Dính lấy nhau lâu như vậy, ta rất là lo lắng lúc mình đến nơi, Quân Mặc Thanh đã bị địch nhân xử lý rồi. Nhưng may mắn cổ nhân đều là đám người mắc chứng thích kéo dài thời gian, cho nên khi hắn ngồi ở phòng khách uống trà đợi hồi lâu, Lô Thạch mới lững thững đến, chắp tay hỏi han.
“Ta ở bên trong chiếu cố khuyển tử, cho nên dây dưa một lúc, thật sự là đã chậm trễ. Hiện cũng đã giờ Dậu, tuyết rơi đường khá trơn, Quân đại nhân đêm khuya lại cố ý đến đây, hẳn là tìm lão phu vì có chuyện quan trọng?”
Quân Mặc Thanh mười lăm tuổi thi đỗ, hai mươi bảy tuổi liền thành đế sư (thầy giáo của hoàng thượng), tuy rằng tuổi trẻ, nhưng bối phận vẫn lớn hơn Lô Thạch, bởi vậy chỉ ngồi yên mỉm cười, mở miệng chế nhạo: “Lô đại nhân không nên khách khí, là ta mạo muội. Quân mỗ xưa nay kính ngưỡng cách làm người của Lô đại nhân, ngươi và ta lại cùng làm phụ tá đắc lực cho Thánh Thượng, vốn sớm đã muốn đến nhà tiếp kiến, nưhng nhiều năm không ở triều đình, cho nên không tránh khỏi xa lạ. Aiz, chẳng lẽ là không có chuyện gì trọng, thì không thể tới cửa sao?”
Hắn nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Lô Thạch một cái, tiếp tục nói rằn: “Hồi còn ở Phần Châu ta và lệnh công tử có duyên chung đường, nên coi như có chút giao tình, lại được xưng một câu huynh đệ kết nghĩa. Hiện giờ nghe nói y bị thương, nên mới vội vàng tới thăm, nếu có chỗ h không chu toàn, còn phiềnlLô đại nhân lượng thứ… Lệnh công tử, hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lô Thạch thở dài thật sâu, sắc mặt trầm như nước lắc lắc đầu, ra vẻ một người cha rất nghiêm khắc: “Aiz, Quân đại nhân, việc này vừa nhắc tới liền khiến đầu ta đau vô cùng. Khuyển tử từ khi trở về từ Phần Châu liền cằn nhằn không dứt, Quân đại nhân cũng biết đấy, trước đó vài ngày nó còn thiếu chút nữa phá hỏng chuyện lớn, cho nên ta đã nhốt nó trong phủ, để nó tỉnh táo lại. Ai ngờ đâu, nó định trốn đi, cho nên nhảy từ lầu ba xuống, gãy mất một cái chân, khiến cho hạ nhân cười nhạo, thật mất mặt.”
Quân Mặc Thanh rũ mắt, mặt mang theo nụ cười khổ trêu ghẹo: “Lô đại nhân nói như vậy, chớ không phải là đang trách ta đây làm trưởng bối nhưng lại làm hư lệnh công tử đấy chứ?”
Lô Thạch bưng chén trà vừa mới ngồi xuống, nghe nói như thế, liền híp mắt thở dài: “Quân đại nhân nói đùa rồi, Tiểu Vân nó ngang bướng như hòn đá, ai có thể làm hư được nó chứ? Khuyển tử nếu có thể có nửa phần khí độ của ngươi, ta đây chết cũng nhắm mắt.”
“Lô đại nhân khiêm tốn như vậy, lệnh công tử là một người đất thiêng nảy sinh hiền tài, Thánh Thượng cũng là vô cùng coi trọng y.” Quân Mặc Thanh chàm chậm nhìn ông, ánh mắt dịu dàng, thoáng dừng một chút, mới nói tiếp: “Ta lần này tới có dẫn theo thái y, không bằng để hắn xem qua cho lệnh công tử?”
