Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 178: Mưa.




Ngao Toa ngửa đầu lên trời gầm thét, gió bão một lần nữa nổi lên càng lúc càng kinh khủng.

Hàn Tuyên híp mắt lại quạt trong tay lại hóa thành một thanh chiến kích, hắn xoay kích đập xuống đất, đại địa hóa thành băng tuyết lại là thổi lên lốc xoáy băng phong.

Ngao Toa lấp lánh hào quang tốc độ tăng mạnh lao về phía Hàn Tuyên, Hàn Tuyên thì là thân hình lướt về sau kéo lên chiến kích ở trên đất tạo thành một vệt cắt dài.

Từ trong vệt cắt phóng ra từng cái phi băng sắc nhọn, Ngao Toa thấy số lượng phi băng mấy ngàn cái cũng không quan tâm tới, vẫn tiếp tục hướng phía Hàn Tuyên.

Phi băng va chạm cùng với long phiến lập tức vỡ nát, cứ như vậy mấy ngàn phi băng đâm vào đều là vô dụng.

"Chết!"

Ngao Toa muốn uốn người quật xuống một đuôi, nhưng phát hiện cơ thể của mình vậy mà bị một lớp băng bám vào.

Đó chính là do mấy cái phi băng kia gây ra, Hàn Tuyên thân kịch đập vào mặt của Ngạo Toa, khiến hắn bay ra 10 trượng đập vào một tảng đá gần đó.

"Chết? Ngươi có chút tự cao rồi."

Hàn Tuyên vừa rồi dùng thân thương đập đã là có chút thăm dò, Ngao Toa toàn lực vùng vẫy đã phá đi lớp băng bám vào cơ thể.

"Long Khiếu."

Ngao Toa há miệng bắn ra một tia quang man màu tím, Hàn Tuyên con ngươi co rút, không thể nào tránh né được chỉ còn cách chống đỡ trực diện.

"Tung Hoành Hàn Vực!"

Một kích xoay tròn tản ra cực âm hàn khí màu lam chói mắt, một kích đâm tới cùng với quang tím va chạm tạo ra một vụ nổ hình nấm như vụ nổ bom nguyên tử vậy.

Hàn Tuyên bị đẩy lui mấy chục trượng, trên mặt đất còn có dấu giày kéo dài.

"Đỡ được?"

Ngao Toa kinh ngạc không nghĩ tới một đòn bất ngờ này của mình, vậy mà bị đối phương ngăn chặn lại được.

Sợi dây cột tóc của Hàn Tuyên từ từ tan thành tro bụi, làm cho mái tóc của hắn tung bay loạn xạ trong gió tuyết.

"Khụ khụ, vừa rồi có chút chật vật."

Hàn Tuyên mỉm cười nhìn Ngao Toa, hắn nhảy lên cao từ trên không một kích bổ xuống.

"Ta muốn xem kích ngươi lợi hại hay long giác ta cường đại!"

Ngao Toa gầm lên hướng 2 cây long giác lao về phía Hàn Tuyên, một kích chạm vào long giác vang lên âm thanh keng két như kim loại va chạm.

"Tự cao quá rồi!"

Hàn Tuyên một tay còn lại ngưng tụ một đoàn băng khí, nện thẳng vào đầu của Ngao Toa, băng khí ầm ầm nổ vang khiến đầu của Ngao Toa bị băng phong.

Hai lần bị mất đi ý thức tạm thời là do Kỵ Hà gây ra, cũng là vì hắn cao ngạo mất cảnh giác, Kỵ Hà tu vi Thánh Nhân viên mãn.

Còn giờ đây Ngao Toa đối đầu chính là Hàn Tuyên ngũ gia chủ Hàn gia, tu vi Thiên Thánh đỉnh phong, một đòn này chính là bất tỉnh thời gian hẳn là 10 nhịp thở đi.

"Ngao Toa đại nhân, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi đại nhân, ngài không được bỏ mạng ở đây đâu."

