Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 260-261: 260: Sáng Thế Thần Kiếm - 261: Kiếm Phá Vạn Niên




260: Sáng Thế Thần Kiếm

Hàn Vũ Thiên một quyền mang theo ngũ sắc hỏa diễm vỗ xuống ma trận, nhưng chưa đến nơi đã bị một thân ảnh áo bào đen ngăn lại, hai chưởng chạm nhau liền tạo ra ba động kinh người đánh bay cả hai ra ngoài.

Hàn Vũ Thiên nhìn lại thì là một lão đầu mặc hắc bào với đầu tóc trắng xóa, nếu người khác nhìn vào sẽ tưởng đây là nhân tộc.

"Tu vi Chuẩn Tổ sắp đột phá Đạo Tổ, ngươi so với Cốt Long Ma Viêm cũng không thua kém."

Lão già vuốt chòm râu dài của mình cười nói:

"Lão phu là ma vương Đạo Ma Ám Vân, so với tên Cốt Long còn lợi hại hơn rất nhiều, ngươi chớ có so sánh khập khiển như vậy."

Hàn Vũ Thiên một tay đặt sau lưng, tay còn thì chơi đùa với ngọn lửa ngũ sắc cười nói:

"Chỉ là một đạo phân thân mà dám phách lối, Cốt Long Ma Viêm nhân phẩm có khi còn cao hơn ngươi ấy chứ."

Đạo Ma Ám Vân thì cười nói:

"Cốt Long Ma Viêm là bị người đánh lui, còn lão phu thì ngược lại sẽ là người giết ngươi."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày rồi lại cười lớn nói:

"Bằng vào một ma đầu mà muốn giết bổn tọa."

Hắn vung tay một đạo hỏa diễm bạch sắc lao tới, Đạo Ma Ám Vân cũng vung tay đánh ra một đạo ma khí.

Tuy hỏa diễm kia có khắc chế đối với hắc vân, nhưng thực lực chênh lệch cũng làm cho một điểm khắc chế này vô hình chung bị tiêu tan.

"Đạo Ma Thánh Vực."

Đạo Ma Ám Vân bùng nổ khí vực bao phủ một ngàn năm trăm dặm, ma khí cuồng cuộn như sóng dữ lại mang theo đại đạo hắc ám liên tục xoay chuyển.

"Thiên Dương Thánh Quang Vực."

Từ trong bóng tối sâu thẩm lại hiện ra màu vàng chói sáng chiếu rọi thiên địa, một vần thái dương xuất hiện lập tức xua tan ma khí và đại đạo hắc ám, ngay cả khí vực cũng bị khóa chặt bất luận dùng biện pháp nào cũng không thể hóa giải.

"Phong Cấm Vạn Vực, ngươi đúng thật là Vạn Niên Cung Chủ, xem ra lão phu cần phải nghiêm túc rồi."

Đạo Ma Ám Vân bàn tay nắm vào không gian từ từ kéo ra một cái chuôi, chuôi binh khí kia vừa hiện liền có ma khí cuồng cuộn lần nữa xuất hiện, mà thái dương phía trên lại không thể xua tan nó.

Binh khí kia đã được kéo đến giữa thân thì ma khí lại càng dữ dội vài phần, ma tộc xung quanh cũng trở nên hung ác tột cùng, lưỡi vũ khí cuối cùng đã lộ diện, chính là một thanh chiến kích năm đầu.

Đây chính là thần khí Ngũ Ma Ám Kích của Đạo Ma Ám Vân, Hàn Vũ Thiên thì híp mắt lại quan sát nói:

"Tạo ra một bản mô phỏng của thần khí, cái giá phải trả e là cũng không hề nhỏ, ngươi làm cho bản cung chủ cũng phải nghiêm túc rồi."

Xung quanh không gian hỏa diễm lại bắt đầu xuất hiện khí tức sắc bén, kiếm ý bay múa khắp nơi làm cho đất đá hiện ra vô số vết cắt.

"Kiếm Vực?"

Ma Đạo Ám Vân cũng là có một chút bất ngờ khi Hàn Vũ Thiên lại có thể mở ra Kiếm Vực, ở trên Thiên cũng chỉ có ba người sở hữu được Kiếm Vực, hai trong ba kẻ lại thuộc về yêu tộc cường giả cấp bậc Bán Thần, có thể so chiêu ngang với một vị Thần Cảnh tầng 1.

Một vị cuối cùng kia lại thuộc nhân tộc, mà người này thần bí khó mà nắm bắt được lai lịch, ngay cả những thế lực lớn như Thiên Thần Điện cũng không thể chiêu mộ được vị kia, chỉ nghe qua tên hắn Kiếm Thần Bất Nhân Hán, qua lời kể của các vị Thần Cảnh vô tình chạm mặt hắn và may mắn sống sót, bởi Kiếm Thần xuất thủ Thần cũng phải bỏ mạng, những vị thoát được thường là cao tầng quan trọng của tứ đại thế lực, trên thân đầy rẩy bí pháp chạy trốn.

"Ngươi so với ba vị Kiếm Vực mà lão phu được nghe qua hay chứng kiến thì có thể xem là tạm được."

