Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, cuộc chiến này diễn ra chỉ mới nửa ngày đã kết thúc, theo như tưởng tượng của mọi người thì Ma Luân Kiếp giáng hạ phải mất vài năm mới có thể đẩy lui hết.
Nhưng nào ngờ vừa xuất thế mới nửa ngày đã bị đánh lui, mà Vạn Niên cung lại trở thành cung điện biết bay làm mọi người kinh ngạc không thôi.
Hơi chuyện này tới chuyện khác ập tới, nhất thời làm người ở đây không tiêu hóa được hết diễn biến.
Mất một lúc lâu, mọi người mới hồi thần tiêu hóa được hết sự việc vừa rồi, lại không ai vui mừng mà còn trầm mặt rất lâu.
"Là 2 vạn người ngã xuống đấy."
Một lão già thống kế toàn bộ thiệt hại liền chỉ biết thở dài không thôi, ma tộc quả thật là lợi hại ngoài sức tưởng tượng, binh trận hay cường giả thế nào cũng phải chật vật đối kháng và mất đi 2 vạn sinh mệnh.
Từng cao thủ đều hướng về Vạn Niên cung, ai ai cũng là vẻ mặt không mấy vui vẻ sau khi đẩy lui được Ma Luân Kiếp.
Hàn Vũ Thiên ngồi ở chủ vị dáng vẻ lười biếng nhìn từng nhóm người được truyền tống từ Hàn gia lên Vạn Niên cung.
Bọn họ đứng ở đại sảnh Hàn gia liền có truyền tống trận khởi động, truyền tống bọn họ tới trước cổng chính Vạn Niên cung.
Nhìn xung quanh toàn là những hòn đảo bay lơ lưng, có mây che phủ huyền ảo mà lại tuyệt đẹp tựa tiên cảnh.
"Hóa ra Vạn Niên cung và Hàn gia đã có quan hệ với nhau từ trước, mới có thể lập truyền tống trận tỷ mỹ như vậy."
"Cung chủ Vạn Niên quả là cường giả đáng được tôn kính."
"Phải đó, bỏ ra đại giới đẩy lui Ma Luân Kiếp, ai lại không dám tôn kính chứ?"
Từng nhóm cao thủ bước vào Vạn Niên cung, Hàn Vũ Thiên nhìn mọi người đã tập hợp đông đủ chậm rãi cất giọng nói:
"Ma Luân Kiếp đã được đẩy lui, nhưng Bát Quan thành lại tổn thất không ít binh lực, bản cung chủ sẽ dùng Tẩy Tủy đan và Hồng Mệnh dịch giúp mau chóng khôi phục lại lực lượng đã mất."
"Đa tạ cung chủ đã giúp Bát Quan thành một tay."
Hàn Ma Viêm khom người hành lễ không có dáng vẻ của một vị thành chủ.
Hàn Vũ Thiên nhìn về Kiều Nguyệt Nga quăng cho nàng một tấm lệnh bài nói:
"Ngươi từ giờ sẽ là thiếu cung chủ của Vạn Niên cung."
Kiều Nguyệt Nga vui mừng nhận lấy lệnh bài quỳ xuống cảm tạ.
"Mỗi gia tộc đều sẽ được ban 200 vạn linh thạch."
Hàn Vũ Thiên hạ xuống một đạo cung chủ lệnh cuối cùng rồi rời đi, mọi người đứng đại sảnh đều kinh ngạc không thôi.
Số lượng này đối với việc bồi dưỡng thế hệ trẻ lại rất cần thiết vào thời điểm hiện tại, bọn họ nhanh chóng ôm quyền cảm tạ về phía bóng lưng của cung chủ.
Hàn Vũ Thiên đi về động phủ liền phun ra một ngụm máu tươi, thật đã có chút quá sức chịu đựng của hắn rồi.
Dù là Vũ Cảnh cường giả, nhưng hắn vẫn không thể thôi động toàn bộ năng lượng tích tụ trong chiếc ghế cung chủ kia.
Hàn Vũ Thiên nuốt vào một viên đan dược, nhắm mắt tĩnh tu để khôi phục thương thế.
"Ta là Lam Huyền."
"Ta là Hàn Vũ Thiên."
Đó là lời truyền âm của hắn và ma nữ trước khi nàng hóa thành ma khí bay lên cửu thiên biến mất.
