Cố Thẩm Minh đi tới giật tóc cô ngược ra phía sau.
Bannie trừng mắt nhìn anh, hốc mắt cô đỏ hoe.
Anh siết cằm cô, gằng giọng hỏi:“Trả lời đi, vì sao em không yêu anh?”
“Anh xứng sao?” Cô không hề sợ hãi mà nói.
“Con đàn bà khốn khiếp!”
“Á…”
Cô bị Cố Thẩm Minh vứt lên giường như một con thú nhồi bông, sau đó anh nhào tới đè cô ở dưới thân mình.
Bannie vùng vẫy hết đấm rồi lại đá anh.
“Nhìn tao này!” Anh siết cằm cô, bắt ép cô phải đối mặt với anh.
Anh trừng mắt, nghiến răng thật hung dữ nói:“Mày là của tao, mày phải là của tao. Từ nay tao cấm mày tơ tưởng đến thằng nào khác, để tao biết được tao sẽ đánh gãy chân của mày.”
“Đừng có nằm mơ.”
Anh cuối người ép hôn cô thì cô giãy dụa né tránh, cả hai dằng co qua lại.
…Chát…
Anh tát cô rồi siết cổ cô, ép cô phải hôn môi với anh.
Cố Thẩm Minh dùng lưỡi tách khoang miệng của cô ra thì bị cô cắn cho chảy máu. Anh chửi thề một tiếng rồi che miệng, Bannie nhân cơ hội đó đá vào hạ bộ của anh.
Cho dù là người đàn ông có mạnh mẽ cỡ nào, chỗ đó mãi mãi là nơi yếu đuối nhất.
Cô nhảy xuống giường, gom một số giấy tờ rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Cố Thẩm Minh nén đau đuổi theo cô, anh ra lệnh cho vệ sĩ bắt cô lại thì lúc đó Cố Thần cũng vừa về.
Cậu vươn tay đón lấy một cô gái đang chuẩn bị ngã nhào xuống nền đá lạnh ngắt.
Cậu nheo mắt nhìn cô rồi cười hỏi:“Chị biết bộ mặt thật của ông ta sớm vậy sao?”
“Cậu…”
Cô cố gắng nén cơn đau ở chân đứng thẳng dậy.
Cố Thần thong thả đi về phía đám vệ sĩ, vừa đi vừa nói:“Tôi mới đi du học có ba tháng mà ông đã ra nông nổi này rồi, thật tệ. Đoán xem tôi dẫn ai về gặp ông này?”
Từ phía cửa nhà cô thấy có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng sải bước đi vào. Cô ta đi lướt qua cô rồi đi tới trước mặt Cố Thẩm Minh, hạ kính râm sau đó tát vào mặt anh một cú rõ đau.
“Khốn khiếp, già rồi mà không nên nết.”
“Cô về đây để làm gì?” Cố Thẩm Minh đi về phía Bannie liền bị Cố Thần ngăn lại.
Người phụ nữ xăm soi móng tay, thong thả nói:“Anh đừng quên một nửa căn nhà này cũng là của tôi. Nhà của tôi, muốn về lúc nào mà không được.”
Bannie lùi lại phía sau, rồi cô chạy thục mạng ra ngoài. Chuyện của họ cô không quan tâm, bây giờ rời khỏi đây chính là cách tốt nhất.
*
Mạc Tử Dương nâng ly với một người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi đối diện. Anh ta đối tác của hắn, cũng giúp hắn không ít trong việc lật tẩy của Cố Thẩm Minh.
Chu Hạn là đối thủ một mất một còn của Cố Thẩm Minh, sau khi hắn biết chuyện này đã nhờ họ Chu giúp đỡ. Nếu hắn trực tiếp ra tay sẽ bức dây động rừng, hắn không muốn anh ta càng đề phòng hơn. Nên chỉ có thể dùng kế dụ hổ ra khỏi hang, nếu như biết người bắt cóc là đối thủ một mất một còn của mình và có ý định khác thì Cố Thẩm Minh đơn giản chỉ nghĩ là sự cảnh cáo.
Tới đó lúc đó có thể bỏ đi cảnh giác mà đi trên đôi chân của mình. Hắn chỉ cần đặt một cái camera quay lại cảnh đó rồi đưa cho Bannie xem là được.
Mạc Tử Dương còn điều tra được một bí mật của Cố Thẩm Minh, chính là mẹ của Cố Thần và anh ta xưa nay không thuận. Bọn họ chỉ mới ly thân chứ chưa hề ly hôn.
Nhận được tin này, khoé môi Mạc Tử Dương cong lên. Cố Thẩm Minh hại hắn mất vợ, vậy anh ta cũng đừng hòng sống yên ổn!
“Chu Tổng chuyện lần này cám ơn anh.” Hắn cười xã giao.
Chu Hạn cũng khách khí đáp lời:“Mạc tổng khách sáo quá, nói là giúp anh nhưng mà tôi cũng được lợi không ít.”
Hai người cười rộ lên. Ánh mắt của hắn nhàn nhạt khó đoán, từ xưa đến nay hắn ở trên thương trường là một thương nhân không dễ đối phó. Cố Thẩm Minh muốn tính kế hắn, còn non lắm!
Hắn chỉ thua dưới tay một người phụ nữ thôi, tại vì hắn yêu!
*
Bannie thuê phòng khách sạn tại thành phố BK để ở tạm, trong lòng cô luôn có nổi bất an kể từ ngày hôm ấy. Cô sợ Cố Thẩm Minh lại một lần nữa tìm đến.
Bannie đã gọi về nhà của mình, nói cho anh trai nghe mọi chuyện. Biết tin em gái ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, anh cô hận không thể lập tức cho người tới Cố gia đòi lại chút công bằng.
Bannie từ chối sự tốt bụng của anh, chỉ xin một vài vệ sĩ bảo hộ.
“Em và Mạc Tử Dương sao rồi?”
Nghe tới đây, trong ánh mắt cô thoáng nét buồn bã.
Siết chặt điện thoại trong tay, cô nói:“Trễ lắm là cuối tháng này bọn em lo xong thủ tục, xong việc em sẽ về.”
“Em có từng nghĩ sẽ thành thật với cậu ta một lần không?”
“Thôi nhé, chuyện đã vậy rồi… Xong việc em về, em tắt đây.”
Cô nhét điện thoại dưới gối, rồi trùm chăn khóc. Chuyện là do cô muốn, tự mình làm mình đau.
Bannie là đồ ngốc!
Điện thoại dưới gối lại reo, cô chùi khoé mắt rồi lật lên xem.
Alice gọi đến…
Cô điều chỉnh lại giọng nói, ấn nghe máy.
“Ừm…”
“Gì đấy, khóc?” Alice đoán mò.
Bên kia liền truyền tới tiếng thút thít. Alice thở dài, cô vừa mới biết chuyện thôi thông qua Cố Thần.
Cậu gửi tin nhắn cho cô nói cô tìm Bannie an ủi một chút, sau khi hỏi ra cô mới biết bạn thân và Cố Thẩm Minh đang có chuyện.
“Yêu Cố Thẩm Minh đấy hả?” Alice thẳng thắn hỏi.
“Ai nói với cậu thế, anh ta là đồ bệnh hoạn.” Cô nghẹn ngào giải thích.
“Không yêu sao lại khóc?”
“Cuối tháng này bọn tớ ly hôn rồi.”
Nghe cô nói xong, Alice cũng không thể không đi ra ngoài uống vài ly. Bạn cô đúng là ngốc, rất ngốc!
Cũng may đứa ngốc đó gặp được Mạc Tử Dương.