Đạo Ma Ám Vân có chút khen ngợi nói, Hàn Vũ Thiên ngón tay hơi điểm lại thấy thiên địa hiện ra ngàn vạn thanh kiếm.

"Vạn Kiếm Quy Nhất." — QUẢNG CÁO —

Trường kiếm kết hợp tạo thành cự kiếm che trời, Hàn Vũ Thiên ngón tay hạ xuống thì cự kiếm lập tức chém xuống, thái dương phía trên lập tức gia trì thêm thiên dương chi hỏa lên lưỡi kiếm.

"Ma Đạo Xuyên Tâm Phá."

Ma Đạo Ám Vân cầm lấy thanh Ngũ Ma Ám Kích lao thẳng đến cự kiếm, ngũ kích bộc phát ma lực chạm vào lưỡi kiếm liền nổ ầm ầm tạo thành động đất.

Ma tộc vốn hung ác lại bị dính phải dư âm trên hơn vài vạn, ma tướng ý thức được trận chiến trước mắt không có đơn giản, lập tức hiệu triệu ma tộc rời xa khỏi đây.

"Kiếm của ngươi cứng thật, nhưng so với thần khí thì kém quá xa."

Ma Đạo Ám Vân dùng lực đẩy mạnh làm cho cự kiếm xuất hiện vết nứt, Hàn Vũ Thiên búng tay lại thấy vạn thanh trường kiếm hiện ra.

"Vạn Kiếm Triều Thánh."

Từng thanh trường kiếm sắc bén phóng xuống như mưa nhắm tới lão già phía dưới, Đạo Ma Ám Vân cau mày thôi động lực lượng càng thêm cường đại phá vỡ cự kiếm, sau đó cùng với vạn kiếm tiến hành chống đỡ.

Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm lên hư không liền thấy không gian rung lắc dữ dội, từ trong không gian lại chui ra một tòa cung điện to lớn trông như một thanh kiếm.

Hai ngón tay hắn hơi vuốt nhẹ ở mặt trái liền thấy Đạo Nhãn Kiếm Ý xuất hiện, con ngươi có hình thanh kiếm sắc bén, Kiếm Tâm cũng giữa hai lông mày hiện ra chiếu rọi khí tức sắc bén.

Đạo Ma Ám Vân vừa phá xong đợt công kích cuối cùng của vạn kiếm thì trừng lớn mắt nhìn tòa kiếm điện kia, đôi mắt tràn đầy rung động và sợ hãi trước kiếm điện.

"Trang Viên Hồ Điệp trở về, Thất Bảo Thần Cung không rõ tung tích, Đao Hải Thần Sơn cũng biệt tâm, Sáng Thế Kiếm Cung vậy mà rơi vào tay của một kẻ ở phế địa."

Ma Đạo Ám Vân là một ma vương cũng có thấy quá bốn đại thế lực bên trong Thiên Thần Điện, so với Ma Phong Sơn của bọn họ còn vượt qua mấy cái đẳng cấp.

Sáng Thế Kiếm Cung không nói là tu vi cao nhất trong tứ thần, nhưng là kẻ có thực lực chân chính mạnh nhất, kiếm ra khỏi vỏ cũng là lúc máu tươi đầy trời, không ít thần linh ở trận thượng cổ thần chiến chết trong tay Sáng Thế Kiếm Cung kia.

"Truyền thừa thần linh mà lại đạt tới cấp độ này?"

Hàn Vũ Thiên cũng không ngờ được thứ mà phụ thân truyền thụ lại, chính là truyền thừa của một vị Thần Hoàng nhân tộc.

Hắn nhấc tay liền thấy cung điện hình kiếm phía trên lập lòe bắt đầu lột xác hóa thành cự kiếm chân chính, nó bộc phát ra thần uy làm cho thiên địa thuần phục, một thanh thần khí cứ vậy mà bị cởi bỏ phong ấn.

"Sáng Thế Thần Kiếm?"

Ma Đạo Ám Vân cuối cùng phát giác được nguy cơ trùng trùng lập tức thôi động Ngũ Ma Ám Kích bộc phát ra một tia thần uy ẩn chứa bên trong.

"Ma Đạo Tái Thế, Ám Vân Phá Thiên!"

Cơ thể hắn hóa thành hắc khí nắm lấy binh khí cũng đã sớm bị màu đen tĩnh mịch bao trùm, thân hình chớp động nhắm tới Hàn Vũ Thiên bên đó.

Hàn Vũ Thiên cau mày cũng toàn lực thúc đẩy thần kiếm trảm xuống, thần kiếm cùng với ma kích va chạm tạo thành một luồng chấn động trải dài ngàn vạn dặm làm cho biên giới Nam Cương và Phụng Đình cũng có thể cảm nhận được rung chấn.

"Chuyện gì?"

Hàn Vũ Thanh đang cùng với hai tên ma tướng tu vi đại viên mãn giao thủ thì nhìn về cơn chấn động, chỉ một tia gợn sóng quét qua đủ làm cho bọn họ cảm thấy bản thân có thể bị giết ngàn vạn lần, nếu trực tiếp đón lấy công kích.

