Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 61: Kết thúc




Bannie thu dọn vali hành lý, cho dù Mạc Tử Dương có cố chấp không phê duyệt thì cô vẫn sẽ đi. Cô sẽ rời xa cái nơi đầy đau khổ này, cô sẽ quên hắn!

Cô đang xếp quần áo thì cửa phòng đẩy ra, hắn đi vào nhìn cô với ánh mắt hoang mang. Mạc Tử Dương đi tới chỗ của cô ôm lấy cô vào lòng, hắn khổ sở nói:“Bannie tôi không đồng ý, tôi không thể để em đi được.”

Bannie vùng vẫy khỏi vòng tay hắn, đôi mắt cô nhìn hắn bất lực, cũng thất vọng.

Mạc Tử Dương không buông tay, hắn cưỡng hôn cô. Hắn ép cô phải chấp nhận nụ hôn của hắn, cô càng vùng vẫy thì hắn càng siết chặt.

“Ưm… Mạc… Mạc Tử Dương… Anh… Khốn khiếp!!!”

Cô cắn vào môi hắn, cắn đến chảy máu nhưng hắn vẫn nhất định không dừng lại. Mạc Tử Dương bế cô lên giường, hắn kềm chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.

Vải vóc rơi xuống nền nhà bóng loáng, Bannie giãy dụa đến không còn hơi sức, giọng cũng hét đến khàn rồi.

Hắn điên cuồng chiếm hữu cơ thể cô, người đàn ông lúc này không khác gì mãnh thú đầy thô bạo. Nước mắt cô rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, cô cắn môi không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đau đớn…

Nhục nhã…

Mạc Tử Dương hôn lên giọt nước mắt của Bannie, hắn vuốt ve khuôn mặt cô khàn khàn giọng nói:“Bannie, yêu tôi đi được không? Chỉ cần em yêu tôi, em muốn cái gì tôi cũng có thể đáp ứng em.”

Cô trừng mắt nhìn hắn, cười giễu cợt nói:“Anh có thể cho tôi cái gì hả Mạc Tử Dương?”

“Tất cả, những gì người đàn ông ấy có thể cho em. Tôi cũng có thể cho em.”

Cô cười khẩy, con người hắn đúng là tham lam. Hắn có còn nhớ mình có một người vợ chưa cưới, một đứa con chưa ra đời hay không?

Hắn có thể cho cô bất cứ thứ gì ư? Thật nực cười.

Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của cô, hắn càng tuyệt vọng. Phía dưới chạy nước rút, hắn muốn cô phải thừa nhận hắn, phải yêu hắn. Rõ ràng hắn là người đàn ông đầu tiên của cô mà, cô là của hắn.

Bản tính chiếm hữu của đàn ông luôn rất lớn, cái gì họ càng không có được thì càng muốn chinh phục.

Cô xụi lơ trong vòng tay của hắn, nước mắt cùng đau đớn hoà làm một. Cô hận hắn!

Cô cắn môi, dùng hết sức lực rời khỏi vòng tay hắn. Mặc kệ đau đớn đến run rẩy cô bước xuống giường, với lấy quần áo cắn răng mặc vào.

Mạc Tử Dương thu cảnh tượng này vào mắt, tim hắn đau nhói. Hắn ngồi dậy, nhìn người phụ nữ hắn yêu thu dọn đồ đạc.

Cô muốn rời xa hắn, không hề có nửa điểm lưu luyến.

“Bannie, em muốn kết hôn thật sao? Em có từng nghĩ sẽ yêu tôi không?”

“Không!”

Cô lạnh nhạt trả lời, một lời nói như đâm thẳng vào trái tim của Mạc Tử Dương.

Hắn siết chặt nắm tay, lần đầu tiên hắn trải nghiệm được tư vị của sự thất bại. Lần đó cho dù hắn bị thương sắp chết, trước khi hắn mất đi ý thức cũng chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như bây giờ.

Mạc Tử Dương rời giường đi vào toilet, hắn đem ra một cái khăn ấm đi tới gần cô. Hắn cuối người nhấc bổng cô lên, hắn nói:“Đừng giãy dụa, tôi chỉ muốn lau chùi cho em. Em như vậy sẽ dễ bệnh đó.”

Hắn đặt cô lên giường, cẩn thận lấy khăn ấm lau hết cơ thể cô. Cách hắn làm thật nhẹ nhàng và đầy tâm ý, cô mím môi quay mặt đi nơi khác không nhìn hắn.

Cô đau lòng quá!

“Nhìn tôi đi, một lần cuối cùng cũng không thể sao?” Hắn vuốt má cô nói, giọng hắn như kiểu đang van xin.

Ánh mắt của Mạc Tử Dương chứa đựng mất mác cùng cô độc.

Cô không dám nhìn, cô sợ cô sẽ động lòng mất. Giữa tình yêu và đạo đức thì cô không thể làm khác đi, hắn bây giờ đã là cha của một đứa trẻ.

“Được rồi, chúc em hạnh phúc. Tôi không ép em nữa.”

Có trời mới biết trái tim cô như rơi xuống vực thẳm khi nghe hắn nói, cô liệu sẽ hạnh phúc ư?

