Hàn Vũ Thiên đang bế quan thì một tiếng đá va vào nhau ở bên ngoài vang lên, hắn chậm rải mở động phủ thì thấy Linh Linh nét mặt tươi cười nói:
"Đây là túi trữ vật mà Vạn Niên cung gửi tới, còn đây là lá thư của người tên Lăng Tiêu."
Linh Linh đưa xong hai món đồ mà Thanh Hoa giao phó liền mỉm cười rời đi, Hàn Vũ Thiên nhận lấy túi trữ vật rồi cất vào, hắn cầm bức thư đi tới động phủ của Kiều Nguyệt Nga.
Hàn Vũ Thiên gõ gõ vài cái vào động phủ, Kiều Nguyệt Nga cũng dừng bế quan bước ra khỏi động phủ.
"Thư của Lăng Tiêu lão."
Hàn Vũ Thiên giơ lên một phong thư trước mặt Kiều Nguyệt Nga, nàng kích động chộp lấy nhưng bị hắn giật lại.
"Một lần truyền tống như vậy là mất 10 vạn linh thạch, ngươi khi nào trả cho ta?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười đăm chiêu, Kiều Nguyệt Nga hừ lạnh giật lấy phong thư nói:
"Về sau có linh thạch ta sẽ trả."
Nàng lấy xong phong thư liền đóng cửa động phủ mặc cho Hàn Vũ Thiên hơi ngây người ở đó.
Hắn chỉ mỉm cười xoay người trở về động phủ tiếp tục bế quan ở bên trong.
Ở ngoài Nam Quan thành đi tới một con hắc hổ, nó trên lưng cõng theo hai đứa trẻ một trai, một gái rất là đáng yêu.
Hắc hổ mặc kệ một đám lính thủ thành đang cảnh giác nhìn nó, nó chỉ liếc lại bằng một ánh mắt chán ghét không thôi.
Hắc hổ từng bước đi đều kiêu ngạo xem thường nhân tộc tới cực điểm, nó hướng về khí tức của Hàn Vũ Thiên để lại mà đi thẳng tới Vân Đạo tông.
"Dám dẫn hổ hiên ngang đi vào Nam Quan, ngươi nghĩ mình là ai chứ?"
Một tu sĩ Hợp Đan sơ kì tỏ vẻ cao ngạo hơn cả con hắc hổ xông tối, hắc hổ cào vào hư không liền có hắc viêm quấn tới, thiêu đốt tu sĩ Hợp Đan kia lăn lộn trên đất vài vòng.
Nó bước tới Vân Đạo tông lại không thèm chú ý tới mấy đệ tử gác cổng, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.
"Có hổ xông vào tông môn!"
Tiếng cảnh báo của mấy đệ tử vang lên, từng đệ tử thủ vệ sắp thành trận hình ngăn trước mắt hắc hổ.
Hắc hổ ánh mắt phát sáng sau đó hóa thành bóng đen biến mất, lúc xuất hiện lại đã là phía sau đám đệ tử, nó hất đuôi cao ngạo tiếp tục bước đi.
"Nó không muốn tấn công chúng ta."
"Nhưng nó đi vào Vân Đạo tông là vì cái gì chứ?"
Mấy đệ tử hai mắt nhìn nhau có chút khó hiểu, cuối cùng bọn họ quyết định theo sau con hắc hổ, xem thử cuối cùng thứ nó muốn là gì.
Hết nhóm người này tới nhóm người khác đi theo sau hắc hổ, cuối cùng là tới bí cảnh Vân Đạo tông, nó gầm lên một tiếng như vua của thiên địa, sóng âm khuếch tán thổi quét cả một khu vực Vân Đạo tông to lớn.
Động phủ Hàn Vũ Thiên mở ra, thân hình hóa thành tử quang bay ra khỏi bí cảnh.
Bí cảnh sáng lên liền có một bóng người bước ra từ đó, Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn một đám đệ tử phía sau con hắc hổ.
"Ngươi vậy mà xông thẳng vào Nam Quan thành sao?"
"Hừ, một cái thành nhân tộc mà thôi, có gì mà lão hổ không dám chứ."
Hắc hổ lúc này mới mở miệng, lời nói cao ngạo khinh miệt nhân tộc vô cùng, dường như trước mắt chỉ có Hàn Vũ Thiên là có tư cách nói chuyện với nó vậy.
"Ngươi lại mang phần lễ gì tới cho ta?"
Hàn Vũ Thiên thấy trên lưng hắc hổ có hai đứa trẻ đang ngủ liền hỏi, hắc hổ lắc người một cái thì hai đứa trẻ đã tỉnh dậy.
"Mấy đứa trẻ này suốt đường cứ lảm nhảm, lão hổ cũng phải đau đầu đây."
Hắc hổ phẩy đuôi thật có chút mệt mỏi với hai đứa trẻ này.
"A, hổ biết nói."
Thanh Tuyền thật là tỏ vẻ ngây thơ làm người ta thấy có chút đáng yêu, Uy Lân nhìn về phía Hàn Vũ Thiên nói:
"Muội muội, mau nhìn là vị tiền bối đó."
Thanh Tuyền nhanh chóng bỏ qua hắc hổ liền cùng Uy Lân chạy tới chỗ Hàn Vũ Thiên.
"Y phục kín mích như vậy, chắc là người của Tây Nam Quan đi."
"Ừ, nhìn bụi cát còn vươn trên áo thì biết rồi."
"Hóa ra là một đám tiểu bối tìm tiền bối thôi, hắc hổ cũng chỉ là một con tọa kỵ."
Một đám đệ tử ở phía sau bàn luận sôi nổi, hắc hổ nghe được hai từ tọa kỵ liền là sát khí trùng thiên.
Hắc viêm bốc lên toàn thân quỷ dị đến cùng cực, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Ngươi chỉ là một Hợp Đan mà thôi, nếu làm loạn ở đây để cho cao thủ Vũ Cảnh xuất thủ thì không giữ được mạng đâu."
Hắc hổ liếc nhìn Hàn Vũ Thiên một cái, nó xoay người gầm lên giận dữ, một cuồng phong quỷ dị thổi quét một đám đệ tử nội môn bay ra ngoài.
"Ngươi tìm tạm một chỗ để tu luyện đi, hai đứa trẻ này cũng để ngươi xem chừng."
Hàn Vũ Thiên quăng cho hắc hổ một túi trữ vật, sau đó xoay người biến mất vào trong bí cảnh, hai đứa trẻ và hắc hổ thì không kịp phản ứng.
"Con mẹ nó, lão hổ có phải người trông trẻ đâu."
Hắc hổ nhìn hai đứa trẻ thầm chửi ở trong lòng, kì thật hai đứa trẻ này mỗi lần thức dậy là nói mãi không ngưng, dường như ở trên đất trời này bọn nó có thể kể tới thiên không hủy diệt, vẫn không hết chuyện để nói a.
Nghĩ tới đây trong đầu hắc hổ hiện lên bốn từ 'Số ta quá khổ'.