Ta Là Hàn Vũ Thiên

Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 109: Tiêu Nhiên mất rồi.




Hàn Vũ Thiên trở về Vạn Niên cung nghe được một tình báo làm hắn và Tiêu Hạo kinh sợ không thôi.

"Cung chủ, Tiêu trưởng lão, viện chủ Tiêu Nhiên mất rồi."

Toàn thân hai người khí tức bạo nộ làm ai cũng khiếp sợ, 2 bóng dáng đỏ, đen lao nhanh về phía Đoạn Tình viện.

Cô nhi nơi đây ngồi vây quanh một lão thái bà đã nhắm mắt ở trên ghế, ai cũng nước mắt lăn dài đau khổ không thôi.

Có cả những cô nhi hiện giờ là đệ tử Vạn Niên cũng tới, bọn họ quỳ ở dưới đất nước mắt không ngừng rơi.

Khí tức ngập trời tách đám người ra 2 bên, trưởng lão Tiêu Hạo quỳ phía trước người Tiêu Nhiên.

"Mẫu thân, vì sao lại bỏ Hạo nhi mà đi chứ?"

Hàn Vũ Thiên đứng phía sau thì vẻ mặt âm trầm không thôi, hắn dù như thế nào cũng đã xem Tiêu Nhiên là người nhà, nàng ấy ra đi đột ngột như vậy hắn quả là không đoán trước được.

"Tiêu Hạo, ngươi đừng quá đau lòng, mẫu thân rời đi vẻ mặt rất thanh thản, chúng ta khóc người ở trên trời sẽ phiền lòng lắm đấy."

Hàn Vũ Thiên vỗ vai Tiêu Hạo giọng nhẹ nhàng an ủi, băng khí xuất hiện chỉnh lại cơ thể Tiêu Nhiên nằm ngay ngắn, từng lớp băng bao quanh hóa thành một cái quan tài.

"Tiêu Hạo, viện chủ cũng đã đi về phương xa, ngươi là nhi tử của nàng ấy, viện chủ Đoạn Tình sẽ là ngươi vậy, đừng quá đau buồn."

Hàn Vũ Thiên xoay người nhìn một đám đệ tử và cô nhi xuất thân Đoạn Tình viện, hắn thở ra một hơi nói:

"Các ngươi được phép ở lại tham gia tang lễ của viện chủ của mình."

Một đám người vẫn là u buồn không nói lời nào chỉ hành lễ với cung chủ.

Hắn ngồi ở trong bí cảnh thở ra một hơi nhìn bầu trời trong xanh nơi đây, Kiều Nguyệt Nga không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau hắn nói:

"Đau buồn thì cứ khóc, ngươi giấu sự yếu đuối của mình ở trong lòng thì không tốt."

Hàn Vũ Thiên xoay người không chút biểu cảm nói:

"Nàng và bọn họ nghĩ rằng ta đang kiềm nén nổi đau sao?"

Kiều Nguyệt Nga ôm từ phía sau Hàn Vũ Thiên nói:

"Ngươi trong lòng nghĩ gì, ta lại không biết sao?"

Hàn Vũ Thiên cũng là mỉm cười nói:

"Từ nhỏ ta chỉ có Tiêu Nhiên là vị mẫu thân duy nhất, chắc có lẽ là để thay thế vị mẫu thân đã mất kia, bây giờ bà ấy cũng đã ra đi trong lòng ta cảm thấy có chút chống rỗng."

Kiều Nguyệt Nga dựa vào vai hắn khẽ nói:

"Vậy ta sẽ là người lắp đầy khoảng trống ấy, có được không?"

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Vậy để xem ngươi lắp đầy nó bằng cách nào đã."

Hắn bước vào một cái hang động bế quan, Kiều Nguyệt Nga chỉ nhìn theo bóng lưng ấy một chút rồi rời đi.

"Giao lão, về phía nàng ấy."

Trương Tuân Vinh đứng ở bên cạnh Giao lão thấp giọng nói, lão cũng thản nhiên nói:

"Không cần, chỗ nàng cũng đang rất bận, đừng thêm một cái chuyện buồn đè nặng lên vai nàng, về sau hãy nói."

Mọi người xung quanh đang chuẩn bị tang lễ cho Tiêu Nhiên thì phía trên cửu thiên có hắc khí ngập trời, Giao lão không chút cảm xúc nhìn lên trời cao.

"Lưu Tinh Pháo."

Như đã đoán được từ trước sẽ có ma tộc tới thành, các quản sự Vạn Niên cung đã khai pháo bắn lên trời.

Vô số tiếng gầm tức giận truyền ra từ mây đen, hiển nhiên người ở trong đó đang bị thương.

"Không cần để ý bọn chúng, cứ tiếp tục lo tang lễ đi."

Giao lão vung tay từng cái sợi xích màu lam chui vào trong không gian, khóa chặt ma khí ở giữa không trung.

"Bản ma vương đích thân tới, vậy mà cung chủ các ngươi không tiếp đón sao?"

Một thanh niên ma tộc cao ngạo lộ diện bóng dáng, hắn liếc nhìn xung quanh tỏ vẻ khinh thường với Vạn Niên.

Giao lão đạp không mà lên thản nhiên nói:

"Cút về đi."

Thanh niên ma tộc hừ lạnh nói:

"Ta là phụng lệnh của ma thần đại nhân tới, muốn tên cung chủ kia phục tùng làm một vật."

