Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 235: Phế truất.




"Phụ thân..."

Hàn Diệp là người phá vỡ bầu khí yên lặng trước, Hàn Vũ Thiên băng lãnh nói:

"Quỳ."

Hàn Diệp lập tức quỳ gối cúi đầu như hài tử chịu phạt trước mặt hắn, Hàn Vũ Thiên dựa lưng vào bảo tọa rồi dùng tay chống một bên mặt trầm giọng nói:

"Ngươi biết bản thân đáng tội gì không?"

Hàn Diệp trong mắt có một tia do dự, hắn cũng không biết bản thân phải mở lời như thế nào với phụ thân.

Toàn trường yên lặng chờ đợi câu trả lời của Hàn Diệp, Tiêu Hạo không nhịn được bước ra nói:

"Hàn Vũ Thiên! Diệp nhi đã gánh vác trọng trách lớn trên vai suốt mấy năm, ngươi vừa về lại không an ủi còn muốn trách phạt?"

Hàn Vũ Thiên cơ thể tản ra hàn khí nhìn Tiêu Hạo nói:

"Ngươi muốn chống đối?"

Tiêu Hạo cũng tản ra một luồng hỏa khí ngăn trước mặt Hàn Diệp nói:

"Là ngươi không biết đúng sai trước."

Băng hỏa va chạm làm cho toàn trường vốn căng thẳng lại bắt đầu dâng cao đến đỉnh điểm.

"Viện chủ."

Mấy quản sự làm việc ở Đoạn Tình Viện thấy tình huống không ổn thì lên tiếng nhắc nhở, bọn họ tuy là một thế lực trong Vạn Niên Cung, nhưng cũng không thể đối đầu với Vạn Niên Cung chi chủ, nếu viện chủ thực sự trở mặt với cung chủ thì Đoạn Tình Viện rất có thể bị kéo xuống nước cùng.

Sau lưng Tiêu Hạo xuất hiện hư ảnh hỏa long đạt đến vạn trượng, Hàn Vũ Thiên vẫn ngồi ở đó nở ra một nụ cười nhạt.

Hư ảnh một đầu bạch long với bộ lông trắng óng mượt như tuyết, phía sau còn có đôi cánh trắng thuần khiết mở rộng.

Nhìn thì là hư ảnh nhưng lại mang theo mười phần linh tính, đây chính là hư ảnh Hàn Long Nguyên Thánh, một trong tam tổ long tộc.

"Gào!"

Hàn Long Nguyên Thánh gầm lên làm cho gió tuyết quét tới thổi tan hư ảnh hỏa long của Tiêu Hạo, dựa vào khí thế và thực lực hiện tại thì Hàn Vũ Thiên đã là vô địch.

Hàn Long Nguyên Thánh còn từ trong mắt bắn ra lam quang đè ép xuống Tiêu Hạo, Tiêu Hạo bản chất cứng đầu muốn nghệnh kháng lại không thể, trực tiếp bị nghiền ép nằm ở trên đất.

"Cung chủ hạ thủ lưu tình, viện chủ chỉ là nhất thời kích động."

Mấy quản sự ở trong Đoạn Tình Viện sắc mặt trắng bệch quỳ gối dập đầu tạ tội thay Tiêu Hạo.

"Phụ thân, thúc ấy không liên quan đến việc, do hài nhi bất tài không thể đảm nhiệm chức vụ cung chủ mà cha giao phó, hài nhi nguyện ý chịu phạt."

Hàn Diệp đầu áp sát xuống mặt đất giọng đã tràn đầy cầu khẩn, Hàn Vũ Thiên lúc này mới đứng dậy nói:

"Phải, ngươi thân là cung chủ kế vị lại suýt chút nữa đưa trên dưới hơn mấy trăm vạn sinh mệnh của Vạn Niên Cung bước vào chỗ chết!"

Hàn Vũ Thiên khí tức bùng nổ làm cho chính điện rung lắc, vài miếng gạch trên trần không trụ nổi mà rớt xuống đất vỡ vụn, hắn bước xuống bậc thang làm cho không khí ngày càng thắt chặt.

"Cung chủ trách nhiệm là duy trì và bảo vệ Vạn Niên Cung, ngươi thì làm rất tốt nữa là đằng khác, đưa thẳng tất cả tới miệng cọp suýt thì toàn diệt, ngươi không đủ thực lực lại còn ngu ngốc cứng đầu!"

