Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 230: Cố Thân Giao rời đi.




Cố Thân Giao hạ thấp tu vi ngang với Đại Lục Thất Yêu Thánh, hắn bàn tay phất lên thanh trường thương màu xám của Giao lão bay đến.

Khi nắm trường thương trong tay Cố Thân Giao mới thấy vết máu phía trên, lúc này hắn nhìn lại thì ở ngực có một lỗ thủng, vết thương trước khi hiến tế do Đa Cách gây ra.

Cảm giác đau nhói làm cho Cố Thân Giao lại càng sảng khoái, bộ dáng tùy ý gác thương trên vai nhìn bảy vị yêu tộc nói:

"Đến đây!"

Đạo Thanh nắm lấy Cửu Trọng Chùy hít một hơi thật sâu nói:

"Các huynh đệ, giết!"

Cửu Trọng Chùy hóa lớn ngàn trượng từ trên đập xuống với uy lực kinh người, Cố Thân Giao trường thương xoay chuyển đâm lên cự chụy.

Đinh một tiếng chấn động đẩy Cửu Trọng Chùy bay ra sau, Đa Cách từ sau lưng đâm tới đuôi độc không hề chậm trễ.

Nhưng hắn đâm vào lại chỉ là tàn ảnh không gian, phía trên đỉnh đầu truyền tới lực lượng làm da đầu Đa Cách tê dại.

"Huyễn Cốt, Biến Ảnh Thố!"

Châm Nghị biến mất thuấn di liên tiếp tám lần đến chỗ Cố Thân Giao, một cước đã tới ngăn trở trường thương.

"Mị Hồn Mê Ảnh Trận."

Chiếc ô trong tay của Mộc Bích bay ra ngoài hóa thành mấy trăm chiếc ô y đúc xoay tròn, kế tới tản ra hồn lực mị hoặc làm Cố Thân Giao cảm thấy say sẩm.

Giáng Châu không biết từ khi nào xuất hiện trong pháp trận của Mộc Bích, hai tấm lụa vàng nhạt đang từ từ quấn lấy cơ thể của Cố Thân Giao.

"Thôi Hoa."

Hai tấm vải lụa trở nên sắc bén như dao, Giáng Châu chuẩn bị thâu tóm vải lụa cắt Cố Thân Giao thành ngàn mảnh, thì thanh âm của Mộc Bích vang lên:

"Giáng Châu ngừng tay!"

Giáng Châu bừng tỉnh liền thấy người bị hai miếng vải lụa quấn quanh không phải Cố Thân Giao, mà chính là nàng suýt nữa tự giết bản thân.

Cố Thân Giao xuất hiện nắm lấy cái ô thật trong đám huyễn ảnh, hắn mỉm cười nhìn Mộc Bích nói:

"Mị hồn kém cõi như vậy, ngươi cũng đem ra sài, thật là chán chết."

Nói xong hắn biến mất tại chỗ xuất hiện ngay trước mặt Trí Phong, cả hai ánh mắt lạnh lùng va chạm với nhau tạo ra sát ý thay đổi thiên địa thành một màu u ám.

"Hỗn Độn Ma Kình, ngươi nếu thôn phệ thêm vài trăm vạn sinh linh, thì rất có khả nặng đột phá thành Hỗn Độn Bạo Ma Kình."

"Chuyện của ta, không liên quan đến ngươi."

Trí Phong nhấc đao bổ xuống không chút quan tâm lời nói của Cố Thân Giao, nhưng một đao chục vạn cân của Phong Trí lại bị trường thương của Cố Thân Giao ngăn lại dễ dàng.

Một quyền của Cố Thân Giao hướng đến sườn trái của Trí Phong, quyền này nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa không gian lực lượng, nếu đánh trúng thì hậu quả khó mà đo đếm.

"Cút!"

Hạ Hoàng Nghĩa hóa ra bản thể Cùng Kỳ một vuốt tát bay Cố Thân Giao, nhưng để cho hắn kinh ngạc chính là trường thương kia đã ở trước mi tâm của mình.

Một vuốt chưa kịp hạ đã không dám cử động, nếu hắn vọng động thì một thương xuyên đầu là điều không thể tránh khỏi.

Một cây lưỡi hái không biết từ đâu xuất hiện xoay tròn xung quanh thân của Cố Thân Giao, một bàn tay khô quắc bắt lấy lưỡi hái kề sát vào cổ của hắn.

