Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 267: Hoàn Thi Long Bùng Nổ




Hàn Vũ Thiên lại thấy thế cục bên mình chắc chắn sẽ không thể so với đối phương, hắn lập tức phân ra thành năm người, kế đến dùng ấn ký đã khắc lên người Tống Long Trúc và Quách Văn triệu hồi ra hai đầu khổng tước.

Chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện thêm sáu cường giả Chuẩn Tổ, Hàn Vũ Thiên một côn hướng tới con thuyền bên cạnh đập vào làm cho nó tan nát thành mảnh vụn.

Vũ Lâm Nhàn cười nhạt nói:

"Chỉ là thêm vài tên Chuẩn Tổ mà thôi, không có gì là khó đối phó cả.

"

Hàn Vũ Thiên cười thản nhiên nói:

"Chỉ là thêm vài tên thôi sao? Nghe không phải rất nhạt nhẽo sao?"

Hắn lại vung tay bầu trời hóa thành hắc ám sâu thẩm, từ trong bóng tối chui ra một đầu ma vật cấp Chuẩn Tổ, ta lại phất tay bốn thanh binh khí lại rơi vào tay bốn đạo phân thân khác, khí tức của bọn chúng lại trở nên mạnh mẽ dị thường, so với Chuẩn Tổ như Hoàn Thi Long chỉ có hơn chứ không kém.

Vũ Lâm Nhàn cau mày phất tay nói:

"Toàn bộ Chuẩn Tổ xuất trận.

"

Hơn mấy chục đạo thân ảnh xuất hiện vây quanh nhóm người của Hàn Vũ Thiên, so với những kẻ khác thì Vũ Lâm Nhàn muốn lấy mạng của Hàn Vũ Thiên hơn.

Bốn loại khí vực từ bốn đạo phân thân đồng dạng mở ra, Băng Thiên Hóa Vực, Dương Thiên Thánh Vực, Thần Hải Chi Vực, Lôi Thần Lĩnh Vực, lĩnh vực bao trùm hơn khuôn viên ngàn dặm nhất thời làm cho Chuẩn Tổ bên liên minh tu sĩ không có khả năng ứng phó.

Ma vật kia thì gào rú hướng tới một nơi khác mà lao đến, thứ nó nhắm tới chính là những con thuyền của liên minh tu sĩ, Quách Văn cùng với Cốt Phệ giao thủ lại đã thấy Quách Văn rơi vào thế hạ phong.

"Quách Văn, ngươi tốt nhất là đầu hàng để bảo toàn mạng sống đi.

"

Cốt Phệ khoanh tay nhìn tông chủ Vân Linh Tông mở lời khuyên nhủ, Quách Văn lắc đầu thản nhiên nói:

"Bọn ta đã bị các ngươi ban tặng hai chữ phản bội rồi, vậy thì ta cũng phải làm tròn vai chứ.

"

Quách Văn lúc này mới bùng nổ khí tức so với Cốt Phệ lại là bằng nhau, Cốt Phệ cũng không ngờ Quách Văn chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đuổi kịp mình.

Cốt Phệ chỉ là hơi bất ngờ rồi cũng gợi lên hứng thú cùng với Quách Văn lần nữa lao vào gia thủ.

"Hải Hoàng Thương Khung Quyền!"

"Mộ Khương Vận Đạo Quyền!"

Hai quyền uy danh thiên hạ cuối cùng đã va chạm tạo thành xung kích thổi quét xung quanh, Tống Long Trúc cười nói:

"Hải Hoàng và Mộ Khương là hai thế lực dùng quyền pháp nổi tiếng đại lục, nhưng ta lại muốn biết quyền pháp của ai sẽ là đệ nhất thiên hạ?"

Hưng Vinh lắc đầu thản nhiên nói:

"Đệ nhất quyền chưa chắc đã là Mộ Khương hay Hải Hoàng, chúng ta cùng tranh nhị bảng mà thôi.

"

Cả hai quyền pháp oanh minh làm không gian chấn động, Hàn Vũ Thiên đôi mắt bình tĩnh nhìn Thánh Nữ Điệp Hoa Cung.