Tiếng mắng chửi của Hàn Vũ Thiên làm cho mọi người phải trầm mặc, hắn lại hít sâu một hơi nói:

"Không chống lại được thì đầu hàng, đầu hàng không được thì âm thầm đưa Vạn Niên Cung di dời, quân tử phải biết co giãn đúng lúc, chứ không phải đem sinh mệnh của người khác ra đặt cược, núi non còn đó ngươi lại sợ không có củi đốt sao?"

Hàn Vũ Thiên thở dài giọng hạ thấp nói:

"Phó cung chủ vì trò cá cược này của ngươi mà phải chịu khổ, hơn trăm vạn tu sĩ Vạn Niên Cung phơi thây ngoài biển lớn, suy cho cùng ta không nên quá tin tưởng vào ngươi, hài tử của ta."

Hàn Diệp nước mắt lưng tròng thấy được đôi mắt tràn đầy thất vọng của phụ thân nhìn mình, Hàn Vũ Thiên quay lưng lại với Hàn Diệp, âm thanh uy nghiêm vang lên trong chính điện:

"Cung chủ Hàn Diệp làm việc tắc trách, phế đi vị cung chủ, giáng làm quản sự ngoại môn Vạn Niên, đối xử bình đẳng không cần phải xem xét Hàn Diệp là con trai của ta hay tộc nhân Hàn gia mà thiên vị, từ nay về sau nếu ta không truyền Hàn Diệp quản sự thì đừng bao giờ đến chính điện này nữa."

"Cung chủ!"

"Hàn Vũ Thiên!"

Từ trưởng lão cho đến chấp sự tập trung ở đây đều sắc mặt đại biến, cung chủ trở về trực tiếp phế đi vị trí của tiểu cung chủ, chuyện này thực sự vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

"Sư tôn, Hàn Diệp tuy không suy nghĩ thấu đáo cho an nguy Vạn Niên Cung, nhưng cũng dùng mọi biện pháp để bảo vệ mọi người rồi, xin người suy xét."

Thanh Hiên mang thân trọng thương quỳ gối xin tội cho Hàn Diệp, Trương Tuân Vinh bên cạnh cũng ôm quyền nói:

"Sư tôn phế đi vị cung chủ còn từ bỏ tôn xưng thiếu cung chủ của Hàn Diệp, điều này e là không tốt."

Tiêu Hạo gượng dậy hỏa long thương trong tay chỉ về phía Hàn Vũ Thiên nói:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi dám phế con trai của chính mình thì ta cùng ngươi sống chết!"

"Ngồi yên đi tiểu tử!"

Tiểu Bảo đột nhiên xuất hiện một tay đè lên vai của Tiêu Hạo đã lập tức phong ấn tu vi của hắn.

"Thiên nhi, ngươi làm phụ thân như vậy là quá hà khắc đấy."

Một thanh trường kiếm cắm ở trước mặt Hàn Diệp, theo sau là một thanh niên tóc đen, mi tâm có hình trường kiếm, mắt trái lại có hình tử kiếm.

"Chuyện của ngươi?"

Hàn Vũ Thiên từ trong đôi mắt phóng ra lam quang xuyên thẳng tới Hàn Vũ Thanh, Hàn Vũ Thanh rút kiếm trên đất ngăn cản lam quang.

"Công kích tinh thần?"

Hàn Vũ Thanh chống cự lại thấy tinh thần bản thân đột nhiên nặng như thái sơn, nếu không phải bản thân thức tỉnh Đạo Nhãn Kiếm Ý làm tinh thần tiến hóa, thì một đòn này sẽ đánh cho hắn bất tỉnh.

Phốc, Hàn Vũ Thanh lui về sau khụy một chân xuống đất thất khiếu chảy máu, Hàn Diệp lập tức lên đỡ gấp giọng nói:

"Gia gia, người không cần vì con mà đối đầu với phụ thân."

Hàn Vũ Đạo đột nhiên xuất hiện thấy Hàn Vũ Thanh thụ thương thì một bàn tay tát thẳng vào mặt của Hàn Vũ Thiên.

"Thiên nhi, ngươi đã biết bản thân phạm lỗi gì không?"

Hàn Vũ Thiên bị tát thì chậm chậm quỳ một chân trên đất nói:

"Gia gia, người có chuyện gì muốn dạy dỗ?"

Tiểu Bảo phất tay ra hiệu cho toàn bộ cao tầng tự mình rời khỏi đây, hiện tại đã chuyển thành chuyện trong nhà rồi.

