Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 133: Cặp mắt của Thủ Hộ Giả.




Bọn họ chóng chọi dường như sắp vỡ trận thì trên trời giáng xuống 5 thanh hỏa kiếm cao trăm trượng, 5 thanh kiếm hỏa xuống tạo thành trận pháp hình ngũ giác, tia lửa bắt đầu từ chuôi kiếm kết nối với những chuôi kiếm khác của hỏa kiếm.

"Dương Thiên, Bát Linh Nhật Hư Ngũ Kiếm Trận!"

Kiếm trận ngũ giác bạo phát hỏa diễm ầm ầm nổ vang, cột lửa vụt thẳng lên cửu thiên thiêu rụi vô số quái vật ở trong đó.

Hàn Vũ Thiên hạ xuống thanh kiếm trong tay đã bao bọc một luồng hỏa diễm, những nhân tộc và ma nhân đứng thành trận không bị hỏa diễm nuốt lấy, Lam Huyền chật vật cũng là không hề bị ảnh hưởng.

"Ngươi vậy mà lĩnh ngộ trận của Dương Thiên Thập Linh quyết chỉ trong nửa nén nhang sao?"

Một âm thanh từ trong thức hải truyền tới là của bóng người hoàng kim.

"Hừ, hắn ta học bắt chước được rất nhiều thứ mà."

Bóng đen hừ lạnh xem đây là truyện bình không có gì là đặc biệt.

Xác của quái vật và nhân tộc giao thủ rãi rác không ít, Hàn Vũ Thiên dùng nguyên hồn che giấu tu vi và tăng tốc bản thân là để thôn phệ thi thể trong chiến trường.

Nhờ vậy mà hắn hoàn toàn trở về trạng thái đỉnh phong, còn bố trí được thêm một cái trận pháp khiếm khuyết a.

Nói là khiếm khuyết bởi vì đó là kiếm trận ngàn dặm, còn kiếm trận của hắn phạm vị chỉ có 300 dặm mà thôi.

Kích nổ trận này chết cũng mấy trăm con quái vật, mấy con cường đại tu vi Lão Túc Mệnh thì bị thương hoặc trọng thương, nhưng con giáp xác thì khỏi cần bàn cãi, chúng vẫn bình yên vô sự với lớp giáp cứng kia.

Ở trong một vùng tinh không xa xôi tụ hội lại 9 bóng người, trong đó có Liên Trạch và Tiêu Lục đang ngồi đối diện nhau.

Thân hình Liên Trạch thu nhỏ lại mới thấy, hắn rất anh tuấn khi khoác lên mình một bộ bạch bào.

"Nổ nổ, bùm bùm."

Ở một bên cạnh là một tên lùn chỉ 1 mét 6, hắn đeo một chiếc mặt nạ chú hề và đang làm trò điên khùng.

"Này này, ta nghe nói hôm nay không sớm thì muộn, lão già kia sẽ xuất hiện đó, ha ha ha, không nói tới thập phương Viễn Cổ chúng ta chỉ có lão ta là thần bí, ha ha ha, ya."

Tên hề nói chuyện kì quái luôn miệng cười khiến cho người khác khó chịu không thôi, Tiêu Lục cười nói:

"Kẻ thần bí nhất không phải là ngươi sao?"

Không khí đột nhiên trở nên yên lặng tới lạ thường, một bầu không khí trầm thấp đè ép xuống, tên hề đã không còn cười mà giấu sau chiếc mặt nạ là đôi mắt âm trầm.

"Thôi đi, Doãn Lễ ngươi không thần bí thì ai thần bí đây?"

Một lão già từ trên không hạ xuống, vẻ mặt hiền từ không có chút gì là Viễn Cổ sinh linh.

Gã hề tên Doãn Lễ đột nhiên cười phá lên nói:

"Ha ha ha, ha ha ha, Cổ Trúc lão cũng biết nói đùa sao? Doãn Lễ là kẻ mới được thay thế vào, tu vi nông cạn lão biết rõ nhất, ya?"

Cổ Trúc mỉm cười xua tay ngồi ở chính giữa, hai bên cạnh là chín vị Viễn Cổ khác đang ngồi.

"Tà Thần hắn..."

Cổ Trúc chỉ vừa nói ra 3 từ thì Tiêu Lục bạo phát khí tức.

"Ha ha ha, vừa nghe tới Tà Thần thì xem ngươi kìa Tiêu Lục, đột nhiên lại mất kiểm soát vậy?"

