Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 244: Sáng Tạo Vĩnh Hằng.




Thất Bảo Thần Chủ lại từng là vị Thần Hoàng chí tôn đứng ở đỉnh kim tự tháp, một nhân tộc đạt đến trình độ đệ nhất của một phương thế giới không có dễ dàng gì, mà vị Thất Bảo Thần Chủ này lại có được danh chí tôn còn độc bá mấy vạn năm, đủ thấy nhân tộc Tô Lăng giới phồn thịnh mức độ nào.

Nhưng đáng tiếc mọi sự tồn tại trên thế gian này đều không thể tránh khỏi quy luật bào mòn của thời gian, Thất Bảo Thần Hoàng nay chỉ còn là danh nghĩa, bản chất chỉ là một tàn hồn với chấp niệm được sống lại một lần nữa.

"Thần Hoàng? Xem ra ngươi lúc còn sống không thua tiểu ma nữ là mấy."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn vị từng là Thần Hoàng trước mắt, Thất Bảo Thần Chủ thì nhếch môi nói:

"Tiểu ma nữ? Lam Huyền của ma tộc không thể đem so được với bản thần, kẻ từng đứng ở chí cao như ta."

"Nhưng nàng ta có linh hồn và nhục thân hoàn chỉnh, còn kẻ ở chí cao như Thất Bảo Thần Chủ đây lại không khác nào một con chó hoang, ngay cả một bộ nhục thân đàng hoàng cũng không có, nhục nhã biết bao."

Bị Hàn Vũ Thiên đụng vào chỗ đau làm cho Thất Bảo Thần Chủ càng thêm phẫn nộ, hắn vung tay Thất Bảo Linh Kiếm chói sáng chém ra.

Khí tức lưu chuyển mang theo pháp tắc thần thánh, Hàn Vũ Thiên kiếm quang chém tới so với Thất Bảo Linh Kiếm cũng không kém quá xa.

Một bên là Thần Khí chân chính, một bên là Tông Khí gia trì Vô Thần, đồng dạng lại ngang tài ngang sức.

Nếu là Thất Bảo Thần Chủ năm đó thi triển ra thì Hàn Vũ Thiên sớm đã chết đi mấy ngàn lần, còn đổi ngược lại là Hàn Vũ Thiên năm đó thì chỉ cần một thổi đủ tận diệt linh hồn của Thất Bảo Thần Chủ.

"Linh Lung Thần Quang Tráo!"

Thất Bảo Thần Chủ một kiếm được phủ lấy thần quang kéo dài vạn trượng đâm thủng tầng mấy, nhắm tới Hàn Vũ Thiên bổ xuống một kiếm.

"Nhân Sát, Nhân Kiếm Như Vương Giả."

Cửu Hàn Kiếm phát ra kim quang chói sáng hòa hợp làm một với Hàn Vũ Thiên, người và kiếm nhất thể đồng tâm tạo ra kiếm quang cùng với Thất Bảo Linh Kiếm va chạm.

Kiếm khí lan ra tứ phía đẩy lui tám vị cao thủ Thánh Tông đại viên mãn ra ngàn trượng, chỉ mới là xung kích đã có thể đánh bay Thánh Tông đại viên mãn ra xa đến vậy, nếu bị dính đòn không phải sẽ nhận lấy kết cục thần hồn câu diệt ư?

"Âm Sát Thất Hồn, Nhất Hồn Vạn Ma Triều Thần."

Hàn Vũ Thiên lần này thi triển ra nhất hồn không còn là ma trảo, mà chính là ma hồn ngàn vạn cường đại không thể đo lường, bọn chúng tuy chưa hoàn thiện một nửa phần thân dưới, nhưng vẫn đủ để làm cho kẻ khác kiên dè.

"Lên!"

Ma hồn gào thét lao tới cáu xé Thất Bảo Thần Chủ, bọn chúng bu lại tranh giành nhau từng miếng thịt.

"Thất Bảo Trấn Ngục."

Thần quang đại phóng xóa đi toàn bộ ma hồn đang quấn lấy Thất Bảo Thần Chủ, thần quang chưa dừng lại ở đó mà còn áp chế Hàn Vũ Thiên không thể cử động.

