Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 143: Vong Quỷ Địa Ngục.




Hàn Vũ Thiên dẫn theo Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh rời khỏi đây, hướng về vùng đất Hoàn Thi phía xa.

"Sư tôn, mấy năm qua người đã đi đâu vậy?"

Thanh Hiên phi kiếm bên cạnh thấp giọng hỏi, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Gặp một ít bằng hữu cũ thôi, các ngươi là đệ tử bản cung chủ, đưa theo là để tìm đường đột phá Thánh Tông, không phải đi chơi nên đừng lơ là."

"Vâng."

Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh gật đầu đồng thành lên tiếng, cả 3 người vi hành với tốc độ cực nhanh.

Bọn họ giờ là Chí Thánh, ngày có thể vượt mấy ngàn dặm, Hàn Vũ Thiên vi hành nửa ngày đã ngang qua Nam Cương thành, hắn tìm tới Triệu Lệ Diễm đem con gái của nàng là Hồ Nguyệt Nhi rời đi, hắn cũng dùng một ít thủ đoạn giúp Triệu Lệ Diễm sống thêm được vài chục năm và nhan sắc vốn có.

Hàn Vũ Thiên rời đi để lại cho Triệu Lệ Diễm một chút bi thương vì rời xa nữ nhi của mình, nhưng dù sao nàng cũng an tâm phần nào vì người mang nó đi là sư tôn của mình, ngài có thể bảo hộ con bé đến lúc trưởng thành, nếu nó ở với nàng trong chốn thâm cung này e là sẽ không được yên ổn.

Thời gian trôi qua tới lúc trời tối, Hàn Vũ Thiên tới được Tử Vực, nơi giao thoa giữa Nam Cương và Hoàn Thi.

Tử Vực lúc này chỉ còn là một cái vực thẩm tầm thường, chắc là do thế giới lưu thông với nó bị phá hủy toàn bộ rồi.

Hắn lại tiếp tục bay ngang qua Tử Vực rộng lớn, dưới Tử Vực có một bàn tay nắm lấy vách đá.

Hàn Vũ Thiên vừa đặt chân vào Hoàn Thi thì rất nhiều khí tức đã đè nặng lên vai, bốn người liếc mắt nhìn lại chính là một nhóm tán tu tàn tạ như ăn mày.

"Mau, đưa hết tài nguyên cho bọn ta, đưa thịt của các ngươi cho bọn ta!"

Bọn chúng như là chó dại lao tới muốn xé thịt của bọn họ, Hàn Vũ Thiên nhìn sơ qua liền biết bọn chúng là tu sĩ chết tâm.

Đại đạo không như ý khiến tâm rối loạn rồi dần dần rơi vào tà đạo, ăn thịt tu sĩ khác với ước muốn đột phá một cảnh giới mới, tâm không trong sáng tu đạo như đã chết, vì vậy người ta gọi đó là tu sĩ chết tâm.

Hàn Vũ Thiên nâng tay kiếm quang bay múa, một kiếm xoẹt qua cắt cổ vô số tán tu chết tâm.

Thế kiếm không đổi vượt qua đám người, Hàn Vũ Thiên lật tay lại thanh kiếm chuyển động quay lại chém vài kẻ nữa.

Một đám tán tu sợ hãi chạy trốn không dám quay đầu.

"Là ai?"

Một hơi thở đầy mùi máu đan sen với pháp tắc tạo thành cảm giác khó chịu trong lòng, ngay cả Chí Thánh như Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh cũng hơi bị xao động.

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi lạnh giá hóa thành pháp tắc âm hàn va chạm với huyết khí kia.

Ba bóng người từ trong mặt đất trồi lên như xác sống, 3 lão già thân thể khô khốc vẻ mặt không tồn lại một chút sự sống nào.

"Khặc khặc, khặc khặc."

Một tiếng cười quỷ dị từ lão già ở giữa vang lên, lão già ở giữa cười nói:

"Ba vị cường giả trong truyền thuyết và một con bé Thánh Nhân không tệ, 3 huynh đệ chúng ta mỗi người ăn một tên, con bé là dùng để tráng miệng, khặc khặc."