Lau người cho cô xong, Mạc Tử Dương cũng rời khỏi phòng trả lại cho cô một khoảng không gian tĩnh lặng.

Bannie mất hơn một giờ đồng hồ để nằm trên giường, cô thở dài, cô mệt rồi, mệt mỏi với tất cả mọi thứ.

“Thứa thiếu gia, tiểu thư Bannie đã đi rồi.”

Người quản gia tới phòng khách báo cáo lại cho Mạc Tử Dương.

Hắn chỉ “ừm” một tiếng, sau đó không còn nghe thấy một âm thanh nào nữa.

*

Bannie rời khỏi BK một ngày sau đó, cô muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Mạc Tử Dương đứng ở nơi cao nhất của toà nhà, nơi phòng làm việc của hắn. Nhìn chiếc máy bay cất cánh bay tới một vùng trời mới, gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt của hắn chứa đựng đầy đau khổ.

Nên vậy, Bannie sẽ hạnh phúc mà. Kèm theo suy nghĩ đó là tiếng thở dài, vô cùng nặng nề.

*

Alice biết ngày hôm nay Bannie sẽ rời khỏi BK, nhưng tay chân của cô vẫn chưa tháo bột cô mới nói là để sau khi lành hẳn cô sẽ trở về. Bannie đồng ý, cô biết chuyện lần này đối với Bannie là cú sốc rất lớn.

Cả ngày cô ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, không cười nổi một cái. Bannie của cô đúng là số khổ, tự dưng ở đâu ra một giấc mơ trong đó có Mạc Tử Dương vậy chứ?

“Alice, hai ngày nữa có thể tháo bột rồi. Cô cần đi đâu sao, gấp hồi phục như vậy?”

Tô Hoài đẩy cửa đi vào, vì hôm qua Alice hỏi anh về tình trạng bình phục. Cô ấy muốn được hồi phục sớm nhất có thể.

Cô thở dài, đáp:“Tôi phải về nước F, bạn tôi bên đó có chút chuyện.”

“Tôi còn tưởng là do tôi chăm sóc không chu đáo chứ.” Tô Hoài trêu, thật ra anh chăm cô cũng lâu rồi, cũng có chút không nỡ.

Alice phì cười, anh đúng là luôn khiêm tốn đến làm người ta thoải mái. Tô Hoài là bác sĩ giỏi nhất BK đó, ngay cả Mạc Tử Dương còn tin tưởng anh ấy. Nếu cô chê anh chăm không tử tế thì tội cho anh quá.

Tô Hoài nhìn cô cười đến ngây ngốc, người phụ nữ này thật xinh đẹp. Nếu như cô không trêu anh, xem anh như kẻ ngốc thì sẽ đẹp hơn gấp mười lần bây giờ.

“Anh Tô nhìn một người phụ nữ đến thất thần, anh có biết là mình đang ám chỉ điều gì không?”

Tô Hoài sực tỉnh, lại vẫn nhìn cô.

Alice ngoắc tay với anh, Tô Hoài anh giống như bị thôi miên mà nghe lời. Anh biết dính vào người phụ nữ thích trêu chọc này không có kết quả tốt, nhưng vẫn tự mình đắm chìm.

Nụ hôn ướt át triền miên, khiến cả người anh nóng hừng hực như lửa đốt. Alice ở dưới thân anh, vì nhưng động chạm của anh mà nở rộ.

“Được không?” Giọng anh khàn đục, mang theo tia dụ hoặc hỏi ý kiến cô.

Alice vòng cổ anh tiếp tục nụ hôn, anh được nước liền gấp rút cởi quần áo. Đem bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đặt lên vật nam tính đã sưng to và nóng bỏng.

Cô ma sát, anh rên rỉ. Nữ nhân khiến anh điên cuồng trên giường, quả thật rất hiếm. Alice là một trong số họ, anh không trong sạch, anh thừa nhận…

Một trận mây mưa đi qua, lần này trong tâm trạng hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhìn cô gái bên cạnh đang nằm nghỉ ngơi, lồng ngực cô phập phồng vẫn chưa ổn định.

Tô Hoài vòng tay ôm cô, anh hôn lên bờ vai mãnh khảnh, thè lưỡi liếm liếm.

Alice bị nhột liền thu người lại, cô nhăn mặt nói:“Bác sĩ Tô anh là chó sao?”

“Ăn nói khó nghe.” Tô Hoài cắn lên vai cô như đang trách mắng.

Cô cong môi cười, đẩy anh ra. Tô Hoài lại muốn nhào tới, anh thật sự không muốn xuống giường!

“Bác sĩ Tô tôi là bệnh nhân đấy!”

Tô Hoài nhịn xuống, anh biết rõ cô là bệnh nhân, không nên vận động kịch liệt trong thời khi dưỡng thương.

Alice buồn cười vì anh ngô nghê, lại rất có đạo đức làm người. Đáng yêu không chịu được.

“Bác sĩ Tô, đói bụng rồi.”

“Được, để tôi đi đun cháo.”

Anh mặc lại quần áo, tắm rửa sơ qua liền đi xuống nấu ăn. Trông Tô Hoài chẳng khác gì những người vợ hồi xưa, hầu hạ chồng đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.