"Khống chế?"

Hàn Vũ Thiên có một chút kinh ngạc lại không ngờ thần quang này lại còn có thể khống chế đối thủ, Thất Bảo Thần Chủ một kiếm chém ngang cổ của hắn, đầu rơi máu chảy cuộc chiến xem như đã kết thúc rồi.

"Chỉ có nhiêu đây thực lực?"

Thất Bảo Thần Chủ nhìn máu chảy trên lưỡi kiếm lại có vẻ thật vọng tràn trề đối với biểu hiện của Hàn Vũ Thiên, nhưng thi thể không đầu kia lại cử động bàn tay xuyên thủng ngực của Thất Bảo Thần Chủ, từng sợi máu bắt đầu nối cổ với đầu lại với nhau, trở lại bộ dáng lành lặn không một vết xước.

Nhưng Thất Bảo Thần Chủ cũng hóa thành thần quang rồi phát nổ, Hàn Vũ Thiên không có thụ thương còn tỏ vẻ hứng thú với Thất Bảo Thần Chủ, kẻ từng là chí tôn cường giả quả thật rất nhiều thủ đoạn.

"Công kích thông thường không có tác dụng, vậy thử thần nhãn của ta."

Thất Bảo Thần Chủ từ trong mắt phóng ra hồng quang, Hàn Vũ Thiên cũng là lam quang hội tụ đối cứng cùng hồng quang.

Lam quang trong phút chốc đã áp đảo được hồng quang của Thất Bảo Thần Chủ, chỉ còn cách vài trượng sẽ trực tiếp phản phệ lại hắn.

"Tuần Hoàn Linh Lung, Thất Bảo Diệu Thần."

Sau lưng Thất Bảo Thần Chủ hiện ra bảy tầng vòng tròn, từng tầng từng tầng đều tràn đầy khí tức của thần, đây chính là thần lực chân chính, là đòn sát thủ sau cùng của Thất Bảo Thần Chủ.

"Tiểu tử, ngươi ép ta tới mức này thì chết cũng là một loại giải thoát cho ngươi!"

Hàn Vũ Thiên lui ra sau ngàn trượng, Vô Thần chân thân hiện ra mang theo trọng lực áp chế mọi thứ xung quanh, hắn nâng kiếm lên liền thấy xung quanh hội tụ ngàn vạn pháp tắc.

"Thiên Địa Nhân Vô Thần Kiếm, Hỗn Độn Phá Vạn Pháp!"

Vô Thần chân thân một kiếm giơ lên ngàn vạn pháp tắc đang hội tụ lại biến thành hư vô, hỗn độn khí ngưng tụ làm cho không gian rạn nứt như tấm kính.

Thất Bảo Thần Chủ mang theo bảy tầng tuần hoàn hướng tới Vô Thần chân thân đánh tới, Vô Thần cũng một kiếm hướng lên Thất Bảo Tuần Hoàn mà chém xuống.

"Chạy!"

Tấn Dương hô to là người đầu tiên chạy chối chết ra khỏi vòng chiến, những người khác bao gồm cả Hàn Vũ Thanh cũng phi thân chạy bạc mạng.

Hai đòn công kích của cấp bậc này va chạm nhất định sẽ tạo ra sóng khí kinh người, đừng nói có Chuẩn Đạo xuất thế cũng không thể cản được, họ là đại viên mãn Thánh Tông ăn phải sóng kích sẽ bỏ mạng.

Oanh! Mặt đất và bầu trời khuôn viên hai trăm dặm bị phá thành bình địa, đội quân hai phe thế lực chỉ kịp chạy xa hơn trăm dặm, hứng chịu sóng kích bị chết đi mấy trăm vạn cường giả.

Vô Thần chân thân từ từ tan biến trước sự chứng kiến của mọi người, Hàn Vũ Thiên cánh tay phải đã hoàn toàn bị đoạn mất, Cửu Hàn Kiếm cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống như tuyết trắng.

Quần áo rách rưới máu tươi đầm đìa bộ dáng thê thảm nhất mà Hàn Vũ Thiên từng có từ lúc trùng sinh đến nay.

