Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 233: Cung chủ.




Tiểu Bảo toàn thân tu vi tăng mạnh là do hắn đã dồn hơn trăm vạn linh thạch thượng phẩm, mới đạt được một thân tu vi Chuẩn Đạo, thời gian duy trì cũng chỉ là một ngày mà thôi.

"Ngươi hứng thú như vậy thì đến đây."

Tiểu Bảo tay cầm trường thương hướng lên Cửu Trọng Chùy ngàn trượng mà đâm tới, bạch quang nhàn nhạt tản ra tứ phía cùng với cự chùy va chạm.

Không gian xung quanh rung lắc dữ dội theo tiếng va chạm làm cho huyễn trận kim sắc tiêu tán, Châm Nghị trừng mắt không tin được nói:

"Huyễn trận của ta."

Trí Phong ở sau thản nhiên nói:

"Xung kích của hai đòn tấn công kia, cũng có thể sánh ngang với thất kỹ của Cửu Trọng."

"Đại ca cũng đã xuất ra thực lực chân chính rồi."

Giáng Châu bước tới đặt tay lên của Châm Nghị và Đa Cách, dùng sinh mệnh lực dồi dào của thực vật chữa trị thương thế.

Mộc Bích nhìn về phía nhân tộc thì thấy hồng quang của mình công kích đã lâu vẫn không giết được ai, nàng ta hừ lạnh bàn tay điểm tới liền thấy hồng quang nồng đậm hơn vài phần.

Nhưng cũng vừa lúc phi kiếm của Hàn Vũ Thanh lần nữa đánh bay chiếc ô, Mộc Bích thu ô về vẻ mặt không vui.

Đạo Thanh và Tiểu Bảo lui về sau vài bước nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn ngập thích thú, Đạo Thanh nâng chùy cười nói:

"Ngươi lại không làm cho ta quá thất vọng, Nhị Trọng Phong Thiên Chùy!"

Đạo Thanh liên tục vung chùy vào trong hư không tạo ra lực gió mạnh mẽ, Tiểu Bảo bạch thương trong tay lại phát ra cửu thải quang sắc.

Đạo Thanh vung chùy vào trong hư không lần thứ 109 mới nhắm tới Tiểu Bảo mà nện tới một chùy thứ 110.

Áp lực khủng bố muốn nghiền ép mọi thứ kể cả đại viên mãn Thánh Tông, Tiểu Bảo chân trái bước lên một bước, sức lực toàn thân dồn vào trường thương ném về phía Cửu Trọng Chùy đang lao tới.

Đạo Thanh một chùy gõ vào mũi thương tạo ra tiếng vang chấn động trời đất, bầu trời mây trắng tiêu tán, mặt đất rạn nứt tạo ra vực thẳm, biển nước lẳng lặng lại cuộn trào sóng dữ.

Tiểu Bảo bàn tay nhất chuyển hướng tới phía càn khôn tráo mà vung ra cửu thải quang sắc, cửu thải quang man đánh bay càn khôn tráo, trả lại tự do cho nhân tộc bị nhốt ở bên trong.

"Rút lui hết đi."

Tiểu Bảo chỉ nói một câu thì toàn bộ nhân tộc nháo nhào rút lui, chỉ trừ những người của Vạn Niên Cung, hắn thấy vậy liền cau mày nói:

"Còn không nghe lệnh của ta?"

Hàn Diệp bước lên phía trước ôm quyền nói:

"Tiền bối, hãy để ta giúp ngài."

Tiểu Bảo phất tay đánh bay Hàn Diệp cười lạnh nói:

"Một lũ thất bại mà thôi, giúp đỡ được thứ gì chứ? Cút cho ta."

"Đại cung phụng, ngươi sao lại đối với cung chủ nói ra những lời này?"

Một quản sự tràn đầy tức giận phản bát, Tiểu Bảo cười nhạt nói:

"Đại cung phụng thì ngoại trừ cung chủ đầu tiên của Vạn Niên Cung ra, còn lại những kẻ khác thì ta cũng có thể phế truất kể cả oắt con như Hàn Diệp, cút!"