Doãn Lễ chống cằm ý cười trong mắt không chút che giấu, Tiêu Lục hừ lạnh nói:

"Tên đó là bằng hữu với bản vương mấy vạn năm, đột nhiên phản bội khiến lòng ta phẫn nộ thôi."

Doãn Lễ duỗi người sau đó dựa vào ghế đặt hai tay sau đầu nói:

"Ngươi nói là như vậy, nhưng vào ngày đó cơ hội trước mặt ngươi lại không ra tay? Còn để hắn thừa cơ hội đả thương ngược lại được vậy?"

Lời này khiến cho ánh mắt bất mãn của 6 vị khác nhắm tới Tiêu Lục, trừ Cổ Trúc và Liên Trạch ra, còn Doãn Lễ thì lúc nào cũng công khai đối đầu với Tiêu Lục.

6 vị còn lại vẫn còn bất mãn với Tiêu Lục vì sao ngày đó lại để Tà Thần tẩu thoát, thật sự mà nói không có Cổ Trúc và Liên Trạch làm gậy chống lưng, thì e là 6 vị Viễn Cổ còn lại sẽ tìm cách giết Tiêu Lục để trút giận.

"Chuyện của ngày đó đơn giản là ta vẫn còn chưa tiêu hóa được hết sự tình mà Tà Thần đã làm ra, dù sao ta cũng đền lại tài nguyên cho các ngươi rồi, nếu còn không phục thử đánh một trận xem?"

Tiêu Lục khí tức xông thẳng lên cung điện, khuếch tán ra xung quanh tạo thánh áp lực cực lớn cho mọi người.

Tiêu Lục dù sao cũng từng là người mạnh nhất trong thập phương Viễn Cổ, kẻ nào lại dám đối đầu trực tiếp với hắn chứ?

"Được rồi, ngươi đừng có nóng tính như vậy chứ, Tiêu Lục."

Cổ Trúc xua tay ngăn Tiêu Lục lại, lão lấy ra một cái hộp ngọc tản mát khí tức khiến cho vũ trụ này run sợ.

Từng cái ánh sao phát sáng tới cực hạn, màn đêm của vũ trụ cũng bất giác xuất hiện hố đen hút lấy vạn vật xung quanh nó.

Từng cảnh tượng hủy diệt đột nhiên xuất ở trung cấp vũ trụ do Tiêu Lục cai quản, sinh linh thiệt mạng phải tính bằng ức vạn.

Cái hộp trong tay Cổ Trúc được mở ra là hai viên ngọc màu lam sáng bóng, nói đúng hơn là một cặp mắt ngọc.

"Đây là thứ cơ duyên mà Minh Hoàng Nhân Đế để lại ở hậu thế! Nhìn thấu thiên địa biết được thế gian tất thẩy bao nhiêu thứ tồn tại, một cái nhìn khóa chặt chúng sinh, một ánh nhìn hủy diệt chư thiên vạn giới! Cặp mắt của Minh Hoàng Nhân Đế, Thiên Nhãn và Ma Nhãn!"

Lời của Cổ Trúc lập tức chấn động 9 người còn lại, bọn họ đồng loạt đứng lên nhìn lấy đôi mắt, mặc kệ không gian xung quanh đang chấn động.

Khí tức 10 người tăng vọt lao vào đấu đá vô cùng kịch liệt, đặc biệt là Tào Cầm Mặc, hắn vừa xuất thủ đã dốc toàn lực không chút lưu tình, lòng tham đã xâm chiếm tâm trí họ.

"Ra đó là đôi mắt của vị Thủ Hộ Giả cuối cùng à?"

Doãn Lễ vừa giao thủ với Tiêu Lục vừa hỏi, Tiêu Lục cũng là hừ lạnh nói:

"Dù là vậy, cũng không thể cho các ngươi chạm vào, Liên Trạch, Cổ Trúc."

2 người còn lại cũng là gật đầu vung lên từng đòn ngăn cản những kẻ tham niệm đôi mắt ấy.

"Chiến!"

Từ bên ngoài cũng là xuất hiện mấy vị tu vi La Thân Cảnh, hộ vệ của các vị Viễn Cổ.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn với sự xuất hiện của con mắt này, đã khiến vũ trụ mà Tiêu Lục cai quản dường như rơi vào rối loạn.

"Không có Lăng Hồn Phiến thì ta lấy nó vậy!"

Tào Cầm Mặc điên cuồng công tới, 2 vị Viễn Cổ khác thấy hắn nổi điên như vậy liền liên thủ đánh tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.