Thất Bảo Thần Chủ không có tổn hại gì lại đứng ở đó nhìn Hàn Vũ Thiên bằng đôi mắt hờ hửng, cả hai tung ra công kích mạnh nhất không còn cử động nổi, dù chỉ nhấc một ngón tay cũng khó.

"Chí Tôn như ta cũng có ngày này, bị một tiểu tử đánh bại."

Thất Bảo Thần Chủ cơ thể phun ra máu tươi như bị chọt mấy trăm lỗ máu trên cơ thể, Hàn Vũ Thiên thở dốc nói:

"Ngươi cũng là kẻ đầu tiên làm cho ta thành bộ dáng này, không tồi đâu."

Thất Bảo Thần Chủ cười nói:

"Ta là Nguyễn Công Sơn, ngươi tên gì?"

Hàn Vũ Thiên gượng sức nói:

"Hàn Vũ Thiên."

Nguyễn Công Sơn nở ra một nụ cười thanh thản nói:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi là người thứ 99 đánh bại ta, cũng là người cuối cùng, 99 một con số thật đẹp phải không?"

Thất Bảo Thần Chủ cơ thể đang dần dần tan rã dưới ánh hoàng hôn, Hàn Vũ Thiên thì yên lặng nhìn lấy Nguyễn Công Sơn.

"Nếu có cơ hội thì ta không cam lòng chết ở đây, thế giới này đối với ta quá quan trọng, đáng tiếc thay."

Cơ thể tan biến chỉ còn phần đầu, Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ngươi không cam lòng, vậy ta sẽ giúp ngươi."

Hồn niệm phóng ra bao trùm lấy nhục thân đang tan rã của Nguyễn Công Sơn, từng sợi linh hồn đang hao tổn lại được hồn niệm rót lại tràn đầy.

Nhục thân tan rã lại được pháp tắc thế giới gia trì cấu tạo lại, Nguyễn Công Sơn trở lại nguyên vẹn không hề hao tổn.

"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi à?"

Nguyễn Công Sơn kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Thiên, nhưng nhận lại câu trả lời của hắn chỉ là cơn gió mạnh thổi tới.

Hàn Vũ Thiên như là nỏ mạnh hết đà rơi xuống không hề báo trước, Nguyễn Công Sơn lao đến tốc độ cực cao.

Bàn tay giơ lên chuẩn bị bắt lấy thì bị kiếm khí cắt ngang đẩy lui về, Hàn Vũ Thanh ôm lấy hài tử vào lòng lại tràn đầy đau lòng, hắn không hề do dự dùng ra sát chiêu đánh vào Nguyễn Công Sơn.

Sau đó mang theo Hàn Vũ Thiên rời khỏi vùng đất đã biến thành bình địa này, Hàn Vũ Thanh nhìn nhi tử đã ngất xỉu thở dài nói:

"Hài tử ngốc, không đấu lại thì đừng cố sức."

Hắn trở về nơi đại quân Nam Cương đang chỉnh đốn lại đội hình, mọi người thấy được Hàn Vũ Thiên trong bộ dạng thê thảm, lại không khỏi tuyệt vọng.

Người mạnh nhất ở Nam Cương Quốc còn bại trận thì bọn họ sao có thể đối phó với Tây Phỉ.

Tiêu Hạo thấy Hàn Vũ Thiên như vậy thì hóa thành long hình, không do dự lao thẳng về phía Tây Phỉ.

"Ngăn hắn!"

Kiều Nguyệt Nga hạ lệnh liền thấy Hồ Niên và Tủy Dực lao đến trấn áp Tiêu Hạo ở trên đất, nàng bước tới nhìn thương thế của phu quân mà không khỏi đau lòng, lục quang chiếu rọi cố gắng khép miệng vết thương lại.

"Toàn bộ từ từ rút lui không được manh động."

Theo lời của Hàn Vũ Thanh truyền ra thì mọi người cũng bắt đầu tiến quân lui về, Hàn Vũ Thiên đã mất đi năng lực chiến đấu thì kẻ mạnh nhất ở đây chỉ còn Hàn Vũ Thanh.