Hắn thu trường thương về trực tiếp lao đến đối cứng với Đạo Thanh, Hàn Vũ Thanh cũng là nhìn đám người Vạn Niên Cung nói:

"Trở về đi, mọi chuyện ở đây để hắn lo là được."

Hàn Diệp bị đánh vẫn không có tỏ vẻ bất mãn mà ngược lại càng là bất đắc dĩ hạ lệnh nói:

"Rút quân."

Vạn Niên Cung trên dưới tuân lệnh cung chủ bắt đầu rút lui khỏi Nam Hải, Hạ Hoàng Nghĩa thân hình lóe lên bắt lấy càn khôn ráo chuẩn bị lần nữa giam cầm nhân tộc.

"Cút!"

Hàn Vũ Thanh vung lên phi kiếm đánh bật càn khôn tráo của Hạ Hoàng Nghĩa văng ra xa, hắn vững vàng đứng ở không trung tản ra kiếm khí sắc bén, Đa Cách chưa trị thương xong thấy được cảnh này đã tức giận đứng dậy, hắn gạt vài Mộc Bích qua một bên, tay cầm lưỡi hái phóng tới chỗ Hàn Vũ Thanh.

Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa thì cửu thải quang sắc lại giáng xuống đánh bay hắn, Đạo Thanh tức giận nhìn Tiểu Bảo nói:

"Đấu với ta còn chưa xong, lại dám động vào tiểu đệ của ta?"

Tiểu Bảo quét một thương tới cười nói:

"Động rồi thì ngươi làm gì ta?"

Đa Cách phun máu lại không nghĩ đối phương đấu với đại ca vẫn còn rảnh tay tấn công, Giáng Châu bước tới vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm trị thương cho hắn lần nữa, Trí Phong thấy Đa Cách cố chấp muốn đứng lên thì đặt tay lên vai hắn, sức mạnh kinh khủng nghiền ép xuống làm cho hắn phải ngồi yên một chỗ.

"Còn cử động nữa thì một đao này ta không khách sáo đâu."

Bị Trí Phong uy hiếp, Đa Cách không còn dám vọng động mà ngoan ngoãn ngồi yên cho Giáng Châu trị thương, Mộc Bích ngước nhìn bầu trời đang dần dần chuyển mưa nói:

"Thời tiết hôm nay không tốt, chúng ta tìm chỗ tránh mưa vậy."

Nàng ta bung chiếc ô ra thì trời cũng bắt đầu rơi từng hạt mưa nặng trĩu, phía xa là nhóm người Vạn Niên Cung và nhân tộc liên minh chạy trốn dưới trời mưa, Trí Phong nhìn thấy cảnh này chỉ nói:

"Thật thảm hại."

Giáng Châu sờ nhẹ lên hai tấm lụa kim sắc, chỉ thấy nó chui xuống lòng đất rồi biến mất không thấy tâm hơi, hướng nhân tộc chạy trốn ngay phía dưới mặt đất đột nhiên trồi lên vô số rễ cây, rễ cây cứng rắn mỗi một quật liền giết đi mấy trăm người, mà xung quanh có đến mấy chục cái rễ cây khổng lồ tương tự.

Chỉ trong nháy mắt đạ giết hơn vạn người, Hàn Diệp rút kiếm sau lưng hư ảnh băng phương hiển hiện muốn dùng băng phong ấn đám rễ cây này lại, nhưng một cái rễ đột nhiên công kích làm cho Hàn Diệp trọng thương bất tỉnh.

Đây là một đòn do Chuẩn Đạo cường giả thi triển ra, không phải một Thánh Tông sơ kỳ vừa đột phá như Hàn Diệp có thể chống đỡ, chưa bị đánh chết đã là cơ may vạn kiếp rồi.

"Giáng Châu, tiểu tử kia cũng rất là đẹp trai, ngươi đả thương hắn như vậy thật uổng phí."