"Thần kiếm, nhưng lại không thể bộc phát ra một tia thần khí, không khác nào một thanh sắt lớn, chịu chết đi tiểu tử."

Ma Đạo Ám Vân dốc hết toàn bộ ý đồ đánh bay thần kiếm, nhưng Hàn Vũ Thiên đứng ở chuôi cự kiếm bàn tay thôi động ba đoàn quang sắc, hắc, bạch và kim.

Hàn Vũ Thiên gồng hết sức vào tay phải nắm lấy chuôi kiếm khổng lồ, hướng mũi kiếm tới Ma Đạo Ám Vân.

"Một phàm nhân lại dám nâng kiếm của thần, ngươi đúng là không sợ chết."

Ma Đạo Ám Vân cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên Ngũ Ma Ám Kích làm cho nó bộc phát thần uy. — QUẢNG CÁO —

Sáng Thế Thần Kiếm được ba đoàn hào quang vây quanh, sau đó hội tụ tại mũi kiếm dung hợp thành hồng quang, bắn thẳng xuống phía dưới.

"Uy Quốc!"

Hồng quang bắn ra mang theo sức mạnh hỗn loạn của ba loại khí tức khác nhau, đây chính là Hàn Vũ Thiên miễn cưỡng dung hợp bọn chúng lại, tạo thành tuyệt kỹ Uy Quốc có thể phá vỡ đại đạo quy tắc, phá vỡ thần uy, phá vỡ thiên địa.

Ma Đạo Ám Vân cùng với hồng quang va chạm lập tức bị chấn thành tro bụi tiêu tán bên trong hồng quang, hồng quang còn hướng xuống ma trận trực tiếp phá vỡ nó.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhìn ống tay áo bên phải đã sớm bị tan rã, xương cốt tay phải gãy vụn, da thịt lại trộn lẫn cùng với máu tươi.

Chạm vào thần khí còn miễn cưỡng gia trì thêm vô thần chi lực không hoàn chỉnh, khiến cho Hàn Vũ Thiên hao tổn hơn nửa pháp lực và gãy đi tay phải không thể nào khôi phục, trừ khi ngươi tìm được diệu dược cấp độ Chuẩn Đạo.

Hàn Vũ Thiên nhìn lấy tay phải nâng trường kiếm trực tiếp chém đứt nó đi, dùng băng hàn để ngăn miệng vết thương rỉ máu, hắn nhìn xuống ma trận bị phá hủy lại dùng Trọng Trấn Chuông lắc vài cái.

Một cổ thần uy bộc phát lập tức chui ra hư ảnh khổng lồ của Đông Thăng, Đông Thăng nhìn Hàn Vũ Thiên thở phào nói:

"Ngươi tới cũng thật đúng lúc, ta cũng chỉ còn một canh giờ tồn tại, nếu phá hủy ma trận chậm một chút e là Hoàn Thi Quốc thật sự sẽ bị diệt, đám ma tộc này lại có chuẩn bị mà đến, phong ấn ta rồi từ từ dùng ma khí để bào mòn thời gian tồn tại."

Hàn Vũ Thiên sắc mặt tiều tụy nói:

"Có thể biết được vị trí của những tàn hồn thần linh lưu lại cũng chỉ một người nắm rõ."

Hắn nhớ tới ma nữ Lam Huyền đã từng nhắc tới việc bản thân đã trùng sinh vài lần, còn dùng Ma Luân Kiếp đi khắp nơi trong phế địa, hiển nhiên trong thời gian đó nàng đã tìm ra được không ít truyền thừa thần linh còn ẩn tàn ở trong.

Tuy năm đó Thiên hạ lệnh thu hồi toàn bộ truyền thừa ở phế địa, nhưng vẫn có một số thần linh âm thầm để lại một vài thứ, chính là không muốn hậu đại của mình một ngày nào đó có thể phi thăng trở về Thiên Vực.

"Lam Huyền..."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía hắc khí đang tán loạn vì không có ai điều khiển, kẻ nắm giữ quyền điều khiển ma khí là Ma Đạo Ám Vân đã chết.

"Hàn Vũ Thiên, lão phu lại mượn ngươi Trọng Chấn Chuông lần nữa."

Đông Thăng thấy tràn cảnh ma khí ngập trời cũng không nhịn được muốn xuất thủ, Hàn Vũ Thiên lại xua tay cười nói:

"Tiền bối chỉ cần xuất thủ giết hết đám ma tộc là được, về phần ma khí phía trên vãn bối có cách giải quyết."

Đông Thăng nhẹ gật đầu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lão ta nâng tay điểm lên trời đêm phía trên tạo ra cảnh tượng toàn bộ bầu trời Hoàn Thi Quốc xuất hiện từng tia quang minh.

"Thiên Tinh Vạn Kiếm."

Theo tay Đông Thăng tàn hồn hạ xuống thì vạn vạn thanh kiếm giáng xuống chém giết rất nhiều ma tộc, bất luận tu vi cường đại đến mấy cũng không chịu nổi nhất kích.