Hàn Vũ Đạo thở dài chỉ tay về Hàn Vũ Thanh nói:

"Nó, nó chính là phụ thân của ngươi, ngươi lại tự mình đả thương hắn, đây là đại bất hiếu có biết hay không?"

Hàn Vũ Thanh trừng lớn mắt tràn đầy kích động nói:

"Không phải phụ thân đã..."

Hàn Vũ Thiên ngước nhìn Hàn Vũ Thanh một chút rồi đứng dậy nói:

"Gia gia, phụ thân của ta đã chết ở chiến trường rồi."

Hàn Vũ Đạo trong lúc nhất thời cũng hơi ngây người, cũng vào thời điểm này bốn vị gia chủ bước vào chính điện, bọn họ cũng là ngơ ngác nhìn đại ca của mình.

"Đại ca, sao ngươi lại ở đây?"

Hàn Tống trong lòng kích động cũng phải kiềm nén nói ra thắc mắc, Hàn Vũ Đạo cau mày nói:

"Tây Phỉ đã dẹp yên, ta đương nhiên là ở Vạn Niên Cung."

Mọi chuyện đột nhiên trở nên rối như tơ, Hàn Vũ Thiên thở dài cất giọng:

"Chúng ta về Hàn gia giải thích mọi chuyện đi."

Mọi người gật đầu đồng ý với đề nghị của Hàn Vũ Thiên, Hàn Diệp thì vẫn quỳ ở giữa chính điện không dám rời khỏi.

"Ta là do Thiên nhi phục sinh, còn Vũ Thanh không phải chết ở chiến trường mà rơi vào không gian nào đó."

Hàn Vũ Đạo ngồi ở chủ vị sau khi nghe giải thích mọi chuyện thì bọn họ cũng không còn nghi hoặc trong lòng, Hàn Vũ Thiên đứng dậy thi lễ nói:

"Vạn Niên Cung nhiều việc, Thiên nhi xin phép lui về trước."

Hàn Diệp quỳ ở chính điện đã hai canh giờ vẫn không thấy ai quay lại, một con gió thổi cơ thể hắn đứng dậy cùng với một hoa sen băng, giữa hoa có một ánh lửa gần như không thể bị dập tắt.

"Dùng Băng Liên Hỏa Lộ này để tìm xác người Vạn Niên Cung đã bỏ mạng ở Nam Hải về đây, nếu không hoàn thành thì hai tiếng phụ thân này, ngươi không cần gọi nữa."

Âm thanh nhàn nhạt của Hàn Vũ Thiên vang lên trong chính điện, Hàn Diệp tay đỡ lấy băng liên cúi đầu nói:

"Hài nhi tuân lệnh."

Hàn Vũ Thiên ở trong góc khuất nhìn Hàn Diệp đang từ từ rời khỏi chính điện, hắn biết tiểu tử này là học theo mình bản tính không sợ trời không sợ đất, muốn được người người kính ngưỡng.

Nhưng không sợ trời không sợ đất đi cùng với nó phải là tu vi vô địch mới có thể, hắn nếu để Hàn Diệp tiếp tục học theo bản thân thì hài tử về sau sẽ gặp đại hoa.

Băng Liên Hỏa Lộ chính là phương án duy nhất để đứa trẻ này trưởng thành, để nó trải qua từng cái ký ức của người đã chết, thì sẽ hiểu rõ về tầm quan trọng của mạng sống và cả người khác nữa.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng rời khỏi chính điện, hắn hướng tới là Đoạn Tình Viện.

Hắn vừa xuất hiện đã thấy hỏa thương bay thẳng về phía mình, Hàn Vũ Thiên bàn tay giơ lên động tác uyển chuyển xoay tròn trường thương ghim trên mặt đất.

Hàn Vũ Thiên không nói lời nào toàn thân bộc phát hàn khí cùng với Tiêu Hạo tranh đấu.

"Hỏa Long Chi Nộ!"

"Băng Hoàng Khiếu Thiên!"

Tiêu Hạo chưởng ra hỏa long còn Hàn Vũ Thiên lại chưởng ra băng hoàng, cả hai đối kháng tạo ra pháp lực ba động kịch liệt.

Rầm, Đoạn Tình Viện chỉ với một lần công kích này đã sụp đổ, Tiêu Hạo lại khụy gối cơ thể tràn đầy vết rách máu tươi chảy ra, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Lại thua rồi?"

