Mạc Tử Dương tỉnh rượu cũng là vào buổi trưa, bao tử của hắn đau nhói. Hắn đi vào toilet nôn một trận nên hồn!
Hắn tự nhìn mình trong gương, rồi tự cười chính mình. Từ lúc nào cuộc sống của hắn lại bị ảnh hưởng bởi một người phụ nữ.
Đã vậy…
Còn là một người phụ nữ vô lương tâm nữa chứ!
Hắn đi xuống lầu, tìm một chút nước nóng để uống. Vừa nhìn thấy hắn, quản gia đã lập tức chạy tới hầu hạ.
Trong khi chờ đợi hắn uống nước, bà mới nói:“Lúc này tiểu thư đưa cậu về.”
Mạc Tử Dương ngưng động tác uống nước, hắn còn tưởng hắn nằm mơ, thì ra là cô đã đến thật.
“Tiểu thư dặn cậu chủ tỉnh rượu thì gọi cho cô ấy.” Bà lại nói.
Mạc Tử Dương đặt ly nước xuống bàn, hắn chỉ “ừ” một tiếng rất lạnh nhạt.
Thím quản gia lại nói tiếp:“Lúc nảy cậu chủ say rượu đã xô ngã tiểu thư, lưng cô ấy bị bầm tím.”
“Cái gì?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, cũng không nghiêm trọng nhưng chắc chắn bầm rồi.”
Mạc Tử Dương lên lầu lấy áo khoác, sau đó lái xe ra ngoài.
Hắn không hề biết chuyện hắn làm cô bị thương, cũng tại vì hắn say quá.
Mạc Tử Dương lái xe đến Cố gia, hắn ấn chuông cửa, rất gấp còn ấn rất nhiều lần.
Bannie là người ra mở cửa cho hắn, cô thấy hắn đến thông qua cửa sổ ở trên lầu.
“Bannie em bị thương hả, ở đâu cho anh xem?” Hắn muốn kéo áo cô thì bị cô đẩy ra.
Cô cau mày với hắn nói:“Em không sao, anh đừng có lôi lôi kéo kéo như thế.”
“Anh xem qua đã, nghiêm trọng thế nào?”
Hắn cứ muốn xem vết thương của cô, rồi lôi kéo kéo. Hai người cứ dằn co qua lại, tới lúc cô lớn tiếng gằng giọng gọi tên hắn thì Mạc Tử Dương mới ngừng lại.
Hắn nhìn cô, ngưng lại mọi động tác.
“Em đã nói là em không sao, cám ơn anh đã có ý quan tâm.” Cô nói.
“Bannie anh thật sự không cố ý đâu, anh… Anh say quá.” Hắn bất lực giải thích, trăm sai, ngàn sai đều do hắn sai.
“Em tìm anh để bổ sung giấy tờ ly hôn.”
Bannie lãng tránh ánh mắt của hắn.
Mạc Tử Dương nghe xong cũng im lặng, hắn không hề muốn ly hôn, đó là lý do hắn luôn trì hoãn.
Cô thấy rất lâu sau đó hắn cũng không nói gì, mới nói tiếp:“Em muốn kết hôn với Cố Thẩm Minh.”
“Em nói cái gì?” Hắn siết vai cô, đến mức cô đau mà đẩy hắn ra.
“Em nói em muốn kết hôn với anh Thẩm Minh, cho nên chúng ta ly hôn sớm đi. Còn nữa anh lớn rồi tự biết lo thân mình đi, đừng có làm cho người khác lo lắng nữa.”
Hắn nhìn cô không chớp mắt, rồi sau đó bật cười chua chát.
Hắn nói:“Được, em muốn ly hôn cũng được. Muốn ở bên Cố Thẩm Minh cũng được. Anh bỏ cuộc, vừa ý em chưa?”
Nói xong Mạc Tử Dương quay lưng bỏ đi, nhìn bóng dáng cô độc cũng thất vọng của hắn cô cực kì đau lòng.
Kết thúc rồi, chính miệng Mạc Tử Dương nói buông tay cô rồi.
Cô đóng cửa đi vào trong nhà, chạy vào phòng khóc lớn một trận. Hắn thật sự không cần cô nữa rồi, mặc dù biết đây là kết thúc, nhưng tại sao lại đau đớn như thế. Hắn có thể ủy quyền cho luật sư mọi giấy tờ mà, tại sao lại muốn gặp cô để nói trực tiếp cơ chứ?
Bannie nằm trên giường, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, vì cô mệt mỏi quá!
*
“Tôi đã cho người điều tra cận kỹ rồi, tất cả đều là người của Cố Thẩm Minh thưa tiên sinh.”
Mạc Tử Dương siết chặt cái bút bi trong tay, sắc mặt từ trắng rồi chuyển sang xanh.
Cố Thẩm Minh vậy mà dám xài chiêu bài khổ nhục kế, nói vậy cái chân tật của anh ta chưa chắc là thật.
“Theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, còn nữa… Tạo chút rắc rối cho Cố Thị đi, khiến anh ta càng bận càng tốt.”
“Vâng ạ, thưa tiên sinh.”
Người nọ lập tức đi làm nhiệm vụ.
Hắn kéo hộc tủ, lấy bao thuốc từ trong đấy ra rồi đi lại cửa sổ châm lửa. Chuyện Cố Thẩm Minh chỉ là một phần lý do mà Bannie muốn rời xa hắn thôi, vì trước đó cô đã không muốn hắn rồi.
Rốt cuộc hắn làm sai ở điểm gì chứ?
Hay là cô vẫn luôn hoài nghi Andy là con trai hắn?
Mạc Tử Dương nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Điện thoại trên bàn reo, là Tô Hoài gọi tới…
*
Trên dưới nhà họ Mạc đều đã có mặt như lời Mạc Tử Dương căn dặn.
Hắn nói có chuyện quan trọng muốn thông báo.
Cả nhà đợi hắn về, bà nội là người chạy ra đón hắn. Bà biết gần đây tâm trạng của đứa cháu này không tốt, chuyện hôn nhân gia đình có lục đục.
“Con có chuyện cần thông báo với mọi người.”
Hắn đem tập văn kiện để xuống bàn, rồi sau đó cũng ngồi xuống theo.
Mạc lão gia là người xem qua trước, đọc xong đến một người cả đời nằm gai nếm mật như ông cũng không giấu nổi sự kinh ngạc qua nét mặt.
Mạc phu nhân cũng đã xem qua, ngay cả bà nội xem xong cũng im lặng. Cả bầu không khí trùng xuống, chẳng ai nói với ai câu nào.
“Vậy đây là lý do Bannie vợ con nó muốn ly hôn?” Mạc lao gia hỏi, ông ấy mím môi nhìn Mạc Tử Dương.
Hắn nhướn mày, hai ngón cái trên bàn tay đấu vào nhau trượt lên trượt xuống, suy tư một hồi mới đáp:“Bannie chỉ nói không muốn sống cùng con nữa vì xung quanh toàn nguy hiểm.”
“Hai đứa đã nói chuyện với nhau rõ ràng chưa? Hôn nhân không thể tùy tiện nói ly hôn với lại con bé Bannie nó đẹp người, đẹp nết. Mẹ tin nó không phải là đứa suy nghĩ nông cạn đâu con ạ.” Mạc phu nhân nhẹ nhàng nói với con trai.
Bà hiểu rõ, tin tức này đối với Mạc Tử Dương chắc hẳn rất sốc.