Hắc hổ lại trở về nơi hai đứa trẻ nghịch ngợm, nó vừa nằm xuống góc cây nghỉ ngơi, thì 2 đứa trẻ cũng chạy lại dựa vào người hắc hổ rồi ngủ thiếp đi.
Nó cũng lười biếng duỗi người nằm ngủ ở dưới gốc cây, một ngày này thật sự là rất mệt mỏi đối với bọn họ.
Lực lượng Bát Quan thành nếu không có Vạn Niên cung hỗ trợ thì chắc là đã thành lãnh địa của ma tộc, thế lực quá yếu chẳng thể tồn tại nổi 10 vị Vũ Cảnh.
"Quả nhiên lão quái đó rất mạnh, ma nữ vừa rồi thật sự mạnh hơn chúng ta tưởng đấy."
Thanh Hiên hai tay để sau gáy bước đi thản nhiên nói, Trương Tuân Vinh tay trái cầm viên đá nhỏ liên tục ném lên không nói:
"Sư tôn của chúng ta huyền bí khó lường mà."
Triệu Diễm Lệ hừ lạnh nói:
"Ả ma nữ đó xuất hiện, ta mới không thể giao thủ với hắc hổ, đợi tới khi ta gặp lại ả thì..."
"Đừng nóng vậy chứ."
Thanh Hiền nghiêng đầu mỉm cười an ủi.
3 người bước đi tới cuối hòn đảo Vạn Niên cung thì phi thân bay về hướng động phủ của mình.
Hỷ, Nộ, Ai, Ố và Tiêu Hạo lại trở về Đoạn Tình viện, bọn họ vừa được giao nhiệm vụ rèn luyện một nhóm trẻ con làm thiện xạ.
"Không biết hắn đang nghĩ gì mà lại rèn luyện bắn cung chứ."
Tiêu Hạo lười biếng ngồi ở một cái ghế tre than thở.
Hỷ, Nộ, Ai, Ố vẫn là làm tốt nhiệm vụ của mình là dạy đám trẻ bắn cung.
Mạch Liên và Hồng Thiên sau một ngày vất vả đã nằm nghỉ ngơi một chút, còn đệ tử của bọn họ thì đang rèn đúc vũ khí và luyện đan dược.
Hàn gia, Hàn Vũ Đạo ngồi ở chủ vị đôi mắt có chút thất vọng nói:
"Cứ nghĩ sẽ được hy sinh anh dũng trên chiến trường, ai ngờ ta vẫn sống sờ sờ ở đây."
Hàn Tông nâng rượu uống cạn cười nói:
"Dù sao nên sống thêm ít năm nữa, chờ Thiên nhi sinh ra tiểu quỷ cho chúng ta bồng bế đi."
"Phải phải, bế tiểu quỷ rồi nằm xuống 3 tất đất vẫn chưa muộn."
Hàn Xuyên cũng là gật gật đầu tán thành, Hàn Vận Lại uống đến say mềm cười nói:
"Ma tộc lợi hại, suýt nữa là đệ bị mất mạng rồi ấy chứ, nói gì tới chờ tiểu quỷ, hấc."
Hàn Tuyên phe phẩy quạt cười nói:
"Đệ thì lại thích ngao du thiên hạ hơn, nhưng lại bị các huynh kiềm chế ở đây, hơi chán đó."
Hàn Vũ Đạo vỗ ghế nói:
"Khi nào ngươi cưới thê tử rồi sinh con đi, đại ca lúc đó sẽ mặc ngươi tiêu dao tự tại."
Hàn Tuyên cũng chỉ biết lắc đầu phe phẩy quạt nhìn ra chỗ khác.
Hàn Phúc và Hàn An đảm nhiệm trọng thách chuẩn bị hộp đựng bảo vật đấu giá, bọn họ không xuất trận nhưng đã chuẩn bị đến xương cốt mềm nhũn, hiện tại đã có một vài đệ tử còn sức lực đến giúp hai người họ một tay.
Tới mấy ngày hôm sau một đám người đã chuẩn bị xong tất cả hộp đựng bảo vật, từng người đều ngã xuống đất ngủ say như chết.
Vạn Niên cung một ngày này đều là yên tĩnh không có quản sự hay thủ vệ canh gác, bởi vì họ mệt mỏi đã ngủ hết rồi.
Chỉ có thị nữ là làm việc, giúp những đệ tử mệt mỏi ngủ ở trên đất đắp chăn giữ ấm, hoặc là làm thay việc vặt của họ.
Mấy ngày này thật là yên bình tới lạ thường.