"Ngươi chính là kẻ ở trong thí luyện đã tuyên chiến với rất nhiều vị Thánh Tông?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Chính là bản cung chủ, còn ngươi là Thánh Nữ Điệp Hoa Cung, bản cung chủ nhớ là không có tuyên chiến với ngươi.

"

Vũ Lâm Nhàn híp mắt lại nói:

"Đúng là vậy, nhưng việc ngươi tuyên chiến với những thế lực đó, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới Điệp Hoa Cung, hay là gạt bỏ ân oán gia nhập vào Điệp Hoa Cung của ta?"

Hàn Vũ Thiên nghe xong thì cười phá lên sau đó nghiêm túc một cách lạ thường nói:

"Ngươi tới cũng đã là địch của bản cung chủ.

"

Hai bên khí tức phóng xuất va chạm vào nhau làm cho ai cũng kinh sợ không thôi, khí tức bọn họ còn vượt qua cả Hoàn Thi Long một bậc, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Đạo Tổ truyền thuyết.

— QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên nhảy lên một côn hướng xuống bổ tới, Vũ Lam Nhàn lấy ra trường kiếm tử sắc chém về phía trên, hai bên va chạm làm cho mặt băng nứt toát thiếu chút sụp đổ.

"Lôi Diệt.

"

Côn của Hàn Vũ Thiên phát ra lôi điện muốn trực tiếp công phá, Vũ Lâm Nhàn phản ứng cũng nhanh nhạy, trường kiếm xuất hiện vài con hồ điệp nhỏ uốn lượn.

"Thiên Quang Hồ Điệp.

"

Một tiếng ầm vang dáy lên khói bụi mù mịch thổi bay vô số người tu vi thấp bé ra ngoài vài trăm trượng.

"Thất Thập Nhị Liên Côn.

"

Hàn Vũ Thiên thân hình chớp động xuất hiện ngay trước Vũ Lâm Nhàn, tốc độ vung côn lập tức tăng mạnh liên tiếp vung ra bảy mươi hai đòn, Vũ Lâm Nhàn điên cuồng chống đỡ lại thấy bản thân không thể theo kịp tốc độ này, đỡ được côn thứ bốn mươi hai thì nàng đã bị đánh trung.

Ba mươi côn tiếp theo lại luôn nhắm vào chỗ hiểm yếu của Vũ Lâm Nhàn, buộc nàng phải triệu hoán ra khải giáp bảo vệ, khải giáp cấp bậc Chuẩn Tổ vô cùng hiếm thấy, lại không chịu nổi hai mươi côn mà vỡ vụn.

Nàng ta hứng chịu mười côn cuối cùng lại phun máu, Hàn Vũ Thiên nâng côn lên cao quát lớn:

"Thất Thập Tam Đại Côn Phá!"

Côn trong tay hoá lớn vạn trượng đập xuống Vũ Lâm Nhàn lúc này kịp thời lấy lại được ý thức, vung ra một đòn công kích toàn lực, bởi nàng không có đủ thời gian để xuất chiêu ngăn cản.

Vũ Lâm Nhàn phun máu rồi văng ra ngoài kéo lê trên mặt băng một đường dài vài trăm trượng, cơ thể nàng ta đau nhức không còn nghe theo bản thân điều khiển.

"Ngươi có biết vì sao một đòn vừa rồi làm ngươi thành ra bộ dáng như vậy không?"

Hàn Vũ Thiên từ từ bước tới cắm thanh huyết côn xuống đất, Vũ Lâm Nhàn cũng không tự chủ được nói:

"Ngươi đã làm ra thủ đoạn dơ bẩn gì?"

Hàn Vũ Thiên cười khinh thường nói:

"Ngươi hẳn là ở cảnh giới Thánh Tông lâu hơn bản cung chủ, nhưng lại không biết Khí Vực có thể né lại tới mức cực hạn để bao bọc vào những đòn công kích, để cho sát thương được khuếch đại tới mấy trăm lần so với công kích của Thánh Tông thông thường.

"

Hàn Vũ Thiên bàn tay ngưng tụ một quả cầu lôi điện trong tay, hay nói đúng hơn là Lôi Thần Lĩnh Vực đã được thu nhỏ, Vũ Lâm Nhàn đưa mắt nhìn tới lôi cầu thở d0'c nói:

"Ngươi nói thiếu một điểm của nó, không chỉ khuếch đại công kích bên ngoài mà còn làm tổn hại bên trong, đây mới chính là cảnh giới thực sự của Thánh Tông.