Tiếng cười khàn đục của lão già làm mấy tán tu kinh sợ càng chạy nhanh hơn, Hàn Vũ Thiên nhếch môi thân hình lóe lên một cước đạp lên mặt của lão nhấn xuống mặt đất.

Hai lão già khác vừa định xuất thủ thì 2 đệ tử của Hàn Vũ Thiên đã xuất hiện trước mắt ngăn lại.

"Xem ra sống lâu quá, nên không tìm được đối thủ nào mạnh bằng, đã khiến một lũ xương khô này kiêu ngạo rồi."

Bàn chân của Hàn Vũ Thiên liên tục chà lên mặt lão già khô khốc ở dưới mặt đất, chà đạp như một cái giẻ rách vậy.

Hàn Vũ Thiên nâng cước đạp xuống một lần nữa đã khiến đầu của lão lúng xuống đất.

Hắn nhấc chân lên chấp tay sau lưng bước về phía trước, bước đi thản nhiên xem thường thiên địa này.

"Hừm, tên thất phu!"

Lão già bật dậy hóa ra vô số huyết ảnh như vạn quỷ lao tới, Hàn Vũ Thiên nâng tay diêm thủy cuộn trào như sóng dữ đánh tới.

Vạn quỷ và sóng thần va chạm thế đi của diêm thủy không giảm, ngược lại còn đánh bay cả vạn quỷ của lão già kia, sóng kình hạ xuống chôn vùi 3 lão giả trong biển lớn rồi từ từ chôn sâu trong mặt đất, biển cả biến mất chỉ để lại một dòng phong ấn phía trên đó.

Bọn chúng đã sống ở đây cũng mấy vạn năm rồi, ăn vô số tu sĩ để trở thành bộ dạng như vậy, ngay cả hắn cũng chẳng thể nào giết được, chỉ có thể để 3 người bọn chúng chịu cảnh bị phong ấn thống khổ vậy thôi.

"Sư tôn không giết bọn chúng đi."

Thanh Hiên hai tay để phía sau đầu vẻ mặt khó hiểu, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Giết chúng là điều không thể, hãy để chúng bị phong ấn và tự mình kết liễu đi."

Bốn người tiến thẳng vào trong lãnh địa của Hoàn Thi quốc thổ, một nơi rộng lớn hơn cả Nam Cương gấp 2 lần, nhưng lại chưa một lần nào dám xâm phạm tới Nam Cương.

Hàn Vũ Thiên nhìn lên ánh mặt trời chiếu rọi vào ban trưa, hắn dùng tay che ánh nắng để nhìn về phía xa, một thôn trang nhỏ có vẻ nghèo đói thiếu lương thực.

"Thấy rồi."

Hàn Vũ Thiên thu tay về bước đi thản nhiên tiến về thôn trang phía xa, một lúc hắn đã đứng ở cửa thôn, mọi người trong thôn như chuột sợ mèo lập tức run rẩy quỳ lạy.

"Xin tha mạng."

"Các vị thần tối cao xin tha mạng."

Từng lời đều là xin tha mạng tới thảm thiết và sợ hãi, thật không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Trương Tuân Vinh thấp giọng hỏi:

"Nơi đây là xảy ra việc gì?"

Trưởng thôn quỳ lạy sợ hãi nói:

"Tiểu súc sinh xin thưa với thần, vừa nãy cũng có một nhóm thần tới đây, bọn họ đã giết gần nửa số dân trong thôn, còn lấy hết của cải của chúng súc sinh."

Hàn Vũ Thiên bước lên trước nâng mặt của lão già lên, giọng nói tràn ngập đáng sợ:

"Ai cho các ngươi tự xưng mình là súc sinh chứ?"

Thôn trưởng mặt đầy mồ hôi dập đầu thật mạnh nói:

"Thần muốn tiểu nhân xưng hô như thế nào ạ?"

Hàn Vũ Thiên không trả lời thôn trưởng mà hỏi tiếp:

"Bọn chúng đi hướng nào?"