Thất Bảo Thần Chủ đứng ở không trung nhìn về phía Hàn Vũ Thiên đã được đi, Tấn Dương và sáu vị Thánh Tông đại viên mãn chạy tới thấy thần chủ không có tổn hao gì thì rất vui mừng.

"Thần chủ..."

"Lui quân đi, ta cần thời gian để khôi phục."

Thất Bảo Thần Chủ quay người rời đi để lại một câu nói làm cho bọn họ hơi ngây người, Tấn Dương trầm mặc nói:

"Thần chủ không thừa thắng xông lên sao?"

Thất Bảo Thần Chủ dừng bước chân nói:

"Pháp lực ta tiêu hao hết chín thành, cần thời gian để khôi phục."

Võ Vũ trong lòng nảy sinh nghi ngờ nói:

"Thần chủ cần bao lâu để khôi phục hoàn toàn?"

Thất Bảo Thần Chủ thở dài nói:

"Có những chuyện các ngươi không nên hỏi quá nhiều, bằng không sẽ vạn kiếp bất phục."

Khí tức của Thất Bảo Thần Chủ hơi toát ra làm cho bảy vị phải hơi lui lại, bằng vào bọn họ không phải là đối thủ của thần chủ, Tấn Dương biết nước cờ nguy hiểm mà Phùng Huy hạ xuống đã thất bại, Tây Phỉ Quốc đã chào đón một vị vương giả mới, chỉ còn thuần phục hoặc chết.

"Rút."

Tấn Dương cắn răng theo lời của Thất Bảo Thần Chủ mà tiến hành lui quân về Tây Phỉ Quốc, không một chút ý niệm phản kháng nào.

Hàn Vũ Thiên bất tỉnh người của Vạn Niên Cung ở trong doanh trại ai cũng lo lắng không thể nào nghỉ ngơi được, Kiều Nguyệt Nga vừa mới khởi thương thế lại phải dùng pháp lực truyền cho phu quân, khó khăn chồng chất làm nàng muốn ngất đi vài lần.

"Cha."

Thải Thuận Nhi ngồi bên giường nhìn Hàn Vũ Thiên cuối cùng đã nói ra được một câu làm ai cũng kinh ngạc không thôi, đứa trẻ được nhận nuôi ở dưới đường Bát Quan thành năm đó, luôn muốn nói một tiếng cha với người nằm ở trước mắt này, nhưng đáng tiếc một tiếng gọi cha này hắn không thể nghe được.

Kiều Nguyệt Nga nhìn thiếu nữ trước mắt mỉm cười nói:

"Ngươi yên tâm, hắn sẽ không sao đâu."

Mọi người thấy thương thế của Hàn Vũ Thiên đã giảm đi không ít cũng hơi thả lỏng, nhưng một điều làm cho họ thất kinh chính là nhục thể lần nữa tràn ra máu tươi, cánh tay bị đoạn vốn đã được cầm máu lại ào ào chảy máu.

"Phu quân!"

Kiều Nguyệt Nga sợ hãi dùng toàn bộ sức lực truyền từng luồng sinh mệnh vào cơ thể của Hàn Vũ Thiên, Thải Thuận Nhi sợ đến mức tay chân run rẩy không tự chủ được ngã ở trên đất, Luân Chi đỡ lấy muội muội cũng không che giấu nổi nét tang thương.

Tiêu Hạo ở ngoài chứng kiến cảnh này cũng không dám bước vào trong đối diện với sự thật này, Tủy Dực nhìn cảnh này thở dài nói:

"Một kẻ mà hoàng luôn xem trọng, lại nhận lấy kết cục như vậy, thật làm người khác cảm thấy không thoải mái."

Hàn Vũ Thanh từ đầu tới cuối nhắm mắt cuối cùng đã đứng lên, Cửu Hàn Kiếm của hắn lóe lên bay đến trước ngực Hàn Vũ Thiên, hấp thu một giọt máu của Hàn Vũ Thiên, chính thức trở thành binh khí thay thế thanh Cửu Hàn Kiếm bị phá hủy trước đó.