Hai hàng lông mày hoa râm của Lô Thạch nhăn lại, khó xử nói: “Được Thánh Thượng coi trọng, là phúc khuyển tử đã tu luyện mấy đời mới có. Có điều… Nó trước đó vốn vô cùng đau đớn, nên đã dùng chút thuốc an thần vừa mới ngủ được, sợ là phải uổng phí hảo tâm của Quân đại nhân rồi.”
Quân Mặc Thanh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Lệnh công tử và ta hợp ý, huống hồ dù sao ta cũng đã đến đây, vài cái canh giờ cũng có thể chờ được. Đi lại vội vàng, ta có chút đói bụng, vừa lúc xin được cậy nhờ chút rượu của Lô đại nhân ngài.”
Lô Thạch bị vẻ mặt xỏ lá lại ra vẻ nghiêm trang của Quân Mặc Thanh làm cho sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười nói: “Rượu nước chỗ ta vẫn có, nhưng nếu là bởi vì khuyển tử, mà bắt ngươi chờ cả một đêm, liền thật sự áy náy vô cùng.”
Quân Mặc Thanh nhàn hạ dán bàn tay lên chén trà sưởi ấm, bên miệng vẫn là nụ cười thản nhiên, dựa về phía sau một chút: “Có rượu có đồ ăn, ngoài cửa sổ lại là phong cảnh đẹp đẽ thơ mộng, đợi chờ cũng không ngại.”
Đáy mắt Lô Thạch hiện lên ám mang, lại chậm rãi thở ra một hơi, cũng lộ ra một nụ cười: “Ha ha, Quân đại nhân thật là có thú tao nhã, lão phu tuy rằng đã từng này tuổi, cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử.”
Lời này chính là ám chỉ cự tuyệt.
Quân Mặc Thanh bình tĩnh nhìn ông một hồi, bỗng nhiên tủm tỉm đặt chén xuống, dưới ánh nến hai mắt như lóe sáng, đứng lên nói: “Aiz, ngẫm lại trong phủ còn có chút chuyện phải xử lý, hay là thôi đi. Nhưng ta ngàn dặm xa xôi đến đây một chuyến cũng không dễ dàng… Không bằng như vậy đi, không cần phải đánh thức lệnh công tử, chỉ để thái y nhìn một cái, nếu không có chuyện gì, ta cũng có thể an tâm trở về.”
“Này…” Râu mép Lô Thạch lập tức run rẩy, nhíu chặt đầu mày, đang muốn tìm lấy cái cớ để tiếp tục chối từ, lại nghe thấy có người đẩy cửa vào, kinh ngạc dừng câu chuyện.
Người tới đúng là Lô Định Vân đã nhiều ngày không thấy, vẫn cứ là vẻ mặt thản nhiên kia, chỉ là gầy đi không ít, bộ thanh y mặc trên người y lại có vẻ rộng ra không ít. Y lê một chân chậm rãi đi tới, gọi một tiếng cha, sau đó tự tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nhíu mày liếc Quân Mặc Thanh, không khách khí mở miệng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Quân Mặc Thanh như có điều suy nghĩ mà nhìn y, rồi lần nữa ngồi trở lại, cười đáp trả.
Nhưng những lời kế tiếp họ nói ta đều không nghe —— bởi vì Lô Định Vân này, chỉ sợ là giả.
Lô Định Vân từ khi trông thấy bộ mặt thật sự của Quân Mặc Thanh, liền trở thành một thiếu nam tan nát cõi lòng không còn hihi haha, từ đó về sau nam thần biến thành cừu địch, mỗi lần gặp là hết sức giận dữ. Thái độ của người này như vậy, giả trang rất giống. Nhưng Quân Mặc Thanh không mời mà tới, y rốt cuộc không có chuẩn bị, bởi vì sợ cứ kéo dài không chịu gặp Quân Mặc Thanh sẽ nhìn ra vấn đề, cho nên bản thân chỉ đành đi trước một bước, lại không ngờ ngược lại lộ ra dấu vết: người địa cầu cũng biết, với căn bệnh của trung nhị thiếu niên Lô Định Vân, vốn không có khả năng tự mình đi ra gặp Quân Mặc Thanh. Quan trọng hơn là, vừa rồi biểu hiện của Lô Thạch còn kinh ngạc hơn cả Quân Mặc Thanh.
