Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 212: Cao Thủ Phụng Đình.




Hàn Tôn sau khi đột phá Thánh Tông lại một đường chạy trốn không ngừng, đám tu sĩ của hoàng đô kia xuất ra 3 vị Thánh Tông trung vị truy giết hắn, ý đồ muốn moi móc bí mật đạt được Thiên Thánh của hắn.

Thế nhưng Hàn Tôn sau khi đột phá lại mạnh vượt ra ngoài dự tính của bọn họ, hoàng đô mai phục hơn mười vị Thánh Tông sơ kì vẫn để hắn trốn thoát, thật làm người khác kinh ngạc không thôi.

"Chết tiệt, tên này sức quá dẻo dai đi, chạy hơn một tháng vẫn không ngừng lại sao?"

Một lão già Thánh Tông trung vị của hoàng đô vẻ mặt có chút mệt mỏi, chạy một tháng nay cũng đã tiêu hao gần hết lực lượng của lão, nếu tiếp tục e là không ổn một chút nào.

"Lũ vô dụng!"

Một âm thanh tràn ngập tức giận từ phía sau truyền tới, một đoàn lưu tinh xoẹt qua vượt xa tốc độ của ba vị Thánh Tông trung kì hoàng đô.

"Hộ quốc thượng sự đại nhân!"

Lão già sắc mặt có chút vui mừng khi thấy người tới chính là hộ quốc thượng sự Trần Nguyên Thân, tu vi thượng kì Thánh Tông truy giết thì Hàn Tôn có chạy đằng trời cũng không thoát.

Hàn Tôn cảm ứng phía sau có nguy hiểm liền tăng tốc, dù toàn thân mệt rã rời vẫn cố gắng chạy không hề dừng lại.

Trần Nguyên Thân chỉ trong nháy mắt đã bắt kịp Hàn Tôn, một chưởng hướng lưng mà vỗ tới.

"Tiểu bối, cút về."

Một âm thanh đạm bạc vang lên, không chút biến hóa nào đã đánh bậc Trần Nguyên Thân trở về, Hàn Tôn ngước mắt nhìn chính là Cao Tùng Bách thái thượng trưởng lão của Cao gia.

Hắn không biết vì sao lão gia hỏa nhân tộc này lại cứu mình, nhưng không chết ở đây thì đã là may mắn lắm rồi.

Chỉ dùng thanh âm đã đánh bay hộ quốc thượng sư làm cho đám người vừa đuổi tới đều kinh hãi không thôi, Hàn Tôn vừa chạy tới trước mặt Cao Tùng Bách đã thoát lực ngã xuống.

Lão ta cũng dùng tay đỡ lấy nhìn về phía Trần Nguyên Thân cười nói:

"Lão phu đem người đi, người không có ý kiến gì chứ?"

Trần Nguyên Thân biết người trước mắt tu vi sánh ngang với thái thượng hoàng của hoàng đô liền trầm mặc nói:

"Tiền bối, đây là tội phạm của Phụng Đình quốc bọn ta, tuyệt đối không thể thả người, xin tiền bối lượng thứ."

Cao Tùng Bách biết rằng đối phương không chịu thả người liền bộc phát khí tức ra, lão vẻ mặt có chút không vui nói:

"Bắt người của Nam Cương quốc bọn ta? Ngươi không nghĩ tới hậu quả sẽ thế nào sao?"

"Nam Cương?"

Trần Nguyên Thân cuối cùng đã hiểu đối phương là viện quân mà Nam Cương quốc phái đến, thật không ngờ lại là một vị viên mãn Thánh Tông.

Khí tức Thánh Tông viên mãn sộc lên thẳng cửu thiên phá tan mây hơn cả ngàn dặm, uy thế này lại thu hút sự chú ý của ba thế lực lớn của Phụng Đình quốc.

Long Giác Tông, sau trong tông môn lại bạo phát ra huyết khí bay múa, một lão già toàn thân huyết khí cường đại phá quan mà ra cười khà khà nói:

"Thánh Tông viên mãn bạo phát uy thế, lão tông chủ ta muốn xem là ai trong hai kẻ kia."