"

Hàn Vũ Thiên chộp lấy cổ nàng, lôi cầu cũng theo đó từ từ bọc lấy đầu nàng, cứ như một người chui đầu vào quả bóng bóng lớn vậy.

"Vĩnh biệt.

"

Đột nhiên từ phía xa truyền tới một cổ khí lực kinh người, Hàn Vũ Thiên phải từ bỏ công kích làm ra Nhất Bộ của Băng Ảnh Tam Bộ tránh lui ra vài dặm, bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn từ từ bước ra nữ tử tuyệt đẹp, theo sau nàng ta là hai thị nữ bịt kín mặt, nhìn cung trang cũng biết là sắc đẹp khuynh thành.

"Nàng từng xuất hiện ở bến cảng.

"

Hàn Vũ Thiên nhìn nữ đệ tử Trang Viên Hồ Điệp Bạch Kỳ Du thì rất quen mắt.

"Nhàn cô cô, kẻ nào làm cô cô thành ra bộ dáng như vậy?"

Bạch Kỳ Du hạ xuống vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn cô cô của mình, chiến trường xung quanh đột nhiên ngưng lại, một cổ khí tức kinh khủng vừa tới kia đã áp chế trận chiến này.

"Đạo Tổ Cảnh?"

Mấy vị Chuẩn Tổ từng tham gia thí luyện là người nếm qua khí tức Đạo Tổ nhiều nhất, nên cũng hiểu rõ nữ tử trẻ tuổi kia tu vi chính là Đạo Tổ.

Chiến trường dừng lại yên lặng quan sát hành động của nữ tử vừa đến, Vũ Lâm Nhàn ho khan ra vài ngụm máu rồi chỉ tay nói:

"Bắt sống hắn, tuyệt đối không được hắn thoát.

"

Bạch Kỳ Du đưa ánh mắt tràn đầy sát khí khóa chặt Hàn Vũ Thiên ở nơi xa, nàng ta giơ tay chộp vào hư không liền có một chiếc còng tay, thân hình nhỏ nhắn vậy mà chạy với tốc độ cực cao.

Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện phía sau lưng Hàn Vũ Thiên, hắn chỉ kịp quay đầu đã thấy nàng chuẩn bị trói hắn lại.

— QUẢNG CÁO —

"Chờ chút.

"

Một thanh âm bình thản phát ra kèm theo một tia lục quang tà dị xoẹt tới, lục quang phá vỡ còng tay làm cho Bạch Kỳ Du phải cảnh giác lui về sau.

"Là kẻ nào?"

Nàng ta nhìn tới hướng mũi một con thuyền lớn gần đó, thấy được lục quang hội tụ một bóng người nam nhân, Huỳnh Thanh khoanh tay ngồi thả chân ở mũi thuyền cười nói:

"Nếu ngươi tiếp tục động thủ thì đừng trách ta đấy.

"

Bạch Kỳ Du cau mày nói:

"Yêu tộc? Ngươi đến phế địa để làm gì?"

Huỳnh Thanh ngoáy ngoáy tai sau đó ghim thanh trường kiếm bên phải nói:

"Chuyện của ta không cần ngươi xen vào, thiếu niên đó một tiểu nữ tử như ngươi không thể động vào.

"

Bạch Kỳ Du kì thật tuổi trẻ không hiểu biết nhiều về chuyện ở Thiên, nhưng nghe đồn Thiên Thần Điện hiện tại phải nể Yêu Thần Cung vài phần, nàng cũng không có vọng động mà nhìn cô cô xin ý kiến, Vũ Lâm Nhàn biết tình thế không tốt cũng lắc đầu.

Bạch Kỳ Du cau mày nói:

"Hôm nay dừng tại đây, rút hết đi.

"

Liên Minh tu sĩ nghe được lời này cũng tràn đầy khó tin, nhưng cuối cùng vẫn là từ từ rút quân theo ý chỉ đã hạ xuống, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Chậm đã.

