Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 58: Dược (H)




Mạc Tử Dương có gọi thế nào thì Bannie cũng không mở cửa…

Cô ở trong phòng tắm, ngồi dưới vòi hoa sen để cho làn nước lạnh ngắt chảy qua cơ thể. Bannie bó gối, hai môi cô run run cô khó chịu, rất rất khó chịu.

Mặc dù là nước lạnh chảy lên người nhưng cơ thể cô vẫn nóng hừng hực, sâu bên trong cơ thể vẫn luôn nhẫn nhịn sự khao khát.

…Cạch…

Cánh cửa phòng tắm mở ra, trước mặt cô là Mạc Tử Dương. Hắn lúc này sừng sững như một pho tượng, cô mơ màng nhìn hắn. Sau đó lại co người lại vào một góc trốn tránh.

Hắn mím môi, nhìn cô trong tình trạng mặt mày thì đỏ bừng còn cả thân thì ướt sũng. Bộ lễ phục màu đỏ mặc trên người dính sát vào cơ thể cô, tạo nên một kiệt tác vô cùng quyến rũ, dụ hoặc.

Mạc Tử Dương hắn lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, đủ hiểu tình trạng của Bannie là như thế nào.

Hắn với lấy chiếc khăn bông gần cửa đi tới trùm lên người Bannie, cô run rẩy né tránh hắn:“Anh Mạc… Anh… Anh ra ngoài đi.”

“Muốn chết rồi sao?”

Hắn muốn bế cô, nhưng cô đẩy hắn ra. Đôi nam nữ ở dưới vòi hoa sen, nước lạnh chảy qua cơ thể họ nhưng không ngừng thiêu đốt.

Bannie nhìn hắn trong mơ màng, ngay lúc này cơ thể cô khát khao hắn, vô cùng mong muốn hắn.

Cô nuốt nước bọt, nhắm tịt mắt.

Bannie, không được nhìn. Nếu như xảy ra chuyện gì đó, mối quan hệ của hai người sẽ đi vào ngõ cụt.

Cô sợ hãi, chưa bao giờ bất lực và sợ hãi như bây giờ. Cô phải trốn, đúng rồi nhất định phải bỏ trốn!

Nghĩ vậy cô liền đứng lên muốn chạy, nhưng vì ngồi quá lâu dưới vòi sen nên hai chân cô tê cứng và lạnh cóng. Cô lảo đảo muốn ngã xuống cũng may là Mạc Tử Dương đỡ được cô, hắn ôm cô trong lòng.

Cả người nữ nhân run rẫy, cô nắm chặt vai áo của hắn. Mạc Tử Dương nhìn cô không chóp mắt, hai má cô phím hồng, đôi mắt vốn xinh đẹp nay đã mơ màng phủ một tầng sương mỏng.

“Bannie khó chịu không?” Hắn cất giọng, chất giọng đàn ông vì dục vọng mà khàn khàn.

Cô giãy dụa, dùng tia lý trí cuối cùng để chạy trốn. Nhưng khi hắn cuối người hôn lên môi cô, mọi lý trí dường như tan biến đi hết.

Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt, thô bạo nhưng đầy thoải mái.

Mạc Tử Dương nhanh chóng cởi bỏ bộ váy dạ hội đã ướt sũng của cô, hắn bế cô lên giường lúc này cô chỉ còn mỗi nội y màu đỏ rực.

Hắn hôn cô, dùng hết sức cố gắng dày vò đôi môi mềm mại. Vải vóc trên người cả hai lần lượt rơi vương vãi trên sàn nhà bóng loáng, ở trên giường đôi nam nữ không ngừng dây dưa môi lưỡi.

Cô rên rỉ, thở gấp cào vào lưng hắn, móng tay dài của người phụ nữ cào vào da thịt đánh thức một cổ khoái cảm mãnh liệt bên trong Mạc Tử Dương.

Tay hắn đặt lên đôi gò bồng đảo mềm mại mạnh bạo xoa nắn, tay còn lại chu du ở nơi nhạy cảm ướt át. Chỗ đó đã trơn trượt cả rồi, để chào đón hắn.

Mạc Tử Dương rời khỏi đôi môi của Bannie, hắn nhìn ngắm nơi cư mật của người con gái. Chỗ đó hồng hào và mời gọi, làm vật giữa hai chân hắn trướng đau không chịu được.

“Ưm… Đau… Anh Mạc… Ưm… Nhẹ chút…”

“Giờ này mà em còn gọi tôi là anh Mạc, hửm? Nói đi bây giờ ai đang ở trong em?”

“Chậm… Chậm lại Tử Dương… Ư… Aa.”

Cô rên rỉ ngắt quảng, tiếp nhận dị vật lần đầu xâm nhập. Có đau đớn, nhưng lại dễ chịu vô cùng.

Dễ chịu hơn gấp ngàn lần so với một phút trước.

Mạc Tử Dương cũng là lần đầu, hắn suýt chút nữa là không nhịn được mà buông vũ khí đầu hàng. Nếu như vậy thì rất mất mặt!