Thôn trưởng tay run run chỉ về phía đông nam, Hàn Vũ Thiên nâng tay thì Thanh Hiên lập tức lóe lên rồi bay thẳng về phía đó.

Không quá một canh giờ thì từng cái thi thể rơi từ trên trời xuống thôn trang, mấy cái đầu đứt lìa lăn lóc trên mái nhà và mặt đất.

"Bọn chúng đều chết cả rồi, ta cũng không phải thần mà là nhân tộc, xưng hô bình thường là được rồi."

Thôn trưởng vẻ mặt có chút kinh sợ không dám ngẩn đầu, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta là nhân tộc du ngoạn, không cần phải sợ."

Nhìn ánh mắt hiền từ này của Hàn Vũ Thiên làm cho thôn trưởng thả lỏng hơn một chút, lão thở dài nói:

"Nếu các vị là nhân tộc thì tốt rồi, chẳng cần phải nom nóp lo sợ nữa."

Hàn Vũ Thiên ngồi ở một cái bàn tre gần đó hỏi:

"Vì sao ngươi lại gọi bọn ta là thần ngay khi gặp mặt vậy?"

Thôn trưởng uống một ngụm trà cười nói:

"Vì các ngươi dáng vẻ đạo mạo của một vị thần, giống như mấy kẻ mà các ngươi giết ấy."

Hàn Vũ Thiên cười lắc đầu nói:

"Bọn chúng cũng là con người."

Lão thôn trưởng lắc đầu nói:

"Phải xưng bọn chúng là thần và cung phụng mới có thể sống được, ở trong vương quốc này chỉ có thần là ra lệnh được tất cả, không ai có thể trái ý thần, trái ý ắt phải bị diệt vong."

Thôn trưởng rưng rưng nước mắt nói:

"Mỗi năm khi thôn làng hạ sinh tiểu hài đồng đều có một vài tên thần tới, nói là lựa chọn tiểu đồng học thuật bên cạnh, nhưng thật chất chính là dùng đám trẻ cho lũ quỷ ăn."

Hàn Vũ Thiên trầm mặt nói:

"Lũ quỷ nào?"

Thôn trưởng chỉ về phía biên giới Hàn Vũ Thiên từng đi qua nói:

"Lũ ác quỷ ở đó."

Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm nhìn Hồ Nguyệt Nhi nói:

"Ngươi ở lại đây bảo hộ họ đi."

"Không được, một cô nương sao có thể bảo hộ được chúng ta cơ chứ, cô nương còn rất dễ gặp nguy hiểm."

Thôn trưởng lo sợ lập tức lên tiếng, Hàn Vũ Thiên không thèm quan tâm nói:

"Thành trì gần nhất là ở đâu?"

Thôn trưởng thấy ý hắn đã quyết liền không dám ngăn cản nữa nói:

"Thần thành gần nhất cách đây 300 dặm, theo tấm bản đồ này."

Hàn Vũ Thiên cầm lấy dẫn 2 người còn lại đi để Hồ Nguyệt Nhi ở lại đây, hắn cũng cho dân trong thôn một ít lương thực đủ ăn trong vài năm.

Thần thành mà vị thôn trưởng kia nói thật chất chỉ là một tòa thành bình thường của tu sĩ mà thôi, hắn thật sự muốn biết là kẻ nào lại dám dùng chữ thần một cách tùy tiện như vậy.

Hàn Vũ Thiên bước vào nhìn lướt sơ qua một chút toàn là một đám tu sĩ hạ đẳng, nhưng bọn chúng lại làm một chuyện không thể nào chấp nhận được, chính là sử dụng người thường làm nô bộc hành hạ tàn nhẫn, có cả trẻ em dùng để treo trên xà giữa trời nắng.

Bỏ trong lòng bò bốn chân như dã thú, Hàn Vũ Thiên vung tay một kết giới băng hàn nhốt toàn bộ người trong thành lại.

Một nhóm nhân tộc không có tu vi bị xích lại vây quanh một lão già.