Tiêu Hạo gượng dậy hừ lạnh nói:

"Thua thì sao? Ngươi vẫn giữ quyết định đó thì đừng xem ta là bằng hữu."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu cười khổ nói:

"Ngươi không thông minh lên được chút nào sao?"

Tiêu Hạo định xuất thủ thì sau lưng Hàn Vũ Thiên có một bóng người quen thuộc mà hắn luôn ao ước được nhìn lại, dù chỉ là trong giấc mơ.

"Mẫu..."

Tiêu Hạo giọng run run không nói được lời nào khi thấy được Tiêu Nhiên, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Nương của ngươi đã trở về, ở lại nói chuyện đi, ta đoán là ngươi có nhiều điều rất muốn kể cho nàng."

Hắn xoay người rời khỏi Đoạn Tình Viện, Tiêu Hạo ngơ ngác nhìn mẫu thân mà không chớp mắt lấy một cái, cứ như tượng đá bất động.

"Hạo nhi, ngươi sao lại ngây ra đó?"

Tiêu Nhiên mỉm cười ôn nhu, nụ cười mà Tiêu Hạo đã nhìn suốt bao nhiêu vẫn không hề quên, Tiêu Hạo chớp chớp mắt sau đó khóc lớn chạy tới ôm lấy mẫu thân, hắn cuối cùng đã trăm tuổi vẫn còn như trẻ con khi gặp lại mẫu thân.

Hàn gia, Hàn Vũ Đạo nhìn hài tử của mình thở dài nói:

"Thiên nhi từ khi sinh ra đã không có phụ mẫu bên cạnh, ngươi đột nhiên trở về sẽ làm nó có chút không thích nghi kịp, theo tính cách của nó thì ngươi sẽ khó mà hàn gánh lại được khoảng trống trong lòng Hàn Vũ Thiên."

Hàn Vũ Thanh trong mắt cũng có chút bất đắc dĩ nói:

"Ta biết chứ, nhưng ta phải tìm mọi cách để Thiên nhi chấp nhận người phụ thân này."

Hàn Tống nhướng mày như nghĩ ra một cách nói:

"Đại ca sao không thử cho Hàn Vũ Thanh gia nhập vào Vạn Niên Cung, dựa vào trưởng lão vị của Hàn An và Hàn Phúc thì có thể cho hắn làm quản sự."

Hàn Vũ Đạo cũng nhẹ gật đầu nói:

"Cứ làm như vậy đi, tiếp xúc nhiều với Thiên nhi sẽ dễ dàng hơn."

Dược Sơn, Hàn Vũ Thiên đi một vòng dược sơn phát hiện đan dược bên trong gần như đã bị tiêu hết sạch sẽ, theo số lượng thì hơn mấy trăm vạn viên đan dược.

"Chiến tranh hao phí quá nhiều tài nguyên."

Hắn thở dài bàn tay phất lên chuông đồng lóe ra hào quang lại thả Mạch Liên ra ngoài, lão nhìn thấy bản thân đã trở về dược sơn thân quen liền vô cùng kích động.

Nhưng khi ánh mắt quét qua kệ đựng bình đan dược thì Mạch Liên phẫn nộ rống to nói:

"Lũ nghịch tử lăn ra đây cho lão phu, đống đan dược của Dược Sơn các ngươi đã đem nuốt đâu rồi?"

Mạch Liên đứng đầu Dược Sơn biết được đống đan dược kia không phải ngày một ngày hai là có thể luyện chế ra được, mất đến trăm năm mới luyện ra được hơn trăm vạn quả đan, mà trong đó còn có một vài loại đan phải cần vật liệu quý hiếm.

Hàn Vũ Thiên rời khỏi Dược Sơn đi vào trong Khí Sơn ở dãy núi bên cạnh, hắn nhìn sơ qua bảo khố thì sắc mặt trầm xuống, vũ khí trong kho lại thưa thớt vài kiện Thánh cấp, ngay cả Vũ cấp cũng không có đến ngàn kiện.

Hắn lại phóng xuất chuông đồng thả Hồng Thiên ra ngoài, Hồng Thiên khởi động tay chân vừa hít một hơi thật sâu thì biểu cảm ngốc trệ, lão cũng quát ầm lên mắng:

"Bọn khốn lăn ra đây, binh khí trong bảo khố các ngươi đem đi bầm thịt à?"