Mộc Bích nhìn thấy Hàn Diệp bị đánh liền bỏ vẻ đau sót nói, Châm Nghị quan sát trong đám đông chỉ tay về phía xa nói:

"Ngươi bắt tên nhóc biết sử dụng huyễn thuật đi, ta có đặt một cái ấn ký lên người nó."

Một cái rễ cây hướng phía Cửu Huyễn mà tiến hành bắt lấy, nhưng còn chưa ra tay lại bị một luồng hỏa diễm chém thành hai nửa, Tiêu Hạo cầm hỏa long thương liên tục phá hủy rễ cây, nhưng càng phá thì nó lại càng mọc ra nhiều hơn làm cho cao thủ Thánh Tông cũng phải chật vật chống đỡ, đừng nói đến việc phải bảo vệ tu sĩ nhỏ yêu xung quanh.

Giáng Châu phải chia hơn nửa tinh thần lực vào việc chữa thương cho Đa Cách, nếu để nàng hoàn toàn đặt toàn bộ tinh thần lực lên mấy rễ cây kia, thì nhân tộc đừng nói là chống cự, chỉ một kích ắt phải chết đến trăm vạn.

"Cần kết hợp với một chút độc không?"

Đa Cách nhìn phương xa chiếc đuôi hạt phía sau liên tục lắc lư, Giáng Châu gõ đầu hắn một cái nói:

"Im miệng."

"Ngươi đang chữa thương hay đả thương đây?"

Đa Cách hơi ôm đầu tỏ vẻ tức giận, Giáng Châu hừ lạnh nói:

"Ta chữa thương bù lại là được."

Đa Cách dùng đuôi kia mình hướng xuống mặt đất mà đâm xuống, ngòi độc đâm trúng một cái rễ cây, độc đường truyền vào bên trong.

Phía nhân tộc thấy rễ cây biến đổi thành màu tím liền thấy không ổn, nhưng họ không kịp tránh né đã bị rễ cây quật cho tan tát.

Kịch độc lại từ rễ cây phun ra bao vây toàn bộ lại, nhân tộc trực tiếp giảm gần trăm vạn người, đây là lần đầu nhân tộc thua thảm như vậy.

"Thiên Hỏa Cửu Long."

Tiêu Hạo cơ thể biến đổi đã gần giống với long nhân tộc, hai tay nắm lấy hỏa long thương, toàn lực ghim mũi thương xuống mặt đất.

Bạo liệt hỏa diễm kèm theo chín đầu hỏa long bay ra xung quanh, phá hủy mấy chục cái rễ cây đang phát ra khí độc.

"Khụ."

Tiêu Hạo phun ra một ngụm máu tím cũng đã bị trúng độc của Đa Cách, Kiều Nguyệt Nga nhắm mắt đứng ở một chỗ nhớ về lần đầu gặp Hàn Vũ Thiên.

"Bí mật của ta, ngươi sao lại có thể nhìn thấu?"

"Ngươi dùng tay chân giả để che giấu mọi người, ngươi che giấu tạm thời thì được, che giấu cả đời thì khó lắm."

Lúc ấy nàng đã khóc thật lớn vì bí mật chôn giấu lại bị một đệ tử vừa mới đến Vân Đạo tông vạch trần, không lâu sau đó hắn lại hẹn nàng đến một ngọn núi nhỏ trong tông môn, Hàn Vũ Thiên dựa vào tảng đá cười nói:

"Ta giúp ngươi khôi phục tay chân về như cũ."

"Hàn Vũ Thiên, ngươi muốn chết!"

Nàng đã cầm chủy thủ đuổi theo hắn đến từng ngóc ngách trong Vân Đạo Tông, ngay cả đại trưởng lão cũng không cản được sự tức giận của nàng.

Vài ngày sau Hàn Vũ Thiên thực hiện được lời hứa đã khôi phục tay chân cho nàng, rồi hai người lại kết thành bằng hữu, hai năm ở cùng nhau, không biết vào khoảnh khắc nào cả hai đã sinh ra tình cảm.