Lão già huyết khí cuồng cuộn bay về phía Cao Tùng Bách.

Ngân Hoàng Tông, tản ra một đoàn ngân quan ôn nhu bước ra một lão thái bà vẻ mặt có chút suy đoán nói:

"Không thể tin được là một trong hai lão lại tùy tiện bạo phát khí tức, xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy đến?"

Lão thái bà đập trượng xuống mặt đất liền hóa thành ngân quang bay đi.

Hướng Long hoàng đô, hoàng cung đột nhiên trấn động xuất hiện kim quang chói mắt, một lão già hoàng bào chấp tay sau lưng vẻ mặt ngưng trọng nói:

"Hai người các ngươi, ai đã đạt tới cảnh giới đó?"

Một lão già khác tản ra âm hàn khí tức nhưng vẻ mặt hiền lành ôn hòa nói:

"Đi xem thử không phải sẽ biết sao?"

Hai lão già một kim một lam hướng tới khí tức ngập trời kia mà bay đi, Trần Nguyên Thân vẻ mặt tái nhợt không dám đứng gần liền lui ra sau trăm dặm mới không bị đè ép cho ngộp thở.

"Tiền bối, xin đừng nóng giận."

Trần Nguyên Thân không hề có cảm giác này trước đây, cho dù có đối diện với cơn thịnh nộ của lão tổ tông cũng chưa kinh khủng tới trình độ này.

Trong lúc hắn nom nóp lo sợ rằng vị cao nhân trước mắt sẽ đoạt mạng mình, thì đột nhiên từ ba hướng khác nhau truyền tới bốn cổ lực lượng kinh người.

Hai khí tức chung một chỗ và hai khí tức riêng lẽ đang từ từ tiến lại gần, Trần Nguyên Thần nét mặt từ sợ hãi lại trở nên cao ngạo nói:

"Lão già, dù ngươi là Thánh Tông viên mãn thì đã sao, dám đối đầu với hoàng đô thì chờ đợi lão tổ của bọn ta trị tội ngươi."

Cao Tùng Bách cong ngón búng ra một đạo huyết lôi về phía Trần Nguyên Thân, lão thật có chút chán ghét những tiểu bối hống hách như thế này.

Bốn người Thánh Tông viên mãn của Phụng Đình quốc từ phía xa thấy được đó là Trần Nguyên Thân liền lập tức tăng tốc.

"Dừng lại!"

"Hạ thủ lưu tình!"

"To gan!"

"Muốn chết!"

Khi huyết lôi sắp oan chết Trần Nguyên Thân thì bốn đạo chiêu thức đã kịp ngăn trở.

Hai câu trước là của lão tông chủ Long Giác tông và lão thái thái Ngân Hoàng tông, hai câu sau là của hai vị cường giả hoàng đô.

Trần Nguyên Thân là hộ quốc thượng sư, đại diện mặt mũi cho toàn bộ Phụng Đình quốc, nếu bị kẻ khác giết dễ dàng như vậy thì còn gì là mặt mũi một đại quốc chứ.

Lão tông chủ Thiên Su Hòa của Long Giác tông là người đầu tiên tới nơi, kế đó là Lý Hồng Yên lão thái bà của Ngân Hoàng tông, sau cùng là Hướng Văn Ích và Đông Hàn Côn của Hướng Long hoàng đô.

Bốn vị chí cường giả của Phụng Đình quốc đã 2000 năm rồi chưa tập hợp đông đủ như vậy, lại còn đồng thời bảo vệ một tiểu bối như Trần Nguyên Thân.

"Các hạ là ai? Sao lại truy sát hộ quốc của Phùng Đình quốc?"

Thiên Su Hòa vẻ mặt có chút ngưng trọng hỏi, Cao Tùng Bách vẻ mặt thản nhiên nói:

"Tiểu bối này ngông cuồng tự đại, truy sát người của Nam Cương quốc bọn ta, tội đáng chết."

"Nguyên lai là cao thủ tới từ Nam Cương quốc."