Hàn Vũ Thanh thấy kiếm ý dày đặc như vậy cũng không có tiếp tục giao thủ với hai ma tướng, mà xoay người rời khỏi bỏ lại hai ma tướng đang ngơ ngác.

Đến lúc phát giác được phía trên có điều kì quái thì kiếm đã giáng xuống, hai ma tướng bỏ mạng không thể kháng cự, Hàn Vũ Thiên thấy cảnh này cũng chỉ là hơi ngẫm nghĩ, Đông Thăng cũng chỉ là một thần linh bình thường đã có thể xuất ra công kích phạm vị lớn mức này, đổi lại là hắn ở cấp độ thần cảnh dùng ra một đòn lưu tinh, e là đừng nói đến tiểu lục địa này, những hòn đảo gần đó cũng phải hứng chịu đại họa.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở một bức tường phế tích gần đó ngẩn đầu nhìn kiếm quang liên tục chém giết ma tộc.

"Tới lượt ta rồi."

Tay trái Hàn Vũ Thiên để ở trước ngực bộc phát ra ma khí cuồng cuộn gia thân, hắn toàn thân bị ma khí bao trùm hóa thành ma thể.

"Ma Phệ."

Ngực của hắn tách ngang mở ra một cái miệng há to hút lấy vô tận ma khí trên trời, hình dáng ma phệ chính là có thể thôn phệ vạn ma vạn pháp, nhưng điểm yếu của nó chính là đứng bất động một chỗ.

"Ngươi..." — QUẢNG CÁO —

Đông Thăng thấy Hàn Vũ Thiên biến thành bộ dáng như vậy thì kinh ngạc không thôi, lão ta muốn xuất thủ thì Hàn Vũ Thiên vội vàng nói:

"Tiền bối, đây chỉ là hình thái công pháp mà vãn bối tu luyện, không phải ma tộc hại người."

Đông Thăng cau mày đấu tranh hồi lâu cũng lựa chọn tin tưởng Hàn Vũ Thiên mà không động thủ.

"Đến đây với ta, đám oán linh kia."

Cái miệng kia rống lớn hấp thụ đi toàn bộ linh hồn của hơn mấy trăm vạn thi thể ma tộc khắp Hoàn Thi Quốc, bọn chúng hội tụ về lại ngưng tụ ra một nửa viên Ám Dạ Minh Châu.

Hoàn Thi Quốc bầu không khí đã trở nên trong lành như lúc ban đầu, nhưng phế tích và xác chết của nhân tộc vẫn là rải rác khắp nơi.

"Tiền bối, ta có một bất ngờ cho ngươi."

Hàn Vũ Thiên phất tay từng đạo kén nước từ trong không gian xuất hiện, kén nước vỡ ra liền là toàn bộ người của Đông gia.

Đông Hàn Côn cau mày nhìn xung quanh đã sớm hóa thành bình địa, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Đông Thăng, ngươi xem thử đây có phải tộc nhân của mình?"

Đông Thăng kinh ngạc lại dùng thần niệm quét tới đám người phía dưới, một cổ liên kết huyết mạch đặc thù hiện ra.

Đông Thăng ngửa đầu cười sảng khoái nói:

"Tốt, quá tốt, lão phu trước lúc tiêu tán cũng gặp lại được tộc nhân đã thất lạc."

Hàn Vũ Thiên lập tức ngắt lời của Đông Thăng nói:

"Nửa canh giờ, thời gian không còn nhiều."

Đông Thăng lúc này mới nghiêm nghị sắc mặt nói:

"Tộc trưởng Đông gia mau quỳ."

Âm thanh uy nghiêm truyền xuống làm cho Đông Hàn Côn không tự chủ được quỳ xuống.

"Lão tổ, ngài có gì dặn dò?"

Đông Hàn Côn và Đông gia tộc nhân cũng đều cảm nhận được huyết mạch của mình liên kết với thân ảnh to lớn trước mắt, mà kẻ này còn là thuần túy huyết mạch mạnh mẽ, chắc chắn chỉ có lão tổ tông mới có được một thân tu vi này.

"Ta truyền thừa lại Đông Thiên Thần Quyết cho ngươi, hãy dẫn dắt Đông gia trở về thời hoàng kim của mình."

Đông Thăng điểm tới toàn bộ kí ức của bản thân liền truyền vào trong trí nhớ của Đông Hàn Côn, ngay cả ý chí bảo vệ Hoàn Thi Quốc cũng được lão bảo lưu trong huyết mạch Đông gia, đây cũng là cách lão chuộc tội với con dân Hoàn Thi, cũng nhờ vào Đông gia sửa đi lỗi lầm ấy.

Thời gian nửa canh giờ rất nhanh đã trôi qua, chỉ thấy tàn hồn Đông Thăng đang từ từ tan biến không còn bảo lưu trên thế nhân, Hàn Vũ Thiên tay trái chống mũi kiếm từ từ gượng dậy thân hình chuẩn bị rời đi.

"Hàn Vũ Thiên..."

Từ sau lưng hắn truyền tới một cổ bá khí ở trên Đông Hàn Côn truyền tới.