Đa Cách thân thủ nhanh nhẹn đã kịp thời ngăn Cố Thân Giao vung ra một quyền, nhưng Cố Thân Giao đột nhiên biến mất, một cước đá bay Đa Cách ra ngoài vài dặm.

Cố Thân Giao định kết thúc trò chơi này thì toàn bộ không gian ngưng kết lại, một vòng xoáy không gian màu hồng phấn hiện ra ở trên không trung.

Những bông sen bắt đầu xuất hiện rồi trải thành bậc thang, mỗi một bậc là một bông sen hồng phấn tuyệt đẹp, từ trong không gian bước ra một nữ có cài một bông sen ở trên đầu, ăn mặc có chút nóng bỏng.

"Không ngờ ở một tiểu tinh giới lại tồn tại Ngự Không Thú."

Nữ tử kia bước chân đi trên bông sen cũng bắt đầu nhanh hơn, cho tới khi đến trước mặt Cố Thân Giao mới ngừng lại.

"Ngươi không thể ở tiểu vũ trụ được, theo ta trở về trung vũ trụ thì thế nào?"

Nữ nhân vẫn là thong dong tự nhiên như trước, Cố Thân Giao cười nhạt nói:

"Nhân tộc, bao nhiêu năm nay các ngươi vẫn rất gian xảo, ta tin không được."

Nàng ta che miệng cười nói:

— QUẢNG CÁO —

"Ta giống như ngươi, chỉ là độ hòa hợp với thân này đã đạt đến hoàn mỹ thôi."

Nữ tử không do dự mà triển lộ hư ảnh bản thể ở sau lưng, lại là một đóa hoa sen trong bình thường, nhưng lại tản ra không gian chi lực cường đại.

"Mau đi thôi, nếu còn ở lâu thì bọn chúng thực sự sẽ đến."

Nàng ta phất tay vòng xoáy không gian ở trên lưu động đến, nữ tử chậm rãi bước vào, Cố Thân Giao hơi do dự nhưng cũng theo sau nàng ta biến mất khỏi Tô Lăng giới.

Cố Thân Giao dù sao cũng không tin tưởng nhân tộc, ở đây lại xuất hiện một người cùng tộc, tin tưởng bọn họ còn tốt hơn là nhân tộc xảo trá.

Không gian ngưng kết cũng biến mất sau khi hai người rời đi, Đạo Thanh không thấy Cố Thân Giao ở đâu thì tràn đầy nghi ngờ nói:

"Người đâu?"

Đại Lục Thất Yêu Thánh tụ hội lại ở trên không trung cảnh giác nhìn xung quanh, đối phương tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, trôi qua đến hết ngày thì bọn họ mới ngẩn người không tin được rằng đối phương đã thực sự từ bỏ bảy người bọn họ, Đa Cách phun ra một ngụm nghịch huyết từ từ ngã xuống cũng may được Hạ Hoàng Nghĩa gần đó đỡ lấy.

Đa Cách bị một cước của Cố Thân Giao trực tiếp va chạm đã trọng thương không hề nhẹ, cầm cự tới một ngày đã là cực hạn của hắn rồi, Đạo Thanh nhìn qua Giáng Châu nói:

"Trị liệu cho hắn và Châm Nghị đi."

Đạo Thanh ngồi xuống tảng đá gần bờ biển đặt Cửu Trọng Chùy xuống máu tươi trong ống tay áo bắt đầu chảy ra, Mộc Bích thấy vậy liền nói:

"Chữa cho đại ca trước."

"Không, ta chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, mau cứu hai người kia trước.

Đạo Thanh ngăn cản Mộc Bích lại, hắn vừa rồi chỉ va chạm binh khí với Cố Thân Giao mà đã bị thương đến mức độ như vậy, Đa Cách bị ăn một cước trực diện còn không mau chữa e là sẽ tử trận, Trí Phong cũng đột nhiên thổ huyết quỳ một chân trên đất bộ dáng đã là kịch liệt thống khổ.

Cố Thân Giao cũng chỉ là dùng phương thức va chạm binh khí với Trí Phong, nhưng so về thương thế thì lại càng nặng hơn Đạo Thanh và Đa Cách, nếu không phải bản thể của hắn là Hỗn Độn Ma Kình cường đại, thì với thương thế này mà là những kẻ khác đã chết từ lâu rồi.

