Một đao này, hoàn toàn không có bất cứ quỹ tích nào xuất hiện, thoáng như vọt qua hư không, xuất hiện ngay nơi cần đến.
Ngô Dự khẽ biến sắc, tay trái vốn luôn rủ xuống lập tức hành động, nghiêng nghiêng đánh ra, một chưởng này không phải khắc địch chế thắng, mà là để tạo ra một cỗ phản lực, đẩy người hắn lui lại mười tám trượng, hiểm hiểm tránh một đao tuyệt sát, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Đao pháp siêu diệu của đối phương, đã vượt xa cực hạn thông thường, tinh diệu trong đó, cơ hồ khó thể tưởng tượng.
Một cái chớp mắt vừa rồi, chính là lúc hắn dùng hết lực cũ, chưa sinh lực mới, nếu không phải hắn đã sớm có đề phòng, chớp mắt vừa rồi, chưa hẳn có thể phát hiện sơ hở của đối phương, đã bị đối phương một đao đắc thủ!
Trên đời này, lại có đao pháp như vậy?!
Tiếng rít trên không trung vẫn chưa ngừng lại, đao phong lần này từ sau mà đến, nháy mắt liền tới.
Huyết Hà Đảo Huyền, Đao Hạ Luân Hồi!
Đao pháp của Vân Dương xuất ra ngày càng tinh diệu, thậm chí, vô hình đao võng lại lần nữa hình thành trên không trung, không khí lại trở nên sền sệt, còn mạnh hơn trước đó.
Mười thành lực!
Ngô Dự bắt đầu sinh sợ hãi, thấy không thể tiếp tục kéo dài, trời mới biết đối phương còn bao nhiêu chiêu chưa xuất, nếu để đối phương tùy ý hành động, bản thân hắn khó tránh khỏi bị lật thuyền trong mương, bỗng quát to một tiếng, đao trong tay chợt hiện bảy điểm tinh mang, trực tiếp chém tới. Tựa như Bắc Đẩu Thất Tinh hiện thế, giáng lâm nhân gian.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn lần nữa xuất kích, phẩy mấy cái, phanh phanh phanh đánh ra chín chưởng.
Huyền khí cuồng mãnh tới cực điểm, kinh đào hải lãng đánh ra.
Theo Ngô Dự, hư không muộn lực không thể so với cước đạp đại địa, luôn phải có cực hạn, hắn cũng không tin, dưới Huyền khí điên cuồng oanh tạc, đối phương còn có thể tiếp tục giữ thế trên không trung!
Tay trái liên tiếp đánh ra chín chưởng, lại liên tiếp đánh thêm mấy chục chưởng nữa, đao chiêu mang theo thế đại lực trầm, cũng như khai sơn phá thạch đánh ra ngoài.
Ngô Dự đoán không sai, Vân Dương đích thực có chút không đủ lực, Thiên Ý đao pháp đối chiến cùng giai, có hồ không có bất cứ điều gì có thể gây bất lợi, dù là sơ cấp với đỉnh phong, nhưng cũng có thể bức đối phương luống cuống trong nháy mắt, tiến tới chiếm thượng phong, thậm chí thủ thắng.
Nhưng đối mặt với đối thủ cao hơn cả giai vị… hơn nữa, Ngô Dự này còn thậm chí cao hơn hắn cả hai giai vị. Đao pháp tinh diệu dưới thế công mạnh mẽ của đối phương, cũng không thể thuận buồm xuôi gió như trước đó!
Vân Dương chính thức tấn thăng nhị phẩm sơ cấp, mà Ngô Dự lại đạt tới tam phẩm đỉnh phong, thực lực chênh lệch cách xa!
Chênh lệch giữa Thánh vương, không phải Tôn giả có thể so sánh, cơ hồ có thể nói khác một giai mà như trên trời dưới đất!
Trên thực tế, Vân Dương có thể kiên trì tới bây giờ, Ngô Dự đã vô cùng cảm thấy ngoài ý muốn, chờ nói chi vừa rồi còn kém chút một đao gọt thủ cấp hắn, thực sự có thể nói vô cùng đáng quý.
Nhưng hiện tại, Ngô Dự đã dùng tới toàn lực, đem một thân tu vi hùng hậu dùng phương thức cực đoan nhất thi triển ra, thực sự lấy lực áp người, đem câu nhất lực hàng thập hội biểu diễn vô cùng tinh tế!
Để ứng đối với thế công của Ngô Dự, Huyền khí của Vân Dương gần như bị hút sạch, cuối cùng hắn chỉ có thể đưa thân thể bay lên không trung, tạm lánh phong mang của đối phương. Lần này bay lên, bay tới bốn năm mươi trượng.
Mặc dù không thể một lần đắc thủ, thế nhưng thần sắc Ngô Dự như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn có thể cảm giác được, đối phương đã cạn lực!
