết ngay là hai người có cái gì đó mà. Hồi đó đi học, cậu là nữ sinh duy nhất cậu ta chơi chung còn gì? Nghe nói cậu có đứa con trai, tớ nghĩ không sai đúng chứ?”
Sắc mặt Bannie sượng cứng, Thái Y Lâm và hắn giao thiệp tốt như vậy sao?
Nụ cười trên môi Thái Y Lâm càng đậm, cô ấy một hồi sau mới khách sáo nói:“Cậu nói bậy cái gì đó, cẩn thận Tử Dương nghe thấy…”
“Nghe thấy thì đã sao, tớ nói chẳng phải toàn sự thật. Mà cậu đã gặp qua vợ của Mạc Tử Dương chưa, bữa đám cưới cậu ta không mời tớ.”
Thái Y Lâm kéo cô ra trước mặt cô gái kia, trịnh trọng giới thiệu:“Đây, Bannie vợ của Tử Dương.”
Nụ cười trên môi cô gái kia cứng ngắt, Bannie nhìn cô ta. Còn cô ta không dám nhìn cô, giả vờ gãi gãi tóc rồi thấy người quen xong lãng đi luôn.
Thái Y Lâm cười với Bannie, cô ấy nói cô gái kia nổi tiếng ăn nói không suy nghĩ, nói cô đừng để bụng.