Hàn Vũ Thiên để mọi chuyện ở đây cho hai lão giải quyết, Hổ Thanh từ phía xa chạy tới ôm quyền nói:

"Cung chủ, Lĩnh Nguyên Cốc đã có chuyện."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói:

"Chữa thương trước đi, bản cung chủ tự mình xem một chút."

Nói xong Hàn Vũ Thiên hóa thành một đạo lưu quang hướng tới Lĩnh Nguyên Cốc, Hàn Vũ Thanh đột nhiên trở về làm cho hắn có một chút ngoài ý muốn, ra ngoài một chuyến cho tỉnh táo đầu óc cũng tốt.

Bay hết một canh giờ thì hắn cũng đã đến Lĩnh Nguyên Cốc, ở đây có tu sĩ khắp nơi trên Nam Cương Quốc hội tụ đến, ma tộc cũng dẫn đến mấy trăm người.

Nhưng không khí ở đây lại ồn ào và hỗn loạn vô cùng, những kẻ phía dưới liên tục thay phiên nhau công phá Lĩnh Nguyên Cốc, mục đích là cướp lấy bảo vật mà tiên tộc rời đi còn lưu lại.

Đệ tử Vạn Niên Cung phụ trách bảo hộ Lĩnh Nguyên Cốc đang chật vật duy trì trận pháp phòng hộ, quản sự ở đây cũng không thể nào ngăn cản hết được đoàn người, Thánh Nhân trong lớp người trẻ tuổi có không ít, quản sự cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ.

"Phá sơn cốc này đi, bảo vật ở trong sẽ giúp chúng ta ngộ ra con đường Thánh Nhân."

Một người trẻ tuổi đã từng có được một gốc tiên dược và trở thành Thánh Nhân lên tiếng, đoàn người làm loạn này tất nhiên là do đám Thánh Nhân trẻ tuổi này tạo ra.

"Lũ khốn! Dám ngang nhiên bóc Lĩnh Nguyên Cốc, không sợ Vạn Niên Cung nhận được tin tức sẽ phái trưởng lão trừng trị các ngươi à?"

Quản sự bị đẩy lui sắc mặt tái nhớt tức giận quát lớn, một thanh niên Thánh Nhân ma tộc cười lớn nói:

"Bọn ta cướp xong rồi phân tán ra khắp nơi, nhiều người như vậy thì Vạn Niên Cung có thể truy đuổi tận gốc sao?"

Phía sau thanh niên ma tộc bay ra một đạo băng nhận đâm vỡ trận pháp phòng thủ, theo đó là một thanh âm thản nhiên nói:

"Cướp thử ta xem."

Tất cả quay người lại thấy một thanh niên tóc trắng đang ở không trung nhìn xuống, ánh mặt bình lặng lại ẩn chứa sát cơ của ma thần.

"Bái kiến cung chủ."

Quản sự ban đầu kinh hãi khi thấy trận pháp bị phá, lại nhìn về phía người ra tay thì lập tức quỳ một gối hành lễ.

Hàn Vũ Thiên biến mất rồi lại xuất hiện ở chân núi, hắn nâng tay phất một cái chỉ thấy hai thanh niên lúc trước lên tiếng bị hóa thành tro bụi.

Đám người thấy thế liền co chân muốn chạy trốn, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:

"Bản cung chủ cho các ngươi đi sao?"

Một cổ áp lực kinh người giáng xuống làm mấy ngàn người còn chạy được trăm trượng đã bị trọng lực áp chế nằm trên đất, khí tức này đè nặng lên thân làm bọn họ cảm giác như bạo thể.

"Cung chủ... đại... nhân, tha... mạng."

Bọn họ dùng hết khí lực mới nói ra được một câu này, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Đã không còn cơ hội cho các ngươi."

Hắn xoay người bước vào trong Lĩnh Nguyên Cốc, những kẻ bị khí tức của hắn áp chế cũng dần dần hóa thành tro bụi, bọn họ không phải do bị khí tức nghiền chết, mà do từng tia hỏa diễm nhỏ như nguyên tử xâm nhập vào cơ thể đốt thành tro bụi.

Hàn Vũ Thiên thấy Lĩnh Nguyên Cốc này rất yên tĩnh, hắn hạ lệnh để toàn bộ người của Vạn Niên Cung và những người không tham gia vụ cướp đoạt ra ngoài sơn cốc, lại tạo ra kết giới ngăn cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.