Lý Hồng Yên vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc không thể tin một tiểu quốc nhỏ bé lại tồn tại Thánh Tông viên mãn.

"Một tên Thánh Tông vừa mới đột phá mà thôi, Trần Nguyên Thân sao có thể truy sát hắn chứ."

Hương Văn Ích cau mày có chút không tin lời của lão già trước mắt, Cao Tùng Bách cười nói:

"Vậy mắt của lão phu nhìn nhầm sao? Xem ra các ngươi bao che tiểu bối quá mức rồi, thật là thất vọng."

Lão cong ngón tay lại búng ra một đạo huyết lôi gầm rú mà lao tới mi tâm của Trần Nguyên Thân, nhưng huyết lôi lại xoẹt qua tiêu diệt đi ba tên cường giả trung vị Thánh Tông phía sau.

"Muốn chết?"

Hướng Văn Ích giận dữ lập tức bước ra muốn vung đòn đánh với lão già một trận, ba cao thủ vừa rồi là người của Hướng gia, dù chỉ là trung vị cảnh nhưng cũng là cường giả tuyệt thế.

Cứ vậy bị gạt bỏ ngay trước sự bảo hộ của hắn, điều này kì thật đã làm Hướng Văn Ích mất hết mặt mũi còn thiệt thòi ba vị Thánh Tông.

"Các hạ đừng nghĩ một thân viên mãn Thánh Tông thì liền là vô địch, bọn ta cũng là viên mãn mà còn là bốn vị, nếu quá đáng thì đừng trách bọn ta ỷ đông hiếp yếu."

Đông Hàn Côn vẻ mặt có chút âm trầm nhìn về phía Cao Tùng Bách, theo hắn thấy thì lão già trước mắt tu vi cũng chỉ ngang với đám người mình, nếu liên thủ tấn công e là lão già này phải bỏ mạng.

"Dựa vào bốn người các ngươi?"

Cao Tùng Bách cười nhạt bàn tay vung lên pháp tắc bay múa hóa thành cơn lốc, lấy lão làm trung tâm thổi bay bốn cao thủ của Phụng Đình quốc.

Trần Nguyên Thân may mắn được lão tổ Hướng Văn Ích bảo hộ, nên không có vấn đề gì, nhưng lão tổ của hắn vì vậy mà bị thương.

Tuy thương thế không nặng, nhưng lão tổ vì mình mà bị thương làm cho Trần Nguyên Thân có lo lắng.

"Về hoàng đô, gọi thêm người đến."

Hướng Vấn Ích mặc kệ thương thế liền một tay đánh bay Trần Nguyên Thân ra gần ngàn dặm, là hộ quốc thượng sư hắn biết đây là tình thế cấp bách, cũng không quay đầu nhìn lại mà chạy về hoàng đô.

"Thật mạnh."

Thiên Su Hòa và Lý Hồng Yên đưa mắt nhìn lão già này, thật không ngờ tới chỉ một chiêu đơn giản đã đánh bay bốn người, đây là vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

"Ta không có thời gian chơi với các ngươi, tạm biệt."

Cao Tùng Bách quay người bước đi liền vượt xa ngàn dặm, tốc độ vượt xa cả viên mãn Thánh Tông thông thường.

"Cái gì?"

Bốn người còn chưa kịp phản ứng đã thấy đối phượng biến mất xuất hiện ở ngàn dặm phía xa, Đông Hàn Côn vẻ mặt kích động nói:

"Hướng bằng hữu, đây có phải là Chuẩn Đạo trong truyền thuyết?"

Hướng Văn Ích trầm trọng lắc đầu nói:

"Nếu hắn là Chuẩn Đạo thì một đòn vừa rồi không có đơn giản là đẩy lui chúng ta, hẳn là tu hành của lão xa hơn chúng ta một ngàn năm mà thôi."

Hướng Văn Ích nói không sai, Cao Tùng Bách tuổi đã chạm đến 4500 thọ nguyên, tạo nghệ trên Thánh Tông pháp tắc của lão vượt xa bốn vị Thánh Tông 3400 tuổi của Phụng Đình Quốc.