"Phục tùng?!"

Toàn bộ Vạn Niên cung đang đau buồn bổng nhiên kèm theo một cơn phẫn nộ kịch liệt.

Xạ tiễn và loạt đạn đột nhiên xông thẳng tới, cung thủ và xạ thủ của Vạn Niên cung là người ra tay đầu tiên.

Lưu Tinh Pháo cũng là khai hỏa hết 8 khẩu pháo, tiếp theo đó là vô số đòn đến từ trưởng lão và đệ tử Vạn Niên cung.

"Từ khi nào cung chủ Vạn Niên lại phải phục tùng một cái ma tộc bẩn thiểu?"

Từng cơn phẫn nộ hóa thành pháp lực đánh tới thanh niên ma tộc, đột nhiên một tiếng long âm tràn đầy sát khí vượt qua hết xạ tiễn và loạt đạn.

Một con hỏa long như có sự sống lao thẳng tới thanh niên ma tộc kia.

Hắn sắc mặt biến đổi kinh sợ không thôi, thật không ngờ tới chỉ một câu nói đã kích phát phẫn nộ của toàn bộ Vạn Niên cung.

"Thằng chó ngu, ma thần đã nói cung chủ Vạn Niên chính là vảy ngược của bọn họ, vậy mà vừa xuất hiện ngươi đã chạm thử vào."

"Ta đã nói thằng này trẻ tuổi thiên phú tốt, nhưng cái não không sài được."

Hai trung niên ma vương khác hóa ra pháp tắc hắc ám đánh tới, giúp đỡ tên thanh niên ma vương vừa làm điều ngu xuẩn không ai dám làm.

Giao lão cũng là sắc mặt có chút giận dữ đánh ra một đạo vân khí cường đại, Hàn An và Hàn Phúc xuất hiện hai đạo khí lôi hệ đánh tới mang theo hủy diệt vô tận.

"Hoa Xà."

Kiều Nguyệt Nga không biết từ lúc nào cũng biến ra một đầu cự xà đánh tới.

"Tàn Diệt Hồn Linh."

Trương Tuân Vinh ngưng tụ khí tức màu tím vào thanh Tỏa Hồn Kiếm chưởng về phía trước.

"Ngu hết chỗ nói rồi! Ma Luân Kiếp!"

Một lão già lưng còng từ trong ma khí gấp gáp chạy tới tế ra Ma Luân Kiếp chặn lại toàn bộ đòn tấn công của Vạn Niên cung đang phẫn nộ.

Lão già lưng còng này là ma đế của ma tộc, lão vài tháng trước đã được Lam Huyền triệu hóa từ Ma Luân Kiếp ra nhân gian.

Cũng may trước lúc khởi hành ma thần đã cho lão một chút khả năng điều khiển Ma Luân Kiếp làm khiên chắn, nếu không hiện tại đại giới bỏ ra là vô cùng lớn.

Khói bụi tiêu tán mọi người thấy được là một cái cửa đồng đã đỡ hết tất cả, Giao lão thở ra một hơi nói:

"Các ngươi vừa tới không chỉ cao ngạo mà còn dám xúc phạm cung chủ, mau cút về ma giới của mình đi, bọn ta không hoan nghênh ma tộc."

Giao lão nói xong một nhóm người Vạn Niên kích động muốn ra tay tiếp bổng dừng lại, Hàn Vũ Thiên không có ở đây thì Giao lão chính là người dẫn đầu.

Lời lão nói như lời của cung chủ không ai không dám nghe, có thể nói là phó cung chủ trong mắt mọi người, dù không có phong hiệu chính thức.

"Ngươi đã hiểu lầm rồi, ta tới đây là theo ý chỉ của ma thần nhờ cung chủ Vạn Niên giúp một việc."

Giao lão khoác tay nói:

"Cung chủ đã bế quan không tiện tiếp khách."

Ma đế cau mày không còn nghĩ ra lời nào để nói.

"Ngươi nếu không làm cho hắn xuất hiện được, vậy chỉ cần nói ân tình năm đó của cung chủ Vạn Niên với ma thần, hắn nhất định sẽ xuất hiện."

Lão ma đế đột nhiên nhớ ra lời ma thần dặn dò lập tức nói:

"Ân tình năm đó giữa cung chủ Vạn Niên và ma thần vẫn còn, chúng ta tới là muốn..."

"Muốn t trả lại ân tình sao?"

Mọi người nhìn lại cách đó 10 dặm là động phủ của Hàn Vũ Thiên, hắn đứng ở đó nhìn về phía ma đế.

Giao lão vung tay để ra một lỗ hỏng chỉ duy nhất một mình ma đế qua, lão ma đế cũng không có ý kiến bay tới chỗ Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nhìn lão ma đế nói:

"Đem nó ra ta nhìn một chút."

Lão ma đế lấy ra một quả hắc cầu có chứa hình ảnh, nhưng nó được tầng tầng phong ấn che phủ, chỉ có thể dùng băng khí mở ra.

Hàn Vũ Thiên điểm lên một đạo băng khí liền có vô số hình ảnh truyền vào trong đầu, khiến hắn hơi ngây ra một lúc.

Hàn Vũ Thiên tiêu hóa toàn bộ hình ảnh nói:

"Tài nguyên?"

Lão ma đế vung tay xuất hiện mười hai cái hộp gỗ nhỏ và một khúc xương tràn đầy long tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.