"Đại ca, giải quyết bọn chúng thế nào?"

Hạ Hoàng Nghĩa ở phía xa nhìn thấy nhân tộc đang bắt đầu hội tụ lại thì hỏi, Đạo Thanh ngẩn đầu nhìn cười nhạt nói:

"Chờ Giáng Châu trị thương xong đi, ngươi ngăn bọn chúng chạy."

"Rõ."

Hạ Hoàng Nghĩa biến mất tại chỗ xuất hiện lần nữa là trên đỉnh doanh trại nhân tộc, hắn lấy ra một cái âm dương thái cực đồ hất lên không trung, thái cực đồ hóa lớn tạo thành kim sắc phủ xuống nhốt toàn bộ nhân tộc lại, bất kì kẻ nào cũng thể thoát ra được.

Vạn Niên Cung và Nam Cương Quốc mất đi Giao lão khống chế, Đại Lục Thất Yêu Thánh lại lần nữa làm chủ chiến trường, nhân tộc hiện tại là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Yêu Phù quốc, hoàng đô cũng là đang chuẩn bị tiến quân, Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời liền cau mày nói:

"Chuyện gì xảy ra? Ngươi sao lại thả Ngự Không Thú?"

"Hàn Vũ Thiên, có chuyện gì sao?"

Lý Man Hồng thấy nét mặt Hàn Vũ Thiên có chút khó coi liền lên tiếng hỏi thăm, hắn chỉ lắc đầu cười nói:

"Không có gì, chỉ là không biết bọn họ có làm tốt việc của mình hay không thôi."

Lý Man Hồng nhìn về phía xa xa nói:

"Ta nghĩ bọn họ sẽ làm tốt."

Hàn Vũ Thiên thở dài tu vi đột nhiên bộc phát quét thần thức ra gặp tứ phía bao phủ toàn bộ hoàng đô vào trong tầm mắt, hắn âm thanh hồn niệm truyền tới:

"Xuất phát."

Hắn thời gian này đột phá thành Thánh Tông viên mãn, sức mạnh còn có thể so với Chuẩn Đạo, hắn ở Yêu Phù quốc còn được phong là Vĩnh Dạ Đại Tướng, rất được lòng của tất cả quân sĩ yêu tộc tại đây.

Hàn Vũ Thiên ở đây cũng được phúc lợi không nhỏ từ yêu đế, nhưng cũng không thể chậm trễ thời gian trở về Nam Cương quốc, Ngự Không Thú được thả Nam Cương ắt sinh biến.

Đại quân vài trăm vạn xuất phát đến phía bắc Yêu Phù Quốc, ở phía bắc xa xôi cũng có đại quân mấy trăm vạn đang tiến quân tới.

Funman và Balloon cưỡi trên lưng hai con giao long, Nanh Loa thì là cưỡi một đầu tam giác long hiếm thấy.

Nanh Loa quay đầu nhìn phía sau mình cười nói:

"Hai vị tướng quân quả là cao tay, chỉ mới trăm năm mà thâu tóm hơn nửa Yêu Phù Quốc rồi, giờ là trận chiến quyết định, ha ha ha."

Funman thở dài nói:

"Ta còn muốn kéo dài trận chiến này, nhưng thời gian lại không cho phép, bởi vì kẻ kia tu vi sắp ngang hàng với chúng ta."

— QUẢNG CÁO —

Balloon xem đi xem lại vòng tay bằng ngọc cười nói:

"Sớm tiêu diệt hắn, chúng ta cũng sẽ sớm hội tụ với ông chủ."

Tô Hạo Nhiên đứng trên không trung quan sát đại quân của đối thủ, hắn lấy đại đao sau lưng nâng lên không trung, pháp lực âm thầm ngưng tụ không hề bị toát ra ngoài.

"Đao Khí Bạo Lôi!"

Tô Hạo Nhiên một đao bổ xuống tạo ra đao khí phóng thẳng tới đại quân của Nanh Loa.

Funman và Balloon lập tức cảm ứng được đã cùng nhau liên thủ ngăn cản đao khí, Funman nhìn về phía xa nói:

"Dính Độc Trùng Phệ Viêm mà vẫn còn sống sao?"

Balloon lấy ra một cây kích trầm giọng nói:

"Vậy thì xé xác hắn."

