Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Bên trong một tòa đại điện hùng vĩ, Sở Hư và Trưởng công chúa đang trò chuyện vui vẻ với nhau
Về phần sóng gió của Hạ Hầu nhất tộc, Sở Hư cũng không hề biết
Hắn không biết là, một câu nói của mình.
Liền cải biến vận mệnh của một thế gia.
Cũng cải biến quỹ đạo cuộc đời của hai người.
Bất quá liền xem như Sở Hư biết rõ, hắn cũng sẽ không để ý.
Hắn chú ý, chỉ là m Nguyên Lưu Ly Thể của Hạ Hầu Vân mà thôi
Vẽ phần những người khác của Hạ Hầu nhất tộc, ở trong mắt hẳn chỉ là sâu kiến thấp hèn mà thôi
Cần gì phải tốn tâm tư đi chú ý những sâu kiến này?
Khi Lâm Lang còn đang vì nhỉ nữ tình trường mà thống khổ tuyệt vọng.
Bây giờ Sở Hư lại đang lên kế hoạch làm thế nào để dao động nền tảng lập quốc.
Đánh đổ vị Đại hoàng tử kia!
...
Bên trong đại điện, Trưởng công chúa cười nói ríu rít, đang nhìn Sở Hư với vẻ mặt cưng chiều.
Từ khi Sở Thiên chết đi, tâm tình của Trưởng công chúa liền rất tốt
Mặc dù Sở Thiên ở trong mắt cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, nhưng cũng là một con sâu kiến để cho nàng buồn nôn đến cực điểm.
Bây giờ tên nghiệt chúng kia cuối cùng đã chết rồi.
Trong lòng Trưởng công chúa cuối cùng cũng dễ chịu.
Bất quá điều làm cho Trưởng công chúa hài lòng nhất, vẫn là lòng dạ và tâm cơ mà Sở Hư biểu hiện ở trong đó!
Bây giờ Trung Châu đã sớm không phải là Trung Châu năm đó.
Ở thời đại Thượng cổ, tất cả đại đạo thống vào thế chân vạc.
Mỗi người có thể dựa vào thực lực muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà bây giờ ở Đại Chu thần triều, thực lực của mỗi người tất nhiên là gốc rễ lập thân, nhưng mà mưu kế cũng rất trọng yếu.
Đế Sư chỉ là Thiên Cung cảnh, lại có thể rung chuyển trời đất ở Đại Chu thần triều.
Ngay cả Hư Thần đại năng cũng kiêng dè Đế Sư không thôi.
Những năm gần đây, những cường giả tuyệt thế. có tu vi là Thần Phủ cảnh hay thậm chí là Thiên Cung cảnh.
Lại bởi vì quấn vào trong tranh đấu triều đình, liền uất ức chết đi còn ít sao?
Đương nhiên... Nếu như đạt đến Hư Thần cảnh, vậy liền nhảy ra khỏi quy tắc của triều định.
Liền xem như không đếm xỉa đến quy tắc của thế gian, cũng không có chuyện gì lớn.
Mà giống như Tố Thần Hầu phủ - con quái vật khổng lö này, cũng là áp đảo trên cả quy tắc, cùng Đế Tộc Cơ thị hưởng chung ức vạn non sông của Trung Châu này!
Nhưng mà bất kể như thế nào, mưu lược cũng là thứ cực kỳ trọng yếu.
Thấy con của mình xuất sắc như thế, trong lòng Trưởng công chúa lại càng hài lòng đến cực điểm.
Trong đôi mắt đẹp của Trưởng công chúa lóe lên tinh quang, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: "Nghe nói Hư nhi ngươi gặp được Đại hoàng tử trên đường đi tới đế cung?"
Mặc dù nói, chuyện Đại hoàng tử lấy lòng Sở Hư hôm đó, cũng không lọt ra ngoài đế cung.
Bất quá thế lực của Trưởng công chúa bên trong đế cung cực kì lớn, không ít cung nữ và thái giám đều là tai mắt của Trưởng công chuá.
Chớ đừng nói chí Sở Hư vẫn là con trai trưởng mà Trưởng công chúa cưng chiều nhất.
Cho nên Trưởng công chúa cũng biết được việc này.
Thần sắc của Sở Hư không thay đổi, nhẹ giọng nói: "Không sai, Đại hoàng tử đích thật là muốn lôi kéo Tố Thần Hầu phủ ta.”