"Hắn có một màu tóc trắng tung bay, hắn không phải thần, cũng không phải là thánh, tự xưng nhân tộc diệt hết thần linh, thánh như cỏ rác, nằm dưới kiếm quang, một đường hạ xuống thần thánh đều tan, ha ha ha, chúng ta được cứu rồi! Ông trời ơi!"

Một lão dân thường mù hai mắt bị trói lại liền cười to đọc lên từng câu khó hiểu, rút một thanh kiếm cắt ngang cổ mình mà chết.

Vệt máu chảy trên lưỡi kiếm từng giọt nhiễu xuống đất, những tộc nhân của lão khóc than quỳ lạy, còn lão từ từ ngã xuống với dáng vẻ hạnh phúc còn đọng lại trên môi.

"Rác rưởi."

Một tên tu sĩ hừ lạnh khinh thường phun một ngụm nước bọt bên cạnh lão già.

"Vị này là thần thánh phương nào?"

Một tên gần nhất nghiêng đầu hỏi, Hàn Vũ Thiên rút ra thành kiếm tản mác sát ý kinh người nói:

"Ta đây là nhân tộc."

Một kiếm chém qua đã giết mấy tên tu sĩ không đề phòng kia, Hàn Vũ Thiên từng bước đi tới sẽ đều có xác rơi xuống đất.

Không bị cắt lìa cũng thành thịt vụn, không phải thịt vụn thì thành sương máu trong không trung.

Hàn Vũ Thiên mang theo sự phẫn nộ không hiện trên khuôn mặt càn quét từng tên tu sĩ không phải cầm thú này, dù là một tên tu sĩ nhỏ nhất cũng không thoát khỏi đường kiếm của hắn.

"Dừng lại! Bọn ta đã làm gì mà ngươi lại tàn sát chứ."

Hàn Vũ Thiên dừng lại trên không trung âm thanh mang đầy hận thù nói:

"Vậy những con người tầm thường không chút tu vi này đã làm gì các ngươi, mà khiến các ngươi bắt trói họ lại thua cả cầm thú."

"Bọn chúng là sinh vật hạ đẳng không đáng nhắc tới, bọn ta là thần sao chúng có thể so sánh?"

Một tên tu sĩ cao ngạo quát lớn bất mãn, Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười tàn ác nói:

"Các ngươi cũng từng là thứ mình đang cho là hạ đẳng đi lên, chỉ vừa có được một chút bản lĩnh đã nghỉ mình cao thượng, xem ta cho một lũ chuột các ngươi chết thống khổ ra sao."

Hàn Vũ Thiên băng khí chuyển đổi thành hắc ám của Âm Sát Thất Hồn, từng cái ma trảo xuất hiện trong không trung tóm lấy những kẻ có tu vi kia.

"Các ngươi rất xứng rơi vào bóng tối vô tận của địa ngục hắc ám, Vong Quỷ Địa Ngục! Hãy dẫn bọn chúng tới cánh cổng địa ngục đi."

Sau lưng Hàn Vũ Thiên xuất hiện một con quỷ cầm một cánh cổng hắc ám, khí tức không gian vỡ nát mở ra một cái lỗ đen dẫn tới hoàng tuyền.

Vong Quỷ Địa Ngục chính là sứ giả của diêm vương của các thế giới, nó sẽ mượn sức mạnh của diêm vương để mở cảnh cổng địa ngục trên dương gian.

Với điều kiện nơi đó phải có trên mấy ngàn kẻ bị oán khí dày đặc bao phủ, tội ác ngập trời khó mà buông tha, khi đó một kẻ biết dùng Vong Quỷ Địa Ngục sẽ mở được cổng địa phủ, thu lấy những linh hồn tội lỗi ấy về chịu phạt.

Khi cánh cổng đóng lại thì kẻ mở cổng sẽ nhận được một lần chuyển kiếp như mong muốn.

Từ trong địa ngục môn chui ra vô số con quỳ cầm theo dây xích và vũ khí hướng về tứ phía mà truy giết tu sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.