Hàn Vũ Thiên quay đầu cười nói:

"Muốn đánh?"

261: Kiếm Phá Vạn Niên

Đông Hàn Côn thân hình chớp động ngăn trước mặt Hàn Vũ Thiên nói:

"Hiện tại người rất yếu, so với một Thánh Nhân thượng kì cũng không mấy khá hơn, lão phu có thể giết ngươi, nhưng ngươi lại giúp Đông gia bọn ta trở về với tổ địa sớm đã bị thất lạc, Đông gia sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.

"

Đông Hàn Côn ôm quyền cúi người thật sâu với thanh niên trước mắt, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta chỉ là trả ơn lão tổ của các ngươi đã ra tay cứu giúp một mạng, huống hồ ta còn nhận được một vật từ lão tổ Đông gia, những chuyện này cứ xem như nhân quả phải trả, không cần để tâm.

"

Hàn Vũ Thiên làm ra những chuyện này đúng thật là vì trả ơn của Đông Thăng, hắn không muốn phải nợ ân tình của người quá cố, làm ra sự tình này chỉ là để chấm dứt nhân quả của bản thân.

"Đi thôi.

"

Hàn Vũ Thiên đứng lên Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm phi về phía Nam Cương Quốc, Đông Hàn Côn nhìn vệt lửa còn lưu lại ở không trubg thì lắc đầu.

"Chúng ta dọn dẹp đống bừa bộn này, rồi xây dựng lại Đông gia trên tổ địa.

"

Uy Lân âm thanh phát ra có chút lo lắng nói:

"Đại ca, cánh tay đó rốt cuộc có chữa lành lại được không?"

Hàn Vũ Thiên nhìn qua cánh tay phải cười nói:

"Tùy thuộc vào cơ duyên của ta vậy.

"

"Hể, thế là không chữa được sao?"

"Đồ ngốc, đại ca ca nói vậy mà huynh không hiểu ư?"

Âm thanh của Thanh Tuyền truyền ra mang theo một chút tức giận, Uy Lân cũng chỉ biết cười khờ khạo.

"Được rồi, đừng ồn nữa.

"

Họ rất nhanh đã vào trong lãnh thổ của Nam Cương Quốc, hiện tại là tình huống đặc biệt nên tu sĩ canh giữ rất nghiêm ngặt, khi thấy vệt lửa trên bầu trời lập tức có hai vị quản sự ngăn cản.

"Cung chủ.

"

Còn chưa kịp mở miệng thì thấy người trước mắt là cung chủ thì hai người lập tức quỳ xuống không dám ngẩn đầu, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Chuyện ở Hoàn Thi Quốc và Phụng Đình Quốc bản cung chủ đã giải quyết xong rồi, ngươi đi nói với Hoàn Thi Tố trở về Hoàn Thi Quốc được rồi.

"

Hai người nhận lệnh mà một quản sự thấy tay Hàn Vũ Thiên đã mất liền lo lắng nói:

"Cung chủ, tay của ngài.

"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Không cần hỏi nhiều, các ngươi cứ theo lệnh mà làm, xong rồi thì tập hợp hết người của Vạn Niên Cung tới tây địa, đám người kia sắp đến.

"

Mệnh lệnh truyền tới hai quản sự cúi đầu nhận lệnh rồi dốc toàn lực đi truyền tin tức cho người Vạn Niên Cung, Hàn Vũ Thiên lại tiếp tục hướng đến tây địa mà đi không có dừng chân nghĩ ngơi.

Hàn Vũ Thiên vừa tới được phía tây Nam Cương Quốc liền ghim thanh kiếm xuống dưới một chân núi nhỏ, hắn đứng trên chuôi kiếm chấp tay nhìn núi nhỏ trước mắt.

Bốn đạo lưu quang đầu tiên đuổi đến sau một canh giờ chính là Tiêu Hạo, Kiều Nguyệt Nga, Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh, nối tiếp hai canh giờ là Luân Chi, Thải Thuận Nhi, Yết Huyên, Trương Quang, Ngạc Tôn, Ý Hoan, Chiêu Linh, Chiêu Hoa, Hàn An, Hàn Phúc và ngũ vị trưởng lão Hàn gia, đám người Hàn Vũ Đạo bọn họ đã lui về làm trường.

Ba canh giờ sau chính là toàn bộ quản sự lâu năm của Vạn Niên Cung, năm canh giờ sau lại nối tiếp chính là chấp sự và đệ tử từ thời còn tiên tộc.

Bọn họ thấy cung chủ đứng trước mấy tòa núi nhỏ kia thì đều trầm mặc không nói, ai cũng không biết cuối cùng cung chủ đang muốn bọn họ chờ đợi chuyện gì ở đây.

Hàn Vũ Thiên và đám người phía sau lưng ước chừng trăm vạn người đợi ròng rã hai ngày thời gian, cuối cùng ở phía xa đã thấy được rất nhiều thân ảnh, đi trước nhất chính là người làm cho Tiêu Hạo sinh ra nhiều sát ý nhất, Phùng Huy.