Nhưng nếu hắn không là Lô Định Vân, kia Lô Định Vân thật sự đang ở đâu?
Ba vị ảnh đế ở đây cứ diễn đến diễn đi. Ta lần này mang đến hơn mười ám ảnh, phần lớn mai phục ở ngoài phủ, còn vài người thì ngồi xổm quanh đây để ngừa Lô Thạch đột nhiên làm gây loạn, nhân thủ đủ, ta nghĩ một chút, liền lặng lẽ cong người đứng dậy, chuyển phương hướng, nhảy xuống, đi về phía hậu viện.
Lô Thạch chỉ có mình Lô Định Vân là cốt nhục, chắc không đến mức thật sự nhốt người ở mấy nơi như địa lao, mà phỏng chừng vẫn giấu ở căn phòng nào đó mà thôi.
Ám ảnh tuy rằng ngưu bức (vô cùng lợi hại), nhưng vẫn không biến thái đến mức bản vẽ nhà của mỗi vị đại thần đều có—— ngươi cũng không thể yêu cầu người ta cầm tiền bán cải trắng, để ném vào việc phát triển ngành địa ốc được. Cho nên ta cũng chỉ đành không sợ khổ không sợ khó tìm kiếm chung quanh, vừa tránh đám NPC trong viện, vừa sưu tầm những địa điểm khả nghi, mong chờ có thể lục ra một Lô Định Vân ở chỗ nào đó.
Lô gia nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, dù sao dưới chân hoàng thành mà dám xây tòa nhà quá hoành tránh, so xa hoa cùng đám hoàng đế Vương gia, không phải là tên ngốc thì chính là người chết.
Nhưng ta tìm một hồi, vẫn không có chỗ nào để xuống tay, những căn phòng đó không giống như là có người, hay là Lô Định Vân không ở trong phủ?
Ta còn đang nghi hoặc, trong lòng lại chợt lóe.
Phòng ngủ của Lô Thạch, hình như có chút không đúng.
Bình thường phòng ngủ là nơi tương đối tư mật, mấy chuyện xấu xa người ta đều thích lén lút làm trong đó, chỉ vì đó là thánh địa có thể giấu đồ, có thể giấu đau khổ, có thể cả tình lang, cái gì cũng được, giống như quần bò, vô cùng tiện lợi.
Mà căn phòng kia nằm cuối hành lang, hai mặt tường hướng ra ngoài, đều có cửa sổ, một bên cũng giống như những căn phòng khác, đều có hai cánh cửa, nhưng mà bên kia lại chỉ có một cái, còn khá nhỏ, như là cố ép cho ra chút không gian. Vả lại bức tường chỉ có một cái cửa sổ ở đây lại trùng hợp hướng ra phía hồ nhân tạo, yên lặng vô cùng, đi qua sẽ dễ dàng bỏ qua, nếu không chú ý nhìn, gần như không có người để ý.
Ta trầm tư một lúc, liền dùng chân móc, từ trên xà nhà đổ người xuống, nhẹ nhàng gõ lên mặt tường, bên trong quả nhiên như là có tường kép.
Thấy bốn phía không người, ta liền dùng sức, từ trong cửa sổ xoay người đi vào, rơi xuống đất lăn một vòng để lực đạo tan đi, không phát ra tiếng động.
Lô Thạch là một người biết hưởng thụ, ông ta cũng tham, so sánh với ông ta, Hoa Vi Nhiên kỳ thật chỉ có thể tính tiểu tham. Nhưng người mắng lão ại không nhiều lắm, một mặt là bởi vì lão là ngôn quan đứng đầu, về phương diện khác lại là bởi vì lão tuy là tham quan, nhưng làm thực sự, đôi khi, còn có thể giả bộ một đại thần can gián trung thành can đảm.
Nhưng vào phòng ngủ, ông ta cũng bại lộ hết thảy. Chậc chậc, nhìn xem nào là chăn gấm dày cộm, nhìn xem nàò là bàn chân thú gỗ lim, ghế dựa gỗ hoàng lê lót nhuyễn ngọc, ngay cả mấy cây bút lông Hồ Châu trên bàn, đều là làm từ lông sói loại tốt nhất, so với vương phủ, hơn hẳn nhiều điều.
