Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 113: Giới hạn của hắn




Mạc Tử Dương trở lại phòng ngủ cũng là quá khuya, hắn lên giường vùi vào trong chăn ôm lấy cô vợ nhỏ của mình.

Hành động này làm cho Bannie thức giấc, cô quay người lại vùi vào trong lòng ngực của hắn, ngửi ngửi mấy cái rồi mới yên tâm thả lỏng.

“Đúng người rồi sao?” Hắn chọc ghẹo.

“Không đúng, sai bét nhè luôn.” Cô nghẹn nghẹn giọng do vừa mới tỉnh ngủ.

Mạc Tử Dương vỗ vỗ tấm lưng của cô, hắn im lặng một lúc chỉ để lặp lại hành động cưng nựng ấy.

Bannie cũng ôm hắn rất chặt, cô hỏi:“Anh có giận em không?”

“Hửm?” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Vì em suy nghĩ quá ích kỷ ấy.”

Hắn xoa xoa đầu vai cô, rồi hôn lên đỉnh đầu của Bannie. Hắn nói:“Anh biết là em muốn có con.”

“Tử Dương, hứa với em nếu như em không qua được anh nhất định… Ưm…”

Hắn hôn cô, nuốt trọn những chữ cuối cùng vào trong. Mạc Tử Dương xoa xoa má cô, hắn nói:“Nếu em mà có chuyện gì, anh sẽ không sống một mình đâu Bannie. Anh không thể hứa, nên em cùng đừng bắt anh phải hứa.”

“Tử Dương, nghĩ thoáng một chút. Anh là người đàn ông tốt, anh xứng đáng có hạnh phúc.”

Mạc Tử Dương nói:“Anh hỏi bác sĩ rồi, em phải sinh đứa bé ra sớm hơn bình thường. Chúng ta chỉ còn cách can thiệp để kích sinh sớm, sau đó nuôi nó trong lồng kính. Bannie cơ thể của em không thể mang thai, chính là vì tử cung nhỏ không đủ chỗ. Nếu em mang một cái thai quá lớn, sẽ gây ra chèn ép tử cung, tới lúc đó em chỉ có một con đường thôi, hiểu không?”

“Tử Dương nhưng mà…”

“Bannie, đây là giới hạn của anh. Em phải hiểu là anh cần em hơn, anh không thể vì mong muốn có con của bản thân mà cố chấp đưa em vào chỗ chết được. Nếu em hứa với anh sẽ sinh sớm, anh mới đồng ý giữ lại đứa bé cùng với em.”

Bannie im lặng một lúc, sự việc này đối với cô phải nói là đột ngột. Cô biết để đưa ra quyết định này Mạc Tử Dương đã hao tổn không ít công sức, nhưng mà nếu cô sinh sớm liệu đứa nhỏ này có sống nổi không?

“Anh đã tìm hiểu rồi, có rất nhiều đứa trẻ lúc sinh ra chỉ có mấy trăm gram, nhưng mà vẫn sống được. Em phải tin là con của chúng ta rất kiên cường, biết không?”

Cô vùi vào trong ngực hắn khóc nức nở rồi gật đầu, cô phải tin, bắt buộc phải tin tưởng…

*

Lạc Hi chắn đường Cố Thần ở cửa tiệm net, cậu đối với sự có mặt của cô cũng không chút quan tâm. Hờ hững tìm đường khác để né tránh, nhưng cô đã được huấn luyện bài bản rồi, liền mặt dày chắn đường cậu thêm vài lần nữa.

“Nè, tôi tới tìm cậu đó.”

“Tôi không quen cô.” Cậu lạnh nhạt đáp.

Lạc Hi nhào tới khoác tay cậu, vui vẻ nói:“Trước lạ sau quen đấy mà, chị đây muốn nói là chị chấm cậu rồi.”

“Mặc kệ cô.”

Cố Thần đi một bước cô sẽ đi theo một bước, giống hệt cái đuôi nhỏ. Cố Thần cũng không thèm để ý, mấy tuần nữa cậu bay rồi, cậu không sợ…

Cậu không tin Lạc Hi sẽ dám bay theo cậu đấy.