Kiều Nguyệt Nga đối với Tấn Dương bên cạnh Phùng Huy cũng tràn đầy sát khí, từng người của Vạn Niên Cung đều tản ra một loại oán hận bất tận đối với đám người Tây Phỉ.

— QUẢNG CÁO —

"Cung chủ.

"

Phùng Huy ôm quyền dẫn theo đám người đã từng xuất thủ với Nam Cương Quốc đến đây, Hàn Vũ Thiên lúc này mới chậm rải mở mắt nói:

"Đầy đủ không thiếu?"

Tấn Dương ôm quyền nói:

"Bọn ta đã tra hết toàn bộ những người có liên quan, đây chính là đầy đủ không thiếu một ai.

"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu sắc mặt băng lãnh chỉ tay về những tòa núi nhỏ nói:

"Những tòa núi nhỏ được dựng lên ở đây, bên trong có chứa hàng vạn thi thể của đệ tử Vạn Niên Cung và người vô tội, số lượng nhiều vô kể đều do các ngươi làm ra.

"

Hắn khí tức chậm rãi dâng lên một cổ hàn băng thấu tận tâm cang hướng tới đám người Phùng Huy nói:

"Tới trước những ngọn núi kia quỳ ba tháng để chuộc tội, ngày ngày hương hỏa để vong linh bọn họ được an nghĩ, sau ba tháng còn phải tới trước mặt bản cung chủ chờ xét tội.

"

Phùng Huy, Tấn Dương và Võ Vũ nhìn nhau cũng nhẹ gật đầu, bọn họ không nói lời nào đều hướng tới những tòa núi bịch một tiếng quỳ xuống, hơn mấy trăm vạn người quỳ theo.

"Hàn Vũ Thiên! Cút ra.

"

Tiêu Hạo nước mắt đã lưng tròng muốn trực tiếp xông ra để giết đám cẩu tặc trước mắt, Hàn Vũ Thiên không ngăn cản mà nói:

"Ngươi cứ thỏa mãn thú tính của bản thân, không cần quan tâm tới bọn ta.

"

Tiêu Hạo khựng lại nhìn sắc mặt của những người Vạn Niên Cung xung quanh thì phát hiện họ không có động thủ.

Bọn họ đối với Tây Phỉ và tiên tộc chính là hận không thể tự mình giết hết chúng, cung chủ là đang muốn bọn họ chúng xám hối với những người đã khuất, đợi việc này trôi qua thì bọn họ muốn chém muốn giết đều không có muộn.

Hàn Vũ Thiên đứng ở trên chuôi kiếm nhắm mắt đón gió lạnh thổi qua, hắn cũng đã làm những gì có thể cho những người đã khuất kia.

Thời gian rất nhanh đã trôi qua ba tháng, Hàn Vũ Thiên chậm rải mở đôi mắt âm lãnh của mình ra.

"Các ngươi quỳ xong rồi, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận hình phạt mà bản cung chủ dành riêng cho các ngươi đi.

"

Hàn Vũ Thiên vung tay một cơn bão tuyết thu lấy toàn bộ đám người Tây Phỉ vào trong, Tiêu Hạo phi thân lên hóa thành long thể lại bị Hàn Vũ Thiên nắm đuôi kéo đập mạnh xuống mặt đất.

Hắn thân hình chớp động lại chui vào trong bão tuyết, mọi người trầm mặc chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người Tây Phỉ.

Nhưng bên trong bão tuyết lại yên tĩnh lạ thường, Hàn Vũ Thiên đứng đối diện đám người Phùng Huy trầm giọng nói:

"Các ngươi sát hại không ít người của Vạn Niên Cung, bản cung chủ sẽ không giết cũng sẽ không tha cho các ngươi dễ dàng như vậy, tự mình đoạn đi một bộ phận trên cơ thể, trong vòng năm mươi năm không được mọc lại.

"

Phùng Huy biết đây chính là sự nhân từ cuối cùng của cung chủ, lão cuối cùng lựa chọn đoạn đi chân trái.

Võ Vũ thì chặt đi tay trái, Tấn Dương lại đoạn đi chân phải, cả ba vị cao tầng cứ vậy mà đoạn đi ba bộ phận quan trọng của mình.

Hàn Vũ Thiên vung tay liền có một cái truyền tống phù lơ lửng ở trên đầu bọn họ, lóe lên một cái liền đưa toàn bộ rời khỏi Nam Cương Quốc.

Bão tuyết tan đi mọi người cũng chỉ thấy bóng lưng của Hàn Vũ Thiên đứng ở đó, Tiêu Hạo trầm mặc nói:

"Ngươi không hạ sát bọn chúng?"

Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời xanh thản nhiên nói:

"Bọn chúng đã quỳ, cũng đã bị ta trừng phạt, không cần phải truy cùng đuổi tận.

"

Tiêu Hạo lắc đầu cười nói:

— QUẢNG CÁO —

"Ta biết ngươi sẽ không hạ sát bọn chúng, bởi vì bọn chúng vẫn còn giá trị hơn là mấy cái xác ở đây.

"

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngươi tiếp tục nói đi.