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, một tia Huyền khí cuối cùng của đối phương đã bị rút sạch.
Mấy trăm chưởng áp bách vừa rồi, đủ để ép sạch lực lượng của đối phương. Dù bản thân hắn cũng tiêu hao rất lớn, thậm chí gấp đối phương cả chục lần, nhưng trữ lượng Huyền khí hai bên có khác, lúc này lại biểu hiện rõ ràng, bản thân hắn tiêu hao như thế, tiêu hao nổi. Còn đối phương tiêu hao ít hơn, nhưng lại không đủ lực, cho dù không đến mức dầu hết đèn tắt, nhưng cũng đã đến mức khí không lực tẫn!
Chỉ có cách này, mới có thể ứng phó được đao chiêu tinh diệu của đối phương!
Mặc cho đao chiêu của ngươi tinh diệu thế nào, ta cũng có thể ngang nhiên ứng đối, căn bản của một võ giả, suy cho cùng vẫn luôn là Huyền khí!
Hiện tại, chỉ cần chờ Vân Dương rơi xuống, chiến đầu này liền có thể kết thúc!
Nói thì chậm, diễn ra thực nhanh, Vân Dương chịu trùng kích mà tránh lên không trung. Thế đi vừa kết thúc, lập tức lại hạ xuống, tựa như lưu tinh trụy lạc, rơi xuống tự do!
Ngô Dự thấy thế cười lớn, đao mang hoành không lại lóe lên, trực tiếp nghênh đón Vân Dương.
Hắn không muốn cho Vân Dương thêm bất cứ cơ hội nào, để lần va chạm này, tới kết thúc Đinh phong chi chiến này đi.
Thế nhưng, sau một khắc, biến hóa ngoài dự liệu của Ngô Dự lại tới!
Sao đao vừa tiếp xúc, từ đao của Vân Dương lập tức truyền qua một cỗ đại lực, thậm chí còn mang theo một cỗ quỷ lực, Ngô Dự bổ một đao, xoạt một tiếng, thân thể lập tức bị cỗ lực lượng này đánh lệch, Ngô Dự mạnh mẽ thúc đẩy Huyền khí, nỗ lực ổn định thân hình, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cái cảm giác không khí sền sệt, lần nữa lại tới, hơn nữa còn càng mạnh hơn trước đó, biến hóa nhanh chóng, khiến Ngô Dự không kìm được mà run rẩy.
Chuyện gì xảy ra?
Không phải hắn mới kiệt lực sao?
Cỗ dị lực này từ đâu tới?
Ngô Dự thân là tu giả cao giai, có thể nói là cảm đời chìm đắm trong Huyền khí, đương nhiên sẽ không thể không phân biệt được nguồn gốc lực lượng của Vân Dương, căn bản không phải là Huyền khí!
Nhưng nếu không phải là Huyền khí… vậy là cái gì a?
Huyền khí, chính là lực lượng lưu truyền phổ quát khắp Huyền Hoàng giới, sớm đã ăn sâu vào tiềm thức võ giả, hiện tại đột nhiên xuất hiện một thứ ngoài nhận biết, há có thể không khiến hắn rung động?!
Một đao này của Vân Dương, vận dụng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, một đao kiến công, không những thành công đánh lệch đao mang của Ngô Dự, càng khiến Ngô Dự rung động không thôi, khiến cho ưu khuyết song phương lập tức nghịch chuyển, càng trong lúc vi diệu này, Phong Khởi Thiên Ngoại, Bạch Cốt Doanh Sơn cùng nhau hợp công mà tới!
Hai đại sát chiêu trong Thiên Ý đao pháp, cường thế mà tới, tràn trề không gì sánh nổi!
Trong cảm ứng của Ngô Dự, trước mặt hắn như đột nhiên xuất hiện một tòa đại sơn, một tòa đại sơn được chồng chất từ vô số bạch cốt khô lâu, mà trong mỗi hốc mắt khô lâu, đều mang theo quỷ hỏa yếu ớt!
Một một đạo quỷ hỏa, là một điểm quang ảnh, là một đao đao quang!
Oanh!
Trước khi chiêu thức tới, Ngô Dự cố gắng ổn đỉnh lại tâm thần, dùng tận Huyền khí, dốc hết toàn lực chống đỡ, cuối cùng cũng bởi chuyện biến hóa quá nhanh, khó mà phát huy toàn lực, lập tức bị hai đao hợp công đánh bay ra ngoài, trên thân lập tức xuất hiện mười bảy mười tám vết đao lộn xộn!
Nhưng tu vi hắn quá cao, xa xa trên Vân Dương, vết đao trên người cắt qua y phục, nhưng chỉ dừng lại ở ngoài da, hoàn toàn không thể tính là chân chính đả thương, thực đúng là cao minh.
Cùng lúc, Ngô Dự phun một ngụm nghịch huyết.