Nguyên thức của Nguyên Khanh gào thét trong tâm trí của Ngao Toa.

— QUẢNG CÁO —

"Đây là đâu? Đáng chết ta lại mất cảnh giác! Không thể chấp nhận được việc bản thân bị bất tỉnh 3 lần được!"

"Long châu!"

Ngao Toa gầm thét một viên ngọc màu xanh đậm từ trong ngực hắn chui ra, xuất hiện trên đỉnh đầu phát ra hào quang chiếu rọi vào tâm trí.

Hàn Tuyên cùng lúc đó một kích đang từ phía trên hạ xuống Ngao Toa đang rơi tự đó, mục tiêu chính là hàm dưới, nếu đâm thủng thì có thể trực tiếp xuyên vào trong sọ.

Ngao Toa con ngươi mở lớn phá tan lớp băng bám trên đầu, nó há mồm cắn một phát giữ được thân kích của Hàn Tuyên.

"Tấn công ta đủ chưa? Lần này là ta trả lại cho ngươi!"

Ngao Toa một trảo tát vào người của Hàn Tuyên, khiến hắn bay đập xuống mặt đất tạo thành hố lớn.

"Tuyết Liên."

Băng tuyết hội tụ hóa thành băng liên xoay tròn, Hàn Tuyên một tay vỗ lên băng liên, từng cánh hóa tách ra thẳng tắp như trường kiếm.

Nhụy hoa thì lóe lên lam quang bắn ra từng tia sáng hướng phía Ngao Toa, cánh hoa như kiếm cũng là phi tốc đâm tới.

Ngoa Toa rít gào cơ thể xoay quanh châu như đang hấp thu năng lượng từ nó, Ngao Toa toàn thân xuất hiện thủy lưu di chuyển tới trước miệng của hắn rồi ngưng tụ thành khối cầu.

"Thủy Cầu Long Kình Pháo!"

Thủy cầu bắn ra lao tới với tốc độ kinh người, va chạm cùng với tia sáng lam quang và cánh hoa sắc bén.

Hàn Tuyên chạy tới phía dưới bụng của Ngao Toa liền nhảy lên, một kích quét ngang cắt vào vảy rồng.

Một đòn này lại có thể gây tổn thương tới lớp da cứng cáp ấy, máu tươi phụt ra, Ngao Toa bay thẳng xuống mặt đất va chạm vài tảng đá mới ngừng lại thân hình.

"Hắn đả thương được ta?"

Ngao Toa trong lòng trấn động cảm giác đau đớn truyền tới, một vết cắt dài 1 trượng cảm trên thân thể, dù vết thương không lớn, nhưng tạo ra một cơn đau kịch liệt cho hắn.

Bởi vì mấy ngàn năm nay, Ngao Toa chưa từng bị thương tích chảy máu, nên hắn rất mẫn cảm với vết thương mới xuất hiện này.

"Đau quá..."

Ngao Toa trong mắt tràn đầy rung động sau đó ngửa đầu cưới lớn:

"Ha ha ha, đây là đau sao? Sảng khoái, thật là sảng khoái, tới nữa đi."

Ngao Toa bay lên không trung hướng về Hàn Tuyên lao tới, Hàn Tuyên thân hình chớp động một kích lao đến.

Kích và trảo giao nhau với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, những tu sĩ ở Phần Châu thành đều phải toàn lực thôi động nhãn lực, mới có thể nhìn được một ít chuyển động rõ ràng.

Một trảo cào lên thân thể của Hàn Tuyên tào thành 3 vết máu dài trước ngực, một kích cũng là đâm vào cổ trái của Ngao Toa, khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn.

"Băng Tiên, Phượng Dực."

Sau lưng Hàn Tuyên mọc ra đôi cánh phượng, hắn dùng băng tuyết bịt miệng vết thương trên ngực lại.

— QUẢNG CÁO —

"Để ta bồi tiếp ngươi!"