"

Tiêu Hạo thở ra một hơi trọng khí nói:

"Ngươi muốn thâu tóm tứ quốc mới giữ mạng của bọn chúng, dùng tài nguyên tứ quốc để bồi dưỡng bản thân đột phá, suy cho cùng ngươi tạo ra Vạn Niên Cung cũng chỉ vì lợi ích cá nhân.

"

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng đều hai mắt nhìn nhau tràn đầy nghi vấn, Hàn Vũ Thiên xoay đầu cười nói:

"Ban đầu bản cung chủ tạo ra Vạn Niên Cung chính là vì mục đích này.

"

Ai nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Rồi các ngươi lại cho bản cung chủ thấy được ý chí của mình qua những trận chiến, Nam Quan, Tiên Quân, Tây Phỉ, bản cung chủ lúc đó đã thay đổi ý định cùng với các ngươi sát cánh, gầy dựng Vạn Niên Cung phồn thịnh.

"

Hàn Vũ Thiên dùng ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn Vạn Niên Cung nói:

"Tiếc là các ngươi không có năng lực cùng với bản cung chủ sát cánh, trải qua thêm một thời gian liền thấy Vạn Niên Cung xuống dốc đến mức độ nào, bản cung chủ vừa rời khỏi không lâu lại suýt chút nữa bị yêu tộc tiêu diệt, nếu ta không tới kịp vào thời điểm đó thì các ngươi giờ không có thời gian ở đây để nghe ta nói đâu.

"

Hàn Vũ Thiên băng khí hiện ra không hề che giấu cùng với sát ý trùng trùng nói:

"Nếu không phải các ngươi vô năng thì Giao lão đâu có hiến thân cho hung thú, cũng đâu cần hi sinh nhiều mạng người như vậy? Tới cuối cùng là bản cung chủ đã đặt niềm tin sai chỗ, và các ngươi cũng không có thực lực để cùng bản cung chủ sát cánh, Vạn Niên Cung xem như chỉ tồn tại đến đây thôi.

"

Hàn Vũ Thiên nâng hai ngón tay lên không liền có cự kiếm ngưng tụ, Tiêu Hạo cau mày hỏa diễm cũng từ từ bốc lên mãnh liệt.

"Cung chủ xin đừng tức giận.

"

Hàng loạt đệ tử lập tức quỳ xuống hướng tới Hàn Vũ Thiên cuối đầu thật sau.

"Bản cung chủ không có tức giận với bất luận kẻ nào ở đây, các ngươi từ giờ hãy tự lo liệu lấy, cái gọi là Vạn Niên Cung cũng nên đi vào dĩ vãn rồi.

"

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói, Tiêu Hạo cau mày nói:

"Ngươi thực sự bỏ hết tất cả?"

Thải Thuận Nhi lại gấp giọng nói:

"Cung chủ, nếu ngài từ bỏ Vạn Niên Cung thì những đứa trẻ ngài nhặt được năm đó sẽ ở đâu?"

Hàn Vũ Thiên nghe thấy lời này cũng lặng người một lúc nói:

"Bây giờ bọn chúng đã trưởng thành, tu vi cũng thuộc cấp bậc cường giả, sợ gì không có nơi chứa chấp.

"

"Cung chủ, vậy những người mất đi tất cả được ngài thu nhận thì sao?"

"Phải, ta bị ruồng bỏ bởi chính gia tộc của mình, nhờ ngài mà ta đã tìm thấy được mái âm thứ hai.

"

"Phải, xin cung chủ đừng phá hủy Vạn Niên Cung.

"

Hàng trăm, hàng ngàn rồi đến hàng vạn âm thanh cầu xin ong ong bên tai hắn, Hàn Vũ Thiên cũng không có lung lay tâm ý nói:

"Nếu các ngươi ngăn được một kiếm này của ta phá hủy Vạn Niên Cung, thì bản cung chủ sẽ tiếp tục để nó tồn tại.

"

Hắn không để cho bọn họ thời gian phản ứng lập tức điểm cự kiếm lao về phía Vạn Niên Cung, Tiêu Hạo vậy mà hóa thành chân long cùng với cự kiếm toàn lực va chạm.

"Mau dồn toàn bộ lực lượng ngăn cự kiếm.

"

Tiêu Hạo trực tiếp đón nhận cự kiếm là người hiểu rõ được thanh kiếm này cường đại tới bậc nào.

— QUẢNG CÁO —

"Anh Hoa Chi Quang.

"

Kiều Nguyệt Nga ngưng tụ mấy ngàn bông hoa anh đào hội tụ hồng quang bắn đến cự kiếm, theo sau đó là mấy trăm vạn công kích khác của người Vạn Niên Cung, dù thực lực bọn họ không mạnh, nhưng kiến nhiều có thể cắn chết voi, dùng ra toàn bộ nhắm tới cự kiếm.

Công kích như vũ bão lại không hề hấn gì với cự kiếm kia, nó trực tiếp đánh bay Tiêu Hạo lao đến phía Vạn Niên Cung mấy ngàn dặm xa xôi, Tiêu Hạo lập tức đuổi theo ý đồ ngăn cản tốc độ của nó.