Cả hai vị tướng quân của Nanh Loa nhất thời hóa thành lưu quang truy đuổi Tô Hạo Nhiên.

"Bệ hạ, hai vị đại tướng rời đi như vậy, ngài không cản họ lại sao?"

Một tướng quân Thánh Tông cau mày nhìn theo hai đoàn lưu quang, Nanh Loa giơ tay ngăn cản nói:

"Bọn họ đã hụt mất con mồi một lần rồi, lần này ta cũng không thể cản, cứ để họ tự giải quyết."

Tô Hạo Nhiên một kích không đắc thủ đã sớm chạy trốn, đúng như Hàn Vũ Thiên dự tính thì hai tên kia sẽ truy sát.

"Hạo Nhiên bệ hạ, ngươi sao lại chạy trốn bọn ta chứ?"

Funman đuổi theo phía sau cười vô cùng đắc ý, Tô Hạo Nhiên không chút để ý mà lấy ra một khối ngọc thạch, ném nó về phía sau.

Balloon một kích phá hủy thì ngọc thạch nổ tung truyền ra lôi minh, công kích tuy không mạnh nhưng cũng làm tốc độ bọn họ chậm lại.

"Lôi minh của kỳ lân, giở trò này thì có ích gì?"

Funman cười nhạt tốc độ lại tăng thêm vài phần, Hàn Vũ Thiên đột nhiên cảm ứng được điều gì liền đứng lên nói:

"Các ngươi cứ tiếp tục hành quân, ta phải đi rồi."

"Cứ giao cho ta."

Lý Man Hồng nhẹ gật đầu chỉ thấy Hàn Vũ Thiên hóa thành lôi quang bay vụt về phía khác.

"Chết!"

Balloon một kích phóng ra với tốc độ cực cao, Tô Hạo Nhiên phất tay lại một tấm hộ thuẫn xuất hiện ngăn lấy, một kích đâm tới lại bị hộ thuẫn cản lại nhất thời không tổn hại được hắn.

"Độc Nhận Phi Quang!"

Mười móng tay của Funmam phát sáng lại phóng ra mười quang nhận kịch độc lao đến, lần này nếu không phải loại phòng thủ toàn thân thì Tô Hạo Nhiên nhất định bị trúng đòn.

"Đao Phá!"

Tô Hạo Nhiên xoay người một đao quét ngang tạo thành đao quang, đao quang cùng với mười quang nhận va chạm, một kích của Balloon lần nữa xuyên phá tới.

"Thủy Hà Bát Thương!"

Từ phía khác lại đâm tới một thanh trường thương khác, Lý Chiêu Hiền và Lý Phi từ nơi khác cũng đã kịp thời viện trợ.

"Ba hay một tên thì cũng vậy, đừng có giẫy dụa."

Funman ngưng tụ một cây trâm huyết sắc xuất hiện giữa lòng bàn tay.

"Funman, xem thử xung quanh đi."

Balloon đột nhiên nhắc nhở mới khiến Funman tạm ngưng hành động quan sát xung quanh, nơi này chính là chỗ Tô Hạo Thiên bị trúng Độc Trùng Phệ Viêm.

Cả hai bắt đầu trở nên cảnh giác không còn thong dong tự tại, Tô Hạo Nhiên mỉm cười quay trở lại nói:

"Sao? Không dám manh động nữa?"

Funman thu lại cây trâm cười nói:

"Ta đương nhiên không dám manh động, bệ hạ dẫn bọn ta tới đây hẳn là có ý đồ."

— QUẢNG CÁO —

Tô Hạo Nhiên vuốt ngược tóc về phía sau, đôi mắt đỏ rực, miệng thì nở ra một nụ cười nói:

"Hôm nay, bản đế sẽ cho hai ngươi xem bí thuật của hoàng tộc, Huyết Mạch Thần Chiến!"

Funman ban đầu cảnh giác giờ lại thả lỏng rồi cười lớn nói:

"Chỉ gia tăng thực lực lên một chút đã tự tin tìm đến bọn ta, vậy ta cho các ngươi toại nguyện."

Tô Hạo Nhiên cười khẩy nói:

"Lần trước là ta sơ ý mới để hai ngươi đánh lén, đừng có vội đắc ý."

Balloon lách người đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Hạo Nhiên, bàn tay hướng tới bụng của hắn mà đâm tới, nhưng còn chưa đến thì đã bị Lý Chiêu Hiền dùng thương chém đứt tay.