Ta dạo qua một vòng, thả một cái bình sứ màu trắng nhìn như lỗi thời lại giá sách, không phát hiện cơ quan gì. Tuy nói có Quân Mặc Thanh kéo dài Lô Thạch, nhưng cứ ngốc quá lâu cũng không phải biện pháp, trong lòng ta có chút sốt ruột, đang nghĩ tới nếu không dùng bạo lực để giải quyết phá vỡ tường, chợt nghe thấy dưới chân truyền đến những tiếng gõ có quy luật.
Âm thanh bị bít dưới tảng đá, nghe không rõ lắm, ta nửa quỳ xuống, dán lỗ tai sát xuống đất, cũng gõ theo hai cái.
Tiếng gõ kia lập tức dừng lại, ta chợt nghe thấy tiếng Lô Định Vân.
“Không cần biết ngươi là ai, đến dưới giường cha ta, di chuyển khối đã ở giữa.”
Ta hơi chút do dự, cảm thấy đặt một cái bẫy như vậy thật sự không cần thiết, vì thế liền làm theo lời y.
Bên dưới phiến đá lại có một cái động khác, ta lần mò đi xuống theo vách động, đi được vài bước, liền thấy một hàng rào sắt lan, phía trên treo một ổ khóa đồng rất lớn. Lô Định Vân cong một chân, chật vật cuộn mình trong không gian chật chội, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta.
Y có lẽ luôn im hơi lặng ở đây chờ có người đến điều tra, chuyên chú chờ đợi tiếng bước chân khác biệt ở phía trên, sau đó được ăn cả ngã về không gõ sàn nhà, dẫn người tới gian mật thất này.
Cái tên vốn liều lĩnh cứ như tảng đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, sau biến đổi lớn đến quá đột ngột cứ như đã bị bức trưởng thành chỉ sua vài ngày, trong khung cảnh âm u tối năm này, ngọn lửa trong mắt y tựa như sáng rõ đến mức kinh tam động phách.
“Chiến Huyền?” Y không quá xác định nên gọi một tiếng, tiếng nói có chút khàn khàn.
Ta đến gần hơn, cầm lấy ổ khóa xem xét. Lô Định Vân lắc lắc đầu: “Khóa đó không chặt được đâu, ngươi không có chìa khóa thì không cần quan tâm đến ta, dù sao cha ta cũng không đến mức giết ta. Ngươi hãy nghe đây, năm đó cha ta làm cỏ đầu tường(*), ông ấy đã từng lén lút cung cấp không ít tin tức cho Ngụy vương điện hạ. Nhược điểm này bị Mãn Nguyệt lâu nắm được, ông ấy sợ Thánh Thượng không tha thứ, nên đã liên thủ với mấy người đó, muốn khuyến khích Thánh Thượng ngự giá thân chinh, để Thánh Thượng chết ở trên chiến trường… Mưu đồ bí mật của bọn họ không cẩn thận bị ta nghe thấy được… Ông ấy muốn hành thích vua, sau đó phù trợ tiểu thế tử thượng vị, còn mình nhân cơ hội chấp chưởng đại quyền.”
(*) cỏ đầu tường: chỉ người gió chiều nào theo chiều nấy.
Tay ta run lên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hy sinh anh dũng của y, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu muốn làm liệt sĩ, vẫn khá sớm.”
Lô Định Vân kinh ngạc nhìn ta.
Ta liền từ trong túi tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, vươn tay chặt đứt hai thanh lưới sắt, sau đó kéo y từ bên trong ra.
Lô Định Vân tiếp tục kinh ngạc nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta tự cảm thấy động tác cùng lời kịch vừa rồi vô cùng đẹp troai, vì thế hơi có chút đắc ý tiếp thu ánh mắt khâm phục của y.
Một lát sau, Lô Định Vân mới mở miệng hỏi: “… Liệt sĩ nghĩa là gì?”