Đến lúc nàng biết bản thân đã có hài tử thì lại tìm luyện dược sư, dùng đan dược để vóc dáng không thay đổi và còn dùng loại đan đặc biệt giúp giữ thai nhi lâu hơn.

Kiều Nguyệt Nga đã giữ Hàn Diệp trong bụng đến mấy năm, thời điểm nàng rơi vào cảm ngộ Hoa Vương Thần Quyết, cũng chính là lúc ngừng uống thứ đan dược giữ thai kia.

Đứa trẻ mà nàng bao nhiêu năm che giấu lại được sinh ra dưới gốc cây, lại được Giao lão và Hàn Vũ Đạo nhặt về nuôi nấng.

Bao nhiêu ký ức từ từ ùa về làm nàng có chút đau sót, Kiều Nguyệt Nga toàn thân tản ra hồng quang nhàn nhạt, trong tay cầm một nhánh hoa đào.

"Thần Thụ Hiện Thế!"

Cơ thể nàng đột nhiên mọc thành một cây anh đào lớn năm ngàn trượng, cơ thể bị mắc kẹt ở thân đại thụ, đại thụ tản ra hồng quang làm cho rễ cây của Giáng Châu lập tức rút lui, khí độc cũng bị xua tan không còn.

"Cánh hoa anh đào rơi rụng, cảnh sắc mơ mộng, lòng người nao nao, thật đẹp."

Châm Nghị không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên dưới đại thụ, tay ngọc nhẹ nhàng bắt được một cánh hoa rơi, hắn nhìn cánh hoa trong mắt tràn đầy thưởng thức.

"Cô nương, ngươi là nhân tộc đầu tiên ta thật lòng không muốn giết, theo ta có được không?"

Châm Nghị cúi người tay trái ôm giữa bụng, tay phải giơ lên như muốn Kiều Nguyệt Nga nắm lấy bàn tay ngọc ấy, giữa lòng bàn tay là cánh hoa hắn đã bắt được trước đó.

"Nàng phải thuộc về ta."

Châm Nghị có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì chính là Giáng Châu, nàng ta khuôn mặt có lớp vẫy như thân cây.

Châm Nghị mỉm cười nói:

"Giáng Châu, ngươi cần nàng để làm gì chứ?"

Giáng Châu nhìn Kiều Nguyệt Nga đã kiệt sức nói:

"Năng lực của nàng có thể giúp ích cho ta rất nhiều, đại ca cũng đồng ý rồi."

"Sinh mệnh lực dồi dào như vậy, thứ này để ta giải quyết."

Trí Phong thấy đại thụ do Kiều Nguyệt Nga hóa thành có sinh mệnh lực dồi dào, lập tức hóa ra hư ảnh Hỗn Độn Ma Kình, Hỗn Độn Ma Kình há miệng rộng hấp thu sinh mệnh lực đang tản ra.

"Trí Phong, đừng có cướp của ta."

Giáng Châu sắc mặt đại biến phía sau hóa ra hư ảnh gốc hoa Thiên Điểu, những cái rễ cây bắt đầu quấn chặt miệng của Hỗn Độn Ma Kình lại.

"Giáng Châu, ngươi không cản được ta."

Trí Phong một đao bổ xuống đánh tan hư ảnh Hoa Thiên Điểu của Giáng Châu, nàng ta suy cho cùng vẫn không bằng Trí Phong, một đạo trực tiếp đả thương.

"Tên khốn, vì thực lực ngươi lại đi đả thương huynh muội trong nhà, Giáng Châu chúng ta đi."

Châm Nghị bất mãn nhưng cũng không đấu lại Trí Phong, chỉ để lại một câu mắng rồi đem Giáng Châu rời khỏi.

"Phu quân, thiếp có lẽ không còn ở bên chàng được nữa."

Kiều Nguyệt Nga đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn Trí Phong đang hấp thu sinh mệnh lực của mình.

Rầm một tiếng như trời giáng lôi kiếp, hư ảnh Hỗn Độn Ma Kình lập tức bị đánh tan, Trí Phong thì bay ngược ra ngoài không bị thụ thương, nhưng gặp phải chấn động không nhỏ.