Balloon vẫn bình thản đâm ra cánh tay còn lại, Lý Phi nâng kiếm cắt lìa tay còn lại, Tô Hạo Nhiên nhận ra chuyện không tốt liền nắm cổ áo hai người cùng lui về sau.

Thấy Balloon phình to ra như quả bóng sau đó phát nổ, nhưng phát nổ cũng chỉ như quả bóng bình thường, Tô Hạo Nhiên che mũi miệng lại nói:

"Có độc!"

Hắn lúc này mới nhớ ra còn có lệnh phù hệ phong, lập tức lấy ra bóp nát, một cơn cuồng phong thổi ra tứ phía thổi đi khí độc vô hình ra khỏi bọn họ.

"Chà, ngươi xem ra là có chuẩn bị mà đến."

Balloon ngồi ở một phế tích của tòa tháp bị sụp đỗ, tay thì cầm một cái ống hút liên tục thổi ra từng quả bong bóng xà phòng bay vào không trung.

"Ngọc Cầu Thất Thải Chi Quang."

Những quả bong bóng do Balloon thổi ra lại có bảy sắc cầu vòng, nhìn tuyệt đẹp biết bao.

"Loạn Tam Cầu."

Funman thì là cầm trong tay ba quả bóng màu đỏ, liên tục ném thành vòng tròn, càng ném tốc độ càng tăng, quả bóng lại càng phát ra huyết quang nồng đậm.

"Đao Khí Bạo Lôi!"

Tô Hạo Nhiên toàn lực dồn vào một đao này không dám khinh thường, lần trước bại trong tay hai kẻ này đã làm hắn phải càng thêm cảnh giác.

"Thủy Hà Xuyên Vân Kích!"

Lý Chiêu Hiền một thương ngưng tụ pháp lực chỉ chờ phóng ra để đối cứng, Lý Phi thì dùng kiếm hội tụ thổ chi lực lượng vào bên trong.

Hai phe xuất chiêu tạo ra thiên địa dị tượng, hào quanh đại phóng tách mây trên trời thành hai khúc như là vực thẩm treo ngược vậy.

Tô Hạo Nhiên hướng phía Funman một đao quét tới, Lý Chiêu Hiền và Lý Phi thì liên thủ đánh với Balloon.

Dù sao Tô Hạo Nhiên có bí thuật Huyết Mạch Thần Chiến thực lực so với Chuẩn Đạo, hai người họ thì không có bí thuật chỉ còn cách liên thủ mà thôi.

"Bệ hạ, ngươi nghĩ đạt tới thực lực gần như Chuẩn Đạo thì thắng được bọn ta sao?"

Funman vuốt cằm vô cùng thờ ơ với Tô Hạo Nhiên, yêu đế quét tới một đao nói:

"Những kẻ kiêu ngạo thường hay chết sớm lắm."

Funman tránh một đao hai ngón tay hướng thẳng vào cặp mắt của Tô Hạo Nhiên đâm tới cười nói:

"Ta có vốn liếng để kiêu ngạo, còn ngươi thì không."

Hai ngón tay sắp chọc mù mắt của Tô Hạo Nhiên thì ngừng lại, Funman nhìn lại thì đã bị một thanh bát xà mâu đâm vào ngực.

"Ngươi thì có vốn liếng gì đây?"

Lão kỳ lân Lý Hà Anh ẩn nấp từ trước động thủ làm cho Funman không trở tay kịp, xà mâu đâm ở ngực lại truyền tới kim quang đồng hóa.

Funman quay đầu nhìn, Lý Hà Ánh thấy được ánh mắt phía sau lớp mặt nạ thì tràn đầy kịch biến, nó không phải là ánh mắt kinh ngạc, mà chính là một ánh mắt chế giễu.

"Bệ hạ, lui!"

Lý Hà Anh buông thanh bát xà mâu toàn lực thoái lui ra phía sau, Tô Hạo Nhiên cũng không chút do dự lui lại.

"Muộn rồi!"

Cơ thể Funman đột nhiên xé toạt ra hóa thành một khối thịt lớn, trên khối thịt còn mọc ra rất nhiều miệng sắc nhọn, xúc tua từ khối thịt chui ra quấn lấy hai người, trên xúc tua còn có những cái miệng nhỏ không ngừng cắn nuốt pháp lực của hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.