Ta: …
Lô Định Vân: “Chân ta bị gãy, ngươi nếu cứ muốn cứu ta ra, vậy cõng ta ra ngoài đi.”
Ta: …
Ta vì thế đành chấp nhận số phận khom lưng xuống, suy sụp tinh thần cõng Lô Định Vân ra khỏi mật thất. Làm đến mức này rồi, đối phương vẫn không phản ứng thì chính là đồ ngốc. Có lẽ trong gian phòng đó còn có cơ quan nào đó ta không phát hiện, cho nên ta vừa bước ra cửa phòng, bên ngoài liền truyền đến tiếng đánh nhau, mà còn cách nơi đây càng ngày càng gần, mang theo huyết tinh sát khí.
Lô Định Vân giả mang theo Lô Thạch, còn có thể một tay đánh nhau với hai ám ảnh, Quân Mặc Thanh được che chặt chẽ ở phía sau, bọn gia đinh Lô phủ không biết sao lại nhiều ra thêm những người này, một đám tất cả đều ngốc lăng, đảo mắt nhìn thấy ta đang cõng một người, liền thất thanh hô: “Thiếu gia!”
Lô Định Vân giả kia phản ứng lại khá kỳ lạ, hắn bớt thời giờ quay đầu lại nhìn ta một cái, thoải mái cười nói: “Đã lâu không gặp, Chiến Huyền.”
Ta lập tức liền nhận ra, đó là Lâm Ưu.
Quân Mặc Thanh hiển nhiên cũng nhận ra là ai, mím chặt môi, mày nhăn lại, thản nhiên phân phó: “Đừng cho hắn chạy, bắn tên, không quan tâm sống chết.”
Hai ám ảnh kia lập tức thu tay lại, nhịp nhàng lui trở về, cùng những người khác ngăn chặn đường lui của Lâm Ưu. Mấy người trên nóc nhà đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh xếp thành hình quạt, kéo cung tên, mũi tên đầy trời phút chốc phóng tới, Lâm Ưu sắp mất cơ hội sống sót.
Nhưng mà khóe môi Lâm Ưu bỗng lộ ý cười, không chút do dự bóp bặt lấy yết hầu Lô Thạch vừa rồi còn một đường che chở, tóm cánh tay ông ném sang bên cạnh. Huyết như tơ hồng, bắn ra tung tóe, thân hình Lâm Ưu quỷ mị kéo Lô Thạch làm tấm chắn, né qua tất cả những mũi tên nhằm thẳng hướng ngực hắn, dưới chân dùng sức, trong nháy mắt đã đến trước mặt ta.
Lòng bàn tay đón nhận một nguồn lực quỷ dị, ta dùng chủy thủ bức lui hắn, đẩy Lô Định Vân cả người đã cứng đờ sang một bên, đang muốn tránh ra, lại bị Lâm Ưu nhảy lên cuốn lấy, không thoát ra được. Rừng tên vẫn tiếp tục bay đến, trúng cánh tay của ta khiến máu bắn ra.
Bên tai truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Lô Định Vân, tựa hồ còn có âm thanh Quân Mặc Thanh kêu to ngăn ám ảnh bắn tên, bọn gia đinh gào gào thét thét hỗn loạn, còn có tiếng thét chót tai của thị nữ, chung quanh ồn ào như vậy, nhưng mà môi Lâm Ưu mấp máy, âm thanh giống như sét đánh vang lên bên tai ta, rõ ràng vô cùng.
Ta ngây ngẩn cả người, thắt lưng liền lộ ra sơ hở lớn. Lâm Ưu lại không để ý đến, ném Lô Thạch rồi phi đi, thuật dịch dung của hắn thiên hạ vô song, công phu cư nhiên cũng rất tốt, không cần cung tên, ở đây cũng không có ai có thể tới kịp ngăn hắn lại.
Bên kia Lô Định Vân hô một tiếng, bỗng nhiên liền lặng im, chỉ tha cái chân bị thương, chầm chập đi qua, đi một hồi, còn muốn ngừng lại nghỉ, không biết là thể lực chống đỡ hết nổi, hay là không thể tin, chờ khi đến trước mặt Lô Thạch, quỳ phụp xuống, lăng lăng sờ lên mái tóc bạc của cha y.