Bằng không thì Cao Tùng Bách cũng khó có thể bảo toàn bản thân thoát khỏi sự vây khốn của bốn tên Thánh Tông cùng cấp bậc, dù tạo nghệ cao thâm đến mấy cũng không thể một địch bốn, trừ phi là Chuẩn Đạo hoặc là Thánh Tông đại viên mãn.

Thánh Tông đại viên mãn cũng là cùng cấp độ với viên mãn, nhưng đại viên mãn chính là cảm ứng được một ít lực lượng của Đạo Tổ pháp tắc, dùng nó để đứng trên đỉnh Thánh Tông.

"Chuẩn Đạo căn bản không thể xuất hiện, lão già đó chỉ là dùng một chút thủ đoạn đánh bất ngờ mà thôi."

Lý Hồng Yên cho là ban nãy sơ xuất mới để cho lão già Nam Cương kia có cơ hội đánh bay, bằng không dựa vào thực lực của bọn họ thì lão khó mà chạy được.

"Lần này là hoàng đô các ngươi đắc tội với Nam Cương quốc, lại còn dính thêm chúng ta vào."

Thiên Su Hòa hiển nhiên là đổ hết trách nhiệm của việc này lên đầu của người Hướng gia và Đông gia.

Tuy bọn họ không cho Nam Cương quốc nhỏ bé kia là uy hiếp, nhưng cũng sẽ tạo ra một ít phiền phức sau này, Hướng Văn Ích hừ lạnh nói:

"Tên cáo già, bản hoàng không mượn ngươi nhúng tay."

Hướng Văn Ích tỏ vẻ không ưa Thiên Su Hòa phất ống tay áo rời đi, lão không ngờ chỉ một chuyện nhỏ lại mất đi ba vị Thánh Tông, đây quả thật là tổn thất trước giờ chưa từng có.

Trở về hoàng đô phải mở một cuộc hội nghị quan trọng, nhắm tới quốc thổ Nam Cương kia, bắt bọn chúng phải trả cái giá thật đắc.

"Haiz, dựa vào tính cách của Hướng Văn Ích thì không bỏ qua việc tổn thất ba tên Thánh Tông dễ dàng như vậy, ta cũng quay về hoàng đô rồi."

Đông Hàn Côn lắc đầu thở dài quay người rời khỏi theo sau Hướng Văn Ích, hai người còn lại cũng lần lượt rời đi.

Hàn Tôn khôi phục lại một ít thì chậm rãi mở mắt thấy bản thân đang bị xách đi, hắn lộn nhào một cái liền đứng ở không trung lạnh lùng nói:

"Lão già, ngươi hẳn là không cứu người một cách vô ích như vậy, phải không?"

Cao Tùng Bách không chút che giấu cười nói:

"Vạn Niên cung bỏ ra một tôn Chí Thánh Thi để lão phu một lần xuất thủ đi tới Phụng Đình quốc cứu ngươi."

Hàn Tôn cau mày thật không nghỉ tới Vạn Niên Cung lại vì một yêu thú như hắn mà bỏ ra cái giá lớn thế này.

"Là ý của Hàn Diệp cung chủ?"

Hàn Tôn thận trọng hỏi, Cao Tùng Bách lắc đầu thản nhiên nói:

"Là vị phó cung chủ kia, ta thật khâm phục tấm lòng của lão."

Hàn Tôn nhướng mày có chút kinh ngạc, Cao Tùng Bách không đợi hắn hỏi mà nói:

"Lão ta nói dù có đem toàn bộ tài nguyên Vạn Niên Cung ra, cũng phải cứu cho được đại trưởng lão trở về."

Hàn Tôn tràn đầy rung động trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một cổ ấm áp, Cao Tùng Bách cũng là bị cảm động bởi lời này của Giao lão, nên mới đồng ý xuất thủ mà không lấy bất cứ tài nguyên nào, dù là Chí Thánh Thi cũng chưa từng động vào.

"Được rồi, ở đây đã là biên giới, ngươi tự mình trở về đi, lão phu cũng phải về Cao gia rồi."