Lần đầu của đàn ông không lâu, đó là sự thật. Hầu hạ cô gần một giờ đồng hồ, vậy mà cô vẫn không thoả mãn.

Nữ nhân nằm ở bên cạnh hắn, vừa trải qua một trận mây mưa nhưng cơ thể vẫn nóng như lửa. Cô nằm được năm phút, không chịu được liền nhào vào lòng hắn đòi hỏi.

Mạc Tử Dương nheo mắt nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của cô, quá sức mê người.

“Muốn lần nữa không?”

Cô cắn môi gật đầu, thật sự cô rất khó chịu. Thật sự rất khao khát những cái đụng chạm từ hắn, dù gì cũng đã làm rồi cô cũng không nên bạt đãi mình.

Đêm đó Mạc Tử Dương cố gắng hết sức, ba mươi mấy năm cuộc đời hắn chưa bao giờ có cảm giác nằm xuống là ngủ ngay. Nữ nhân trong lòng đã rút cạn hắn rồi, khiến hắn quên luôn lối về…

Buổi sáng, luôn là lúc đối diện với sự thật. Đêm qua phóng túng thế nào, thì hôm nay không muốn sống từng ấy.

Bannie thức dậy, nhăn mặt đầu của cô đau như ai lấy búa bổ vào. Chuyện đó không quan trọng, cái quan trọng là người nằm bên cạnh cô là Mạc Tử Dương.

Hắn không mặc quần áo, nói vậy đêm qua không phải nằm mơ.

Cô cắn môi, cào cấu cái chăn bông. Trời ơi cô vừa làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo gì thế này, cô mà lại đi ngủ với một người đã có vị hôn thê.

Mặc dù cô muốn giành hắn lại từ tay Tiêu Ân Ân nhưng mà chưa từng nghĩ sẽ dùng tới cách này, Mạc Tử Dương hắn sẽ nghĩ thế nào về cô đây?

Bannie nghĩ mình nên chuồng nhanh, càng nhanh càng tốt.

“Còn đi nổi sao?”

Chân của Bannie còn chưa chạm đất, đã bị giọng đàn ông doạ cho một phen hồn lìa khỏi xác.

Cô quay đầu lại nhìn, Mạc Tử Dương hắn thức rồi, còn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất hứng thú xem diễn trò.

Cô chớp mắt nhìn hắn, lại cười rất ngốc nghếch. Ông trời ơi cứu với, cô phải làm sao đây?

“Bannie… Anh Mạc để tôi nói trước.” Cô cướp lời hắn.

Cô không thể để hắn nói ra câu đuổi việc cô được.

Được rồi, cô là cô gái nước F, sống phóng khoáng đã quen.

“Anh Mạc đêm qua thật sự xin lỗi nha, anh cũng biết do cơ thể tôi có vấn đề nên mới… Nhưng mà anh Mạc anh yên tâm tôi… Tôi không đặt nặng vấn đề đó đâu. Ở nước F chúng tôi, sống thoáng lắm…”

Mạc Tử Dương nheo mắt nhìn cô cuống cuồng giải thích, nếu như đêm qua không phải hắn thấy máu, cũng sẽ thật sự tưởng cô có lối sống thoáng thật đó.

“Nên chúng ta cứ xem như tương trợ lẫn nhau, chuyện này anh quên, tôi cũng quên. Được không anh Mạc?”

“Ở nước F của Bannie sống thoáng vậy sao?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

Cô miễn cưỡng gật đầu, thoáng lắm, thoáng thấy ông bà tổ tiên luôn rồi.

Mạc Tử Dương ngồi thẳng người dậy, hắn tiến tới gần sát mặt cô, nở một nụ cười quỷ dị.

Tay hắn sờ lên vai trần của Bannie, khiến lông tơ của cô cơ hồ muốn dựng đứng lên.

Hắn nói:“Nếu vậy thời gian sau này phải nhờ cô chỉ dạy tôi rồi. Tôi thích học theo cách sống phương tây, mấy kiểu tình thú như trên phim điện ảnh đấy.”

“Anh Mạc… Cái này…” Đáng lý ra cô nên mắng hắn, nói hắn muốn tình thú thì đi mà làm với vị hôn thê của hắn ấy.

Nhưng mà miệng nào mà nói ra được lời đó.

Cô né tránh bàn tay quá nóng bỏng của hắn, cười gượng gạo nói:“Anh Mạc chúng ta đang ở BK, anh như vậy không nên đâu. Anh Mạc còn có vị hôn thê mà…”

“Trai chưa vợ, gái chưa chồng có cái gì mà không được. Vị hôn thê cũng chỉ là vị hôn thê, cũng chưa tính là vợ. Với lại tôi học tập để sau này còn đối xử tốt với vợ của mình, Bannie cô nói có đúng không?”

Ừ thì đúng, đúng lắm tên khốn Mạc Tử Dương!

Sau cùng cô phải viện cớ muộn giờ làm mới trốn thoát khỏi hắn. Mạc Tử Dương đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn trong lần gặp trong sách nhiều.

Bannie ngồi trước phòng làm việc, nghĩ tới một màn tối qua, quá nóng bỏng aaa

Cô ôm đầu xấu hổ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.