Mỗi ngày Lạc Hi đều tới chỗ cậu chơi net rồi đóng cọc ở đó luôn. Có khi là mang nước, có khi là mang bánh, mặc dù cậu không ngó ngàng gì đến cô cũng không hề nản lòng.

Cố Thần cũng mặc kệ, con gái theo đuổi cậu không phải chỉ có một mình cô đâu.

Khoảng hai tuần, sau khi chiếm được mí mắt của cậu, Lạc Hi mới tung kế hoạch tác chiến mà Bannie vẽ sẵn cho cô.

Hôm đó là một ngày trời mưa tầm tã, Lạc Hi sau khi mang cơm trưa cho cậu xong thì nói là phải đi về công ty có cuộc họp. Cậu cũng không mảy may quan tâm đến, cho tới khi thấy một đứa con trai khác bung ô cho Lạc Hi.

Cố Thần ngừng động tác chơi game lại, cậu nheo mắt nhìn người phụ nữ nhận chiếc ô của người thiếu niên từ trong quán nét đi ra. Trên mặt cô luôn luôn là nụ cười tươi rói, đáng ghét!

“Anh Thần, sao không bắn nữa!”

“Dẹp, không chơi nữa.”

“Ê này Cố Thần, anh làm sao thế???”

Cố Thần đội mưa ra ngoài, cậu đi theo phía sau Lạc Hi. Nhìn thấy cô cùng thiếu niên ấy cười cười nói nói, trong lòng cậu lại nhen nhóm cảm giác khó chịu. Chẳng phải là thấy cô phiền đến chết hay sao, cậu chẳng biết mình bị trúng tà gì nữa.

“Lạc Hi.” Cậu gọi.

Nghe có người gọi, Lạc Hi giả vờ ngạc nhiên quay lại. Cô nhìn thấy Cố Thần đầu tóc đã dính đầy nước mưa mà trở nên ướt sũng, không do dự cô mang ô chạy tới chỗ cậu giúp cậu che chắn.

“Sao trời mưa mà cậu không mang ô?”

“Không có ô.” Cậu hờ hững đáp.

Lạc Hi liền nhét cái ô của mình vào tay Cố Thần, cô rất tự nhiên nói:“Vậy cậu cầm ô của chị đi. Chị đi với bạn về cũng được. Nhớ về tắm nước nóng đó, kẻo cảm lạnh.”

Cô xoay người rời đi thì bị một lực mạnh túm chặt tay, cậu nhìn người đàn ông phía xa kia hỏi:“Chị quen người ta à?”

“Chung công ty á, cậu ấy làm IT.”

“Đối tượng mới của chị sao?”

Lạc Hi nhìn biểu hiện lo mất lo còn của cậu trong lòng rất buồn cười, quả nhiên Bannie là cao thủ tình trường mà. Nghe lời chị dâu quả thật không lệch đi một milimet nào luôn.

“Không phải, chị đây vẫn thích cậu nhất. Mau về nhà đi, chị muộn giờ rồi.”

Cô xoa đầu Cố Thần rồi mỉm cười quay lưng, ngay lập tức đã bị cậu kéo lại.

Cố Thần nói:“Tôi đưa chị đi, đừng đi với người lạ.”

“Được chứ, chính miệng cậu nói đó nha. Chúng ta thành người quen rồi đó.”

Lạc Hi cười tít cả mắt, Cố Thần cũng không thèm đáp lại. Cô cũng không vặn vẹo, vì chị dâu nói tình cảm không được gấp gáp. Câu cá cũng phải đợi cá ăn trọn vẹn con mồi thì mới thu cần, lúc đó con cá ở trong thế cho dù có muốn thoát cũng không có cách nào thoát ra được.

Chị dâu đúng là một cao thủ tình trường nha!!!

*

“Hắc xì… Hắc xì…” Bannie ở nhà nhảy mũi liên tục, là ai đang chửi cô vậy.

Cô ngứa lỗ tai lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.