"

Mọi người ngừng bước quay đầu nhìn lại không biết tên thiếu niên này lại dở trò gì tiếp theo, Hàn Vũ Thiên nhìn Hoàn Thi Long cười nói:

"Tất cả có thể đi, ngoại trừ Hoàn Thi Long, hôm nay hắn phải chết.

"

Bạch Kỳ Du cau mày, nàng thật không ngờ thiếu niên trước mắt tới giờ phút này còn có thể nói ra lời hoang đường như vậy.

"Ngươi nghĩ bản thân được một vị Đạo Tổ bảo hộ thì có quyền lên tiếng sao?"

Bạch Kỳ Du hừ lạnh lên tiếng, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Chuyện giữa ta và hắn, ngươi tốt nhất đừng có bao đồng.

"

Bạch Kỳ Du thật không ngờ tới một tên Chuẩn Tổ mà thôi, lại dám ăn nói không giữ ý tứ như vậy, nàng ta bạo khởi lập tức lao tới nói:

"Dù hôm nay có là Yêu Thần Cung cũng không cứu nổi ngươi!"

Từ trên không lại có một đạo kim quang chắn trước mặt Hàn Vũ Thiên, Bạch Kỳ Du quyền đập trúng cột sáng kim quang thì kinh ngạc, cột sáng tán biến liền thấy Nguyễn Công Sơn đeo một cái mặt nạ quỷ đang dùng chưởng chặn quyền của nàng.

"Vậy thì hai Đạo Tổ có đủ để ra điều kiện với ngươi không?"

Bạch Kỳ Du kinh ngạc nhảy về phía sau, nàng dùng thần thức dò xét lại thấy kẻ trước mặt lại có yêu khí lượn quanh, cùng với tên yêu tộc Đạo Tổ trước đó, hoàn toàn giống nhau.

"Việc dừng cuộc chiến này và không giết hắn đã là giới hạn cuối cùng.

"

Bạch Kỳ Du nét mặt tỏ ra bình thản, nhưng thật chất bên trong đã là nhấc lên sóng to gió lớn, Huỳnh Thanh xuất hiện sau lưng nàng tạo thành thế vây công, hắn thản nhiên nói:

"Còn giới hạn của bọn ta là rất ghét người trẻ tuổi cứng đầu, hay là ngươi ở lại đây cùng với bọn ta chơi đùa một chút.

"

Nàng ta bị hai vị Đạo Tổ vây lại trong lòng lại càng thêm hoảng loạn, vốn vừa mới đột phá lại được giao nhiệm vụ chủ chốt, Bạch Kỳ Du còn chưa thành thục cảnh giới này, nếu đối phó một lúc hai vị Đạo Tổ thì cơ hội chạy trốn e là rất thấp.

"Động thủ.

"

Hàn Vũ Thiên thân hình biến mất xuất hiện lần nữa đã là bên cạnh Hoàn Thi Long, một côn quất ngang nhắm đến xương sườn mà tới, Hoàn Thi Long không kịp chuẩn bị lại dùng quyền vỗ thân đao đỡ lấy.

Hắn bị quất bay ra ngoài đập đầu vào mấy khối băng mới ngừng lại, Chuẩn Tổ của phe Hàn Vũ Thiên cũng bất ngờ xuất thủ, làm cho đối thủ của mình không kịp trở tay nhận lấy không ít thương thế.

— QUẢNG CÁO —

"Ngươi dám!"

Bạch Kỳ Du định lần nữa xuất thủ thì thấy hai cổ khí tức đang nhắm vào mình, nàng ta cũng không dám động đậy mà cảnh giác nhìn hai vị Đạo Tổ.

Vũ Lâm Nhàn được Nguyệt Ly đỡ lấy cũng cau mày, nàng cũng không ngờ tới bên phe đối phương cũng có Đạo Tổ, mà còn là hai vị đến từ yêu tộc, xem ra những tên Chuẩn Tổ yêu tộc trước đó, chí ít chính là thủ hạ của hai Đạo Tổ kia.

Nguyệt Ly sắc mặt lo lắng nói:

"Sư tôn, người đang bị thương đừng cử động nhiều.