Cao Tùng Bách từ biệt Hàn Tôn bay về phía xa, Hàn Tôn cũng thi lễ hướng phía Vạn Niên cung bay đi, khoảng thời gian này kì thật đã làm hắn thay đổi rất nhiều định kiến của bản thân.

Ở một thôn trang nhỏ đang bị thổ phỉ vây công cướp bóc, một nữ nhi tay cầm thanh kiếm màu trắng đục tản ra sát khí lạnh lẽo.

Thổ phỉ giết vô số người trong thôn trang lại không dám cử động trước mắt nàng ta, kiếm chậm rãi nâng lên chỉ trong một thoáng đã xoẹt qua cổ đám thổ phỉ.

"Lạm sát người vô tội, chết."

Nàng ta cho kiếm vào vỏ liền thấy đầu của tất cả thổ phỉ bay lên trời máu phụt ra như mưa, nàng ta bước tới căn nhỏ chỉ còn hai mẹ con đang trốn.

Thôn trang hơn trăm người nay chỉ còn hai nữ nhân yếu đuối, cảnh tưởng này sợ là ám ảnh bọn họ suốt đời này không thể quên.

"An toàn rồi."

Hồ Nguyệt Nhi trưởng công chúa đưa bàn tay như trắng nỏn trước mặt đứa bé, nét mặt nàng ta không chút cảm xúc nào.

"Cô nương, cầu xin cô hãy cứu đứa nhỏ, nó tên là Hà Bách Châu."

Thiếu phụ đưa đứa bé cho Hồ Nguyệt Nhi rồi gục ngã, sau lưng thiếu phụ ấy đã bị chi chít vết chém, chỉ vì bảo vệ đứa trẻ này.

Hồ Nguyệt Nhi nhìn đứa bé khóc òa lên vì sợ hãi thì không chút nghĩ ngợi mà mang theo nó quay đầu rời đi.

Nàng ta vốn chỉ đi một lần lịch luyện ở vài nơi hiểm địa, nhưng không ngờ tới lại nhặt phải một đứa trẻ ngoài ý muốn, âu cũng là do duyên phận, nàng đành phải mang nó theo.

Cấm Tự bí cảnh, yêu thú nơi đây sinh trưởng số lượng đã tính hơn ba trăm vạn con, nhưng bất quá chỉ toàn là Vũ Cảnh, vài trăm con là Thánh Nhân đã là cực hạn.

Ở một hẻm núi có một người thần bí vóc dáng nhỏ nhắn tầm mười bốn tuổi, nhìn thì là một nữ hài toàn thân quấn băng như xác ướp, chỉ để lộ ra hai lỗ ngay mắt.

Nàng ta quàng cái áo choàng màu hồng phấn, miệng thì hát la la la vô cùng đáng yêu.

Đây chính là đứa bé đã được tiêm huyết tương của quỷ tộc lúc trước, Như Ý.

Là một bán quỷ cường đại nhất từ trước tới nay được tạo ra, nàng ta có giác quan nhạy bén tới làm người khác kinh sợ, dù ở trong Cấm Tự bí cảnh thì Như Ý vẫn biết được cặn kẽ mọi chuyện bên ngoài.

"Nên xuất thủ rồi nhỉ?"

Như Ý nhìn phía cổng không gian của Cấm Tự bí cảnh, nàng ta tản ra khí tức kì quái không biết rõ tu vi đã đạt tới cảnh giới gì.

Như Ý thân hình hóa thành một con cú màu trắng với đôi mắt đỏ ngầu, bay về phía không gian thông đạo rời khỏi bí cảnh.

Bán quỷ bản chất vẫn là một loài ăn thịt, Như Ý trong bí cảnh này đã ăn vô số yêu thú, nhưng nó không đủ để thỏa mãn ham muốn xơi thịt kẻ mạnh của nàng ta.

Hiện tại trận chiến ở Nam Hải chính là nơi duy nhất có thể để Như Ý thỏa cơn thèm khát máu thịt, do huyết quỷ chảy trong người thúc đẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.