"Đại cung phụng, mau gọi toàn bộ mọi người hợp sức phá hủy cự kiếm đang lao đến Vạn Niên Cung.

"

Kiều Nguyệt Nga thì lập tức dùng truyền âm phù đưa tin tức về cho Tiểu Bảo ở Vạn Niên Cung.

Tiểu Bảo nhận được tin tức cũng là gấp rút triệu tập toàn bộ cao thủ lại.

"Tên khốn Tiêu Hạo, lại đi chọc vào cung chủ làm gì chứ?"

Tiểu Bảo chửi một câu cũng không có thời gian để trách móc, hạ lệnh toàn bộ phòng thủ ở phía tây ngăn cản cự kiếm của cung chủ.

Cố Mạch, Phùng Càn Dương dẫn đầu đoàn quân toàn lực ngưng tụ công kích chờ đợi cự kiếm, rất nhanh bóng dáng khổng lồ của trường kiếm cũng xuất hiện.

Cả hai người hóa ra bản thể cự xà ngăn cản cũng phải chật vật, Tiểu Bảo vung tay tạo ra màn sáng bảo hộ Vạn Niên Cung.

Cự kiếm lại tiếp tục hứng thêm mấy vạn công kích đã có chút rạn nứt, nhưng cũng chỉ là vết nứt nhỏ không đáng chú ý tới mà thôi, nó lại tiếp tục đâm tới đẩy lui tất cả kẻ ngăn cản, hơn mấy chục vị Thánh Tông của Vạn Niên Cung cũng không thể ngăn cản được cự kiếm.

Mũi kiếm đâm xầm vào trong màn sáng làm cho mọi người hồi hợp không thôi, đại cung phụng chính là tu vi Chuẩn Đạo còn không ngăn được nhất kích này, thì Vạn Niên Cung e là phải giải tán.

Màn sáng nứt ra rồi cũng bị phá vỡ hoàn toàn bởi sức mạnh vượt trội của cự kiếm, nhưng trên kiếm cũng đã xuất hiện nhiều vết nứt hơn trước.

"Băng Liên Hộ Thân.

"

Một âm thanh phá vỡ xiềng xích phong ấn pháp tắc của cự kiếm, theo đó là một đóa băng liên to lớn dùng nhụy để ngăn cự kiếm.

Mọi người đưa mắt nhìn lại chính là Hàn Diệp đã trở về sau nhiều năm bị lưu đày, tuy Hàn Diệp tu vi có tiến triển cũng chỉ là một thượng vị giả sắp đến viên mãn, đối với một kích này cũng không thể cản nổi.

"Mau lên.

"

Hàn Diệp thấy băng liên nứt ra liền gấp giọng hối thúc các cao thủ xung quanh, từ trong không gian lại chui ra một thanh cự kiếm khác, cự kiếm này giáng xuống trực tiếp phá vỡ kiếm của Hàn Vũ Thiên.

Cự kiếm của Hàn Vũ Thiên vốn mạnh hơn kiếm này, nhưng do chịu mấy vạn công kích thì uy lực đã đại giảm, bị nhất kích phá vỡ cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Nhưng phải là nhất kích của Chuẩn Đạo mới làm được chuyện ấy, kiếm kia đích sát là do một cường giả Chuẩn Đạo xuất ra, từ trong không gian rạn nứt kia bóng dáng của Hàn Vũ Thanh từ từ hạ xuống.

Hàn Vũ Thiên vừa đáp xuống mặt đất đã tạo ra khí thế kinh người, Hàn Vũ Thanh cũng là một thân khí lực dâng trào mãnh liệt.

"Phụ thân, để ta xem thử thực lực của ngươi.

"

Hàn Vũ Thiên cầm Cửu Hàn Kiếm trong tay tản ra kiếm ý sắc bén, Hàn Vũ Thanh cũng là cười sảng khoái nói:

"Tới đây, hài tử.

"

Hai phụ tử lao đến kiếm trong tay chỉ lóe lam quang không còn gì đặc biệt, nhìn qua lại không khác gì hai Phàm Cảnh giao thủ, bình thường tới mức tầm thường.

Nhưng càng tầm thường lại càng mang đến sức mạnh kinh người, hai kiếm chạm nhau mây trắng phía trên bị xé tọa ra làm hai, mặt đất rung động làm tòa thiên không đảo mà Vạn Niên Cung tọa lạc lung lay sắp đồ.

Thiên không đảo lắc lư qua lại làm cho mấy người không kịp chuẩn bị té nhào trên đất, lăn qua lăn lại bởi sự nghiên ngã của hòn đảo, bầu trời liên tục giáng xuống từng luồng lôi điện mạnh mẽ, cuồng phong thổi quét càng lúc càng lớn.

"Đây chỉ mới là giao thủ nhất kích.

"

Tiêu Hạo đôi mắt tràn đầy rung động nhìn hai người đang ở thế dằn co, đây chính là cấp bậc Chuẩn Đạo cường giả xuất thủ, nếu ở trận chiến với yêu tộc mà bảy tên Chuẩn Đạo yêu tộc kia thực sự nghiêm túc, thì Vạn Niên Cung sớm đã thành tro bụi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.