"

Một cơn sương lạnh thổi qua lại thấy màn sương ngưng tụ ra bóng người, Hàn Diệp một kiếm quét ngang không hề thương hoa tiếc ngọc, Nguyệt Ly phản ứng nhanh nhạy đỡ được một kiếm, nhưng nàng cũng là bị đánh bay ra khỏi sư tôn.

"Sư tôn!"

Nguyệt Ly không có lo cho bản thân mà nhìn về phía sư tôn đang ở gần Hàn Diệp, Hàn Diệp nhìn xuống Vũ Lâm Nhàn, một kiếm từ từ nâng lên.

"Băng Thiên Kiếm Liên Kích.

"

Nguyệt Ly lập tức phóng thân hình đâm tới một kiếm, Hàn Diệp lách người, kiếm trong tay lóe lên hàn khí chém ra mấy chục lần lên thân thể ngọc ngà của nàng, máu chưa kịp chảy ra từ miệng vết thường thì đã bị đóng băng.

Nàng ta rơi trên mặt đất cơ thể cứng ngắt khó mà động đậy, Nguyệt Ly cắn răng muốn bắt lấy kiếm trên đất, nhưng nàng vẫn là bất lực vì cơ thể như hóa thành đá vậy.

"Nhóc con, ngươi chỉ mới là viên mãn Thánh Tông lại có thể đả thương Chuẩn Đạo, thật là đáng kinh ngạc.

"

Vũ Lâm Nhàn ngồi dậy vẻ mặt mệt mỏi nhìn lấy Hàn Diệp, nàng ta lại thấy Hàn Diệp có một nét gần giống Hàn Vũ Thiên thì trong lòng đã rõ.

"Tuy bản cung đã bị trọng thương, nhưng giải quyết một Thánh Tông vẫn là dễ hơn trở bàn tay!"

Vũ Lâm Nhàn một chưởng mang theo vô số hư ảnh hồ điệp vỗ tới, Hàn Diệp lui về sau không kịp tránh né tốc độ ra đòn.

"Anh Hoa Quang Kiếm.

"

Một kiếm hồng quang ngăn lại nhất chưởng, Kiều Nguyệt Nga trong giây phút hài tử gặp nguy đã kịp thời ứng cứu, nàng ta vung tay liền có rễ cây từ gỗ trên cột thuyền trồi ra quấn lấy Nguyệt Ly và Vũ Lâm Nhàn.

"Mau về thuyền bảo hộ Thánh Nữ và tiên tử.

"

Một vị Thánh Tông của Điệp Hoa Cung hoảng hốt quát lớn, hắn vừa mất cảnh giác thì đã bị một vị Thánh Tông thượng kì của Hải Hoàng Cung gi3t chết.

Tống Long Trúc hừ lạnh nói:

"Ngăn chúng lại.

"

Người của Hải Hoàng Cung lập tức ngăn bước tiến của những kẻ muốn chạy tới cứu Vũ Lâm Nhàn và Nguyệt Ly, nhất thời thế cục lại nghiêng về phe Hàn Vũ Thiên.

Hoàn Thi Long lau vết máu ở khóe môi lại mỉm cười nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Ngươi đúng là cái gai trong mắt trẫm, lâu như thế rồi mà vẫn không chịu từ bỏ sao?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Người mà ta thật sự đã muốn giết, thì dù cho có trốn ở cửu thiên hay hoàng tuyền cũng không thoát được.

"

Hoàn Thi Long khí tức bùng nổ lại cười một tràn dài vô cùng sảng khoái, khí tức kinh khủng gần như thành Tổ, so với Vũ Lâm Nhàn phải nói là vượt xa rất nhiều.

"Tên này, hắn che giấu sâu đến mức này rồi?"

Vũ Lâm Nhàn đưa mắt nhìn tới hướng Hoàn Thi Long, nghe nói hắn là kẻ có khả năng đột phá Đạo Tổ chỉ sau nàng, nhưng sự thật chứng minh Hoàn Thi Long còn vượt qua nàng một bậc.

"Ngươi đúng là không nên động vào ta tại thời điểm này, thấy khí tức của trẫm đã sợ rồi phải không?"

Hoàn Thi Long chỉ cười thôi đã tạo ra khí vực thổi bay rất nhiều đệ tử trên chiến trường, Hàn Vũ Thiên thì bình tĩnh đứng nơi đó quan sát.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.