Lô Thạch nôn ra từng ngụm máu loãng, không giống trong sách miêu tả ——tình huống lão như vậy nếu không rút mũi tên ra, thì vẫn có thể chống đỡ được một lúc, chỉ là tương đối đau đớn.
Quân Mặc Thanh mang đến thái y đến xem, không nói gì lắc đầu.
Đôi mắt Lô Định Vân đỏ bừng.
Ta đứng ở bên cạnh, không đành nói cho y biết: cho dù Lô Thạch bây giờ không chết, thì với tội danh ông tư thông với kẻ thù bên ngoài, thì cũng sẽ bị hỏi tội xử trảm, không khác là mấy.
Hơi thở Lô Thạch càng ngày càng yếu, rốt cục không có tiếng động. Tay Lô Định Vân dính toàn máu, giật mình không biết người đang ở chỗ nào, đôi môi run rẩy không ngừng: “Con hối hận rồi, cha, cha…”
Quân Mặc Thanh nửa quỳ bên cạnh y, yên lặng ôm lấy bờ vai y, để y có thể tựa đầu vào lồng ngực của mình, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về trên đỉnh đầu y như là đang an ủi một đứa trẻ.
Thần sắc Lô Định Vân đờ đẫn, thảm đạm không sức sống, thì thào nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy: “Ta vẫn cảm thấy cha ta là một tham quan, không phải là người tốt, bởi vậy vô cùng chướng mắt ông ấy, cảm thấy mình về sau tuyệt đối không thể giống như ông ấy, nhưng khi ta làm quan rồi, lại phát hiện chuyện trên thế gian này không phải cứ phi hắc tức bạch (không phải đen thì là trắng), muốn làm cái gì nhưng lại luôn khiến người khác cảm thấy không hợp thời. Ta liều mạng muốn làm một anh hùng, nhưng kết quả là, liều mạng cũng là mạng của cha ta.”
“Người sống trên đời, đều không có lựa chọn nào khác, trung thành là không sai, nhiệt huyết không sai, những việc này, vốn cũng không phải do ngươi sai lầm.” Con ngươi Quân Mặc Thanh xám xịt, vuốt vuốt tóc y, dịu dàng nói: “Tiểu Vân, ngươi hận ta đi. Lệnh tôn đã có dị tâm, thì dù không chết ở chỗ này, đến khi trở về, ta cũng nhất định sẽ tìm cách diệt trừ ông ấy.”
Lô Định Vân như là không nghe hiểu lời hắn nói, con mắt cực chầm chậm chuyển động một cái, một lúc lâu sau, khí lực như là bỗng nhiên bị rút đi sạch sẽ, cả người suy sụp, một tay ôm mặt, tiếng khóc đầy ẩn nhẫn: “Con xin lỗi, cha, con xin lỗi, cho dù có cơ hội lần nữa, con vẫn sẽ nói ra, con xin lỗi…”
Y cứ liên tục nói xin lỗi, trong gió tuyết lạnh lẽo, Quân Mặc Thanh đỡ lấy y, để mặc từng giọt nước mắt thấm ướt xiêm y của mình.
Ta đứng ở bên cạnh, nhìn một hồi, trong lòng nghĩ: ngày xưa ta luôn cảm thấy Quân Mặc Thanh và Tấn vương như là từ một khuôn mẫu khắc ra, suy nghĩ sâu sa giống nhau, thậm chí tim cũng có chín khoang giống hệt nhau.
Nhưng hôm nay, Quân Mặc Thanh ôn hòa và thiện ý là từ trong khung xương lộ ra, hắn chắc chắn là một người tốt hiếm thấy, cũng không giống với Tấn vương. Bọn họ đâu có giống nhau đâu?
Nhưng lúc Lâm Ưu tiến lên, lại nói với ta hai câu.
Hắn nói, di chiếu ở trong tay ta.
Hắn nói, Tấn vương cũng không phải là do tiên đế thân sinh, cha ruột của hắn hắn, kỳ thật là Quân Mặc Thanh.
Hết chương 79.