Tốc độ của Hàn Tuyên vậy mà tăng vọt, lao tới Ngao Toa, liên tục giáng từng đòn kích vào cơ thể đó, vảy rồng rơi rải hòa cùng máu tươi rơi xuống đại địa.

"Long Khiếu Cửu Thiên!"

Ngao Toa cũng là lóe lên hào quang bay lên không trung, sau đó thẳng người lao xuống lưu tình.

Hàn Tuyên dùng kích đỡ lấy được một đòn đâm tới này, còn chưa kịp chấn định thân hình, thì Ngao Toa lại từ một hướng khác đâm tới.

Hắn lại dùng kích đỡ lấy, nhưng tiếp theo đó lại là một đòn khác, Ngao Toa mỗi một lần đâm tới tốc độ lại càng cao.

Hàn Tuyên đã cảm thấy mình đang rất chật vật để chống đỡ, không có bất kì sức hoàn thủ nào với Ngao Toa.

Một đòn đâm vào người của Hàn Tuyên làm hắn phun ra ngụm máu, tiếp theo chính là 8 đòn như lưu tính xoẹt qua từ tám hướng khác.

Hàn Tuyên toàn thân thương tích máu tươi túa ra đầy người, Ngao Toa cũng là xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Hàn Tuyên tụ lực lao thẳng xuống.

Hắn nắm chặt kích trong tay ánh mắt kiên định.

"Băng Tiên..."

Ngao Toa tới sát bên Hàn Tuyên cũng là lúc một kích của hắn quét ngang.

"Băng Diệt Thiên Nhai."

Ngao Toa ánh mắt tràn đầy đắc ý quay người nhìn Hàn Tuyên, đột nhiên hắn trừng lớn mắt ở cổ lại túa ra vô số long huyết.

"Đây..."

Ngao Toa rơi xuống đất tròng mắt đã hóa thành màu trắng, một đòn này đã lấy đi tính mạng của Ngao Toa, điều này Tây Hải Long Vương mà biết được, e là Nam Cương phải hứng chịu đại họa không nhỏ đâu.

Hàn Tuyên bước đi khập khiển, thi triển thu đoạn thu gom huyết nhục và vảy rồng rải rác của Ngao Toa hội tụ về thân thể to lớn, sau đó hóa ra khối cầu băng đặt thi thể Ngao Toa vào trong.

Dùng một ít vật liệu không gian để mở rộng không gian bên trong khối cầu, rồi hóa quả cầu nhỏ bằng lòng bàn tay cho vào trong ngực.

Hàn Tuyên chống kích bước đi nặng nề, Kỵ Hà rất nhanh đã đi tới đỡ lấy hắn nói:

"Ngũ gia chủ cần thận."

Hàn Tuyên mỉm cười lại phun ra một ngụm tươi nói:

"Không sao, trở về Phần Châu thành đi, ta cần dưỡng thương một chút."

Kỵ Hà nhẹ gật đầu sau đó lại là đổi tư thế cõng lấy Hàn Tuyên bay đi, Hàn Tuyên ban nãy xuất hiện cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, nếu không phải như vậy, e là Kỵ Hà mới là người mất mạng.

Ngao Toa cũng là không ngờ tới, mình cứ như vậy mà bỏ mạng tại đây, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã là tử trận, nếu lão Quân biết được lửa giận sẽ dâng trào.

Hồ Châu thành, Quy Lộc đứng ở tường thành một tay giơ lên đón nhận những hạt mưa, một tay còn lại là đặt ở sau lưng có chút khó hiểu nói:

"Mùa hạ ở vùng đất phía nam khô cằn này, lại xuất hiện một cơn mưa lớn trước này chưa từng có, điều này thật là khác thường."

Một đại tướng quân cầm dù che cho Quy Lộc bên cạnh cũng là nhẹ gật đầu nói:

— QUẢNG CÁO —

"Đúng là rất lạ, dù có mưa cũng chắc chắn không bao giờ rơi vào mùa hạ, khác thường, thật sự rất khác thường.