Trên mặt Trưởng công chúa lộ ra một tỉa cười lạnh: "Tên đại chất tử này của ta, ngược lại là một kẻ có lòng dạ cao.
Hư nhỉ, ngươi làm rất tốt."
Mặc dù nói Trưởng công chúa là cô cô của Đại hoàng tử.
Nhưng mà Trưởng công chúa lại không có chút thân tình nào với Đại hoàng tử.
Hoặc là nói, Trưởng công chúa đối với các Đế Tộc chí thân khác cũng đều không có nhiều cảm tình.
Trưởng công chúa vốn chính là một người bạc tình bạc nghĩa..
Tất cả tình yêu của nàng, đều trút lên người của Sở Hư.
Có thể nói tất cả mọi thứ mà nàng làm, đều là toan tính cho Sở Hư.
Trên mặt Sở Hư mang một nụ cười như có như không, lười biếng nằm trên ghế, hưởng thụ lấy Mặc Cơ hầu hạ và xoa bóp.
Hắn vốn là trời sinh tuấn mỹ, bộ dạng lười biếng này càng là tăng thêm mấy phần mị lực.
Làm cho bọn thị nữ hầu hạ ở xung quanh suýt nữa có chút nhìn ngây người...
Sở Hư thản nhiên nói: “Mặc dù Đại hoàng tử xuất sắc, thiên phú và đạo tâm đều là nhân tuyển tốt nhất.
Làm người kiên nghị, lòng dạ rộng lớn, quang minh lỗi lạc.
Có thể nói nếu như hản trở thành Thái Tử, đối với ức vạn sinh linh của Đại Chu thần triều đều là một chuyện tốt.
Nhưng mà đối với những thế gia môn phiệt như Tố Thần Hầu phủ ta mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vị Đại hoàng tử này có nhiều tham vọng, một lòng muốn thu gom quyền hành của thế gia, về tay của thần triều Đế Tộc.
Nếu như hẳn có thể leo lên đại vị, thì không phải là chuyện tốt...”
Thăn sắc của Trưởng công chúa không thay đổi: “Con ta có ý là... Ủng hộ Nhị hoàng tử?”
Sở Hư chậm rãi gật đầu: "Mẫu thân giao hảo với Hoàng Hậu, đây là thứ nhất.
Hơn nữa Nhị hoàng tử người này...
Ha ha, thiên phú là có, tâm cơ cũng là có.
Nhưng mà làm người lại quá mức u ám, lòng dạ nhỏ nhen, bố cục không lớn.
Gặp lợi nhỏ liền quên nghĩa, làm việc lớn lại tiếc thân, không thành người tài được!
Đẩy hẳn lên thượng vị, lại càng dễ khống chế!”
Mặc dù nói Sở Hư và Nhị hoàng tử có giao tình không cạn, nhưng mà hẳn lại cực kỳ mỉa mai và khinh thường Nhị hoàng tử.
Mà lời này của Sở Hư có thể nói là đại nghịch bất đạo.
Rõ ràng là không nhìn nhận uy nghiêm của Đế Tộc, coi triều định là đõ vật của riêng mình.
Nếu như truyền ra ngoại giới tất nhiên là sẽ nhấc lên sóng to gió lớn!
Nhưng mà bọn thị nữ bên trong đại điện lại là thần sắc như thường.
Các nàng đều là tâm phúc của Trưởng công chúa hoặc là Sở Hư.
Hết sức trung thành với Tố Thần Hầu phủ.
Đối với Đế Tộc... Kỳ thật cũng không có bao nhiêu lòng kính sợ.
Mà trong lòng Trưởng công chúa lại càng hài lòng, mỉm cười, nhẹ giọng nói:"Con ta đã nhìn ra hết!”
Trong lòng nàng, trọng yếu nhất chính là Sở Hư.
Về phần tai họa triều cương cái gì, nàng hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ cần đứa con trai trưởng duy nhất này của nàng có thể trở thành vô thượng Chí Tôn.
Liền xem như Trung Châu lâm vào tình cảnh sinh linh đồ thán thì lại như thế nào?
Trưởng công chúa tràn ngập nuông chiều đánh giá Sở Hư, bỗng nhiên nói: “Phụ thân ngươi, sắp hồi triều rồi.”