"Nói với Thiên nhi, mấy năm qua ta không làm tốt trách nhiệm của một người phụ thân, bây giờ người làm cha như ta sẽ bù đắp lại tất cả, ngươi cũng nên khuyên nó đừng khắc khe với Diệp nhi quá mức."

Mọi người ngơ ngác không biết lời mà Băng Hàn Vương nói có ý gì, nhưng khi mọi người nhận thức được thì đã quá trễ rồi, Hàn Vũ Thanh cơ thể phát ra lam quang cực thịnh kèm theo kiếm khí ngút trời, lấy Hàn Vũ Thiên làm trung tâm tạo thành một trận pháp huyền diệu.

Mười thanh trường kiếm khổng lồ tạo thành vòng tròn tản ra thần quang không khác nào thần lực của Thất Bảo Thần Chủ trước kia.

"Sáng Tạo Vĩnh Hằng."

Thần quang từ cửu thiên giáng xuống Hàn Vũ Thiên, đây chính là truyền thừa thần linh mà Hàn Vũ Thanh đã đạt được trong không gian hoang mạc lúc trước, truyền thừa của một vị Kiếm Thần, Sáng Tạo Vĩnh Hằng là phương thức hiến tế mà linh hồn vị Kiếm Thần kia dùng trên người của Hàn Vũ Thanh, để hắn nhận được toàn bộ truyền thừa của Kiếm Thần và cả sức mạnh.

Giờ đây Hàn Vũ Thanh dùng nó để truyền lại cho Hàn Vũ Thiên, mục đích không còn là truyền thừa mà là hiến tế sinh mệnh để khôi phục cho hài tử.

Thần quang mang theo tất cả những gì Hàn Vũ Thanh có truyền thụ cho Hàn Vũ Thiên chỉ trừ linh hồn của hắn, Đạo Nhãn Kiếm Ý và Kiếm Tâm cũng sẽ được truyền lại cho hắn.

Trên trời có một hư ảnh của vị Kiếm Thần đang nhìn xuống, âm thanh uy nghiêm vang khắp tứ phía:

"Sáng Tạo Vĩnh Hằng!"

Hàn Vũ Thiên toàn thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, còn đột phá một bước đại viên mãn Thánh Tông, dưới thần quang hộ thể lại đón nhận từng đạo pháp tắc truyền thừa.

Hàn Vũ Thanh ở không trung cũng đã vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất hóa thành bột mịn, thứ hắn để lại trên thế gian chỉ là chuôi Cửu Hàn Kiếm đã truyền lại cho hài tử.

Hàn Vũ Thiên mở đôi mắt tràn đầy lam quang, mắt trái của hắn lại có hình một thanh trường kiếm, mi tâm cũng có được kiếm ấn.

Hắn ta cảm nhận khí tức quen thuộc chảy trong cơ thể, bàn tay giơ ra liền thấy là Cửu Hàn Kiếm, nhưng chuôi kiếm lại có theo một miếng ngọc bội.

Hàn Vũ Thiên nhìn xuống thấy ánh mắt mọi người tràn đầy vẻ tang thương liền hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tiêu Hạo trầm mặc nói:

"Băng Hàn Vương đã chết."

Hàn Vũ Thiên khí tức đột nhiên tán loạn nhìn Cửu Hàn Kiếm trong tay, lại nghĩ đến đoạn trước hôn mê thấy Nguyễn Công Sơn lao đến.

"Kẻ nào?"

Kiều Nguyệt Nga lắc đầu nước mắt không tự chủ được chảy xuống nói:

"Là vì chàng, ông ấy đã hiến tế tất cả những gì mình có để cứu chàng một mạng."

Hàn Vũ Thiên giờ khắc này đã hiểu không phải vì Nguyễn Công Sơn động thủ, mà là vì nhục thân của hắn đã đi quá giới hạn cho phép.

Thi triển vô thần quá nhiều làm cho cơ thể từ từ tan rã liên lụy phụ thân phải hiến tế cứu mình.

"Ông ấy có nhắn nhủ với chàng vài điều, mấy năm qua ông ấy không làm tốt trách nhiệm của người một phụ thân, giờ có thể bù đắp lại tất cả, cũng khuyên chàng đừng hà khắc với Diệp nhi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.