Quy Lộc nhìn lên trời mây nói:

"Tăng cường cảnh giác đi, lão phu e là sắp có chuyện chẳng lành."

Đại tướng quân hành lễ đưa dù cho Quy Lộc rồi rời đi, rất nhanh từng tướng sĩ đều huy động binh của mình nghiêm chỉnh tuần tra.

Ở một tinh cầu to hơn Tô Lăng giới gấp 3 lần, tên gọi Trụ Cơ giới, cũng là nằm trong tiểu vũ trụ Tinh Sơn Hạo, một thanh niên lười biếng ngồi gần thác nước, trên vai coi còn có một tiểu nhền nhện màu trắng, nửa thân trên là người một nữ tử, nửa thân dưới nhện.

"Tru Huyên, muội có cảm ứng được gì không?"

Thanh niên lười biếng kia là đang nói tới tiểu nhền nhện trên vai, Tru Huyên dùng vuốt hơi ôm đầu một lúc nói:

"Không có gì đặc biệt, chỉ là vài năm qua có thế lực gọi là tiên tộc và 2 kẻ ngoại giới tới, bọn họ hình như là ở 2 đại lục khác nhau, Trụ Thiên ca ca dò hỏi là định tới đó sao?"

Người thanh niên tên Trụ Thiên đầu ngón tay hơi chạm trên mặt nước, sau đó vẽ thành một cái vòng tròn, vòng tròn phát sáng hiện ra màn ảnh bên ngoài Tô Lăng giới.

Trụ Thiên hơi điểm hình ảnh liền là xuất hiện ở Yêu Phù quốc, hắn hơi dò xét một chút thấy ở phía tây có một vài thành trì bị hủy.

"Bọn chúng vừa tới đã gây ra bấy chuyện à?"

Trụ Thiên nhìn Tru Huyên bên cạnh hỏi, nàng ấy nhẹ gật đầu nói:

"Bọn chúng là đang bành chướng thế lực, muốn một mình nắm giữ Yêu Phù quốc."

Trụ Thiên cười nói:

"Ngạo mạn quá rồi, ta cũng đâu thể để bọn chúng như ý nguyện."

"Huỳnh Thanh."

Theo âm thanh kêu gọi của Trụ Thiên thì một nam tử yêu tộc xuất hiện, người này trên thân tản ra từng đạo pháp tắc, một thân tu vi Đạo Tổ sơ kì.

"Ngươi tới Yêu Phù quốc của Tô Lăng giới, tìm gặp một kẻ gọi là hoàng đế, hợp tác với hắn đối phó với 2 con kiến hôi đó đi."

Huỳnh Thanh cung kính hành lễ rồi biến mất, hắn bước vào một cái truyền tống trận cực lớn ở Trụ Cơ giới, truyền tống lóe lên Huỳnh Thanh đã xuất hiện ở Tô Lăng giới.

Khí tức Đạo Tổ đột ngột xuất hiện, khiến cho di tích cổ này lập tức sụp đổ, chỉ có truyền tống trận là vẫn như cũ không hao tổn gì, chỉ là có những vết tích do năm tháng để lại, di tích cổ này vậy mà ở trong một khe rảnh hơi sâu.

"Yêu Phù quốc?"

Huỳnh Thanh nhảy ra khỏi khe rảnh nhìn xung quanh, thần thức phóng xuất bao trùm 10 vạn dặm, lấy đi toàn bộ thông tin của sinh vật sống bị phạm vi thần thức bao trùm.

Toàn bộ trên đường trở về trong đầu của Huỳnh Thanh phải trải qua pháp tắc thanh lọc, tìm ra thông tin hắn cần mà giữ lại, những thứ dư thừa thì sẽ hư không tiêu thất.

"Hơi xa đấy."

Huỳnh Thanh nhảy lên bay đi, khiến cho đại địa sụp đổ vùi lấp khe rảnh phía dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.