Lôi thương ghim trên mặt đất liên tục tản ra tử lôi, Tiểu Bảo đang không chống cự nổi trước công kích như vũ bảo của Đạo Thanh, thì hỏa diễm lướt ngang qua đánh bay Cửu Trọng Chùy.

Hạ Hoàng Nghĩa một kích chuẩn bị kết liễu Hàn Vũ Thanh đang thua trận, lại bị một tầng lam quang cắt đứt tay phải đang cầm kích.

Hàn Vũ Thanh ngơ ngác nhìn thanh kiếm ghim trên đất lại mười phần giống với kiếm của bản thân sử dụng.

"Kẻ nào?"

Đại Lục Thất Yêu Thánh đồng thanh quát lên cảnh giác nhìn xung quanh, Tiểu Bảo ôm ngực khí tức mạnh mẽ cũng từ từ tiêu tán, bản thân lại hóa thành bạch quang bay về phía đại thụ.

Vạn Niên Bảo Tọa lập lòe hạ xuống tản ra khí tức chí cao vô thượng, lại có một bóng người đứng ở trước bảo tọa chấp tay ngạo nghễ.

"Cung chủ!"

Toàn bộ nhân tộc đồng thang hô to hai từ cung chủ, bọn họ không còn dùng từ Vạn Niên Cung ở trước để phân biệt, kể cả Cao Tùng Bách có thâm niên nhất cũng không tránh khỏi mà gọi cung chủ.

"Thê tử của ta, lần sau nàng còn nói những lời không hay thì ta sẽ rất giận đấy."

Hàn Vũ Thiên đôi mặt ôn nhu bước tới chỗ Kiều Nguyệt Nga, hắn chỉ vỗ nhẹ lên thân cây đã tách nàng ra khỏi đó.

Bàn tay ôm lấy eo thon xoay người một cái đã ngồi ở Vạn Niên Bảo Tọa, Kiều Nguyệt Nga yếu ớt dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi.

Hàn Vũ Thiên lúc này thần sắc mới trở nên lạnh lẽo tràn đầy sát khí, Băng Cực Tuyết Vực phóng ra ngàn dặm làm thất yêu thánh phải kinh ngạc.

"Nhiều nhân tộc chết ở đây như vậy, là bảy con tiểu súc sinh này gây ra sao?"

Hàn Vũ Thiên đặt Kiều Nguyệt Nga đang ngủ lên trên ghế, hắn thì chậm rãi bước từng bước về phía thất yêu thánh đang ở xa mấy vài dặm.

Một bước của hắn đã là bước ra một dặm, Mã Lôi Thương ghim trên đất liền từ động bay lên, bước thứ hai thì Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm quay về, bước thứ ba là Cửu Hàn Kiếm phi đến.

Ba thanh vũ khí lượn quanh người Hàn Vũ Thiên tạo cho mọi người cảm giác thuần phục, từ ống tay áo lại chui ra Thủy Thiên Thương.

Bốn kiện vũ khí mà Hàn Vũ Thiên thường hay sử dụng đã toàn bộ hiện thế, khí tức toát ra là Tông Khí viên mãn.

"Diêm Thủy Hoàng Tuyền."

Hàn Vũ Thiên ngón tay đẩy nhẹ Thủy Thiên Thương, một lực đẩy nhẹ lại tựa như xạ tiễn mang theo hàng vạn dòng sông lớn lao đến thất yêu thánh.

"Thái Dương Hạ San."

Ngón tay lại đẩy chuôi kiếm của Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm, trường kiếm phóng đi hóa thành một vần thái dương nóng rực.

"Lôi Mã Phi Thiên."

Ngón tay lần nữa đẩy Mã Lôi Thương, lôi điện lập lòe hóa thành một đoàn chiến mã tử lôi lao đến.

"Thiên Sát, Thiên Phạt Nhân Gian!"

Hàn Vũ Thiên tay nắm Cửu Hàn Kiếm ngưng tụ bạch quang chém tới phía yêu thánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.