Thiên Vận chiến, ngăn cách tất cả thần thức dò xét, lại không cách nào dùng thần thức thăm dò ra tu vi thực lực của đối phương, nhưng người khác không khó nhìn ra, ba người Hoắc Vân Phong làm cao tầng Thánh Tâm điện, cho dù nhãn lực lịch duyệt đều trên những người có mặt ở đây, cũng nhìn ra nhiều mánh khóe hơn so với những người khác.
Cho dù ba người bởi vì cảnh giới hạn chế, không cách nào thấy rõ tu vi thật sự của song phương đối chiến, nhìn ra Sử Vô Trần đang cố ý lui về phía sau ba bước, ngược lại Tưởng Kính Phi lui về phía sau nửa bước mới lui lại thật sự, không thể không lui.
Nói cách khác, Sử Vô Trần cũng không có yếu như biểu hiện!
Mà điểm này, một phương khác đối chiến là Tưởng Kính Phi lại không cảm giác được.
Thậm chí, song phương trùng kích cực đoan, cho dù thực lực như thế nào, tiếp nhận trùng kích là tất nhiên, Sử Vô Trần lùi lại ba trượng, đủ sức hóa giải tất cả lực trùng kích hoàn toàn, mà Tưởng Kính Phi cưỡng ép ức chế, cuối cùng hắn duy trì không được, không thể không lui, hắn tiếp nhận áp lực sâu hơn một tầng, nhưng qua một kích này, Sử Vô Trần không những chưa rơi xuống hạ phong, ngược lại còn chiếm tiện nghi.
Hai người giữa sân ngươi tới ta đi, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Sử Vô Trần kéo dài trạng thái ngay từ đầu, hắn lâm vào hạ phong hoàn toàn, mỗi một lần binh khí đụng nhau, thân thể hắn lắc lư liên tục, đối phương mắt thấy tiện nghi, càng đắc thế không tha người, thanh kiếm vung vẩy tấn công giống như mưa to gió lớn, gần như dùng như đại đao, buộc Sử Vô Trần không ngừng liều mạng, hiển nhiên có ý phân thắng bại thật nhanh.
Đối phương dụng tâm rất rõ ràng: Chính là muốn lấy xu thế đại sơn áp đỉnh, trực tiếp cường thế đánh giết Sử Vô Trần!
Dùng loại tư thái bá đạo kia, tuyên cáo Thương Ngô môn không thể chiến thắng!
Sử Vô Trần liên tiếp lui về phía sau, sau mấy lần đối kháng, đã không ngừng lui lại suốt năm mươi trượng, gần như từ giữa sân lui về phía đối diện
Hơn ba mươi người Thương Ngô môn nhìn thấy phe mình chiếm ưu thế, cùng nhau lớn tiếng hô to trợ chiến, bầu không khí càng nhiệt liệt.
Bên phía Cửu Tôn phủ, hàng tiểu bối đệ tử như Vân Tú Tâm cũng không ngừng cổ vũ ủng hộ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, thần sắc khẩn trương đến cực điểm. Đơn giản hận không thể tự mình ra trận giúp đỡ.
Âm thanh leng keng vang lên không dứt.
Sử Vô Trần vẫn kém hơn một bậc, sau khi lảo đảo đã vội vàng thối lui ba bước, thân thể vẫn lắc lư không thôi, sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt Tưởng Kính Phi đối diện không còn chút máu mồ hôi đầm đìa, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, hai mắt càng nóng bỏng phấn khởi. từng bước ép sát, hắn không thả lỏng chút nào, hiển nhiên cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn ý đồ thừa thắng xông lên
Đến tận đây, hai người đã đánh nhau vượt qua thời gian một chén trà.
Giữa sân, Sử Vô Trần trạng thái càng bất lợi, hô hấp dồn dập dị thường, xu thế tránh dần dần không có trình tự kết cấu, bỗng nhiên rên lên một tiếng, một cái lảo đảo, thể xác tinh thần đã mất cân bằng, dường như thân thể mất đi trọng tâm. Ngay cả kiếm cũng bị đánh lui, không môn lộ ra.
Tưởng Kính Phi mắt thấy cơ hội tốt đã tới, nhe răng cười một tiếng, hắn thi triển thân pháp cực nhanh, thân thể vượt qua không gian mười trượng, trường kiếm tỏa ra kiếm quang kinh người, hét dài một tiếng, hắn cũng đâm thẳng vào ngực đối thủ!
Điểm rơi chính là nơi yếu ngại trên ngực Sử Vô Trần, hiển lộ ý giết người đoạt mệnh rõ ràng không thể nghi ngờ.
Mắt thấy một kiếm này đã khó tránh khỏi, thắng bại rõ ràng?
Cửu Tôn phủ kinh hô không nhỏ.
Mặc dù biết đi vào cuộc chiến cạnh tranh Thiên Vận Kỳ, hai bên sẽ có phúc lợi khởi tử hoàn sinh, nhưng Cửu Tôn phủ vừa mới đến, đối mặt dạng tình huống sinh tử trong nháy mắt, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng sợ hãi.
Vào lúc này, bản thân Sử Vô Trần đang mất cân bằng, đã té ngã lại nghịch chuyển tình thế thất lợi, đột nhiên hắn làm ra động tác quay cuồng không thể tưởng tượng nổi, cũng nghịch chuyển thời khắc cực kỳ nguy hiểm, né sang bên cạnh ba thước.
Kiếm của Tưởng Kính Phi đến sát bên người Sử Vô Trần, cũng lao thẳng tới trước.
Đây là một kiếm bắt buộc, Tưởng Kính Phi không có lưu thủ nửa điểm.
Chiêu thức đã dùng hết.
Vào thời khắc này, Tưởng Kính Phi sắc mặt thảm biến.
Nhưng hắn đã tới không kịp biến hóa.
Sau khi Sử Vô Trần né tránh một kiếm đoạt mạng của đối phương, hắn đã phản công, thân thể quay tròn sang bên cạnh, cũng xuất ra một kiếm giống như là Độc Long xuất uyên!
Một kiếm này, kiếm nhanh chưa từng có, tốc độ nhanh như ánh sáng.
Chỉ lóe sáng tức thì, nó đã ở vị trí ánh mắt đánh dấu từ trước.
Một tiếng phù vang lên, tượng trưng cho một kiếm kia đã đánh trúng mục tiêu.
Tưởng Kính Phi quát to một tiếng, ánh mắt không thể tin nhìn vào ngực mình, một thanh kiếm cắn vào trong đó vẫn lóe sáng, từng dòng máu tươi chảy ra khỏi ngực.
Một kiếm kia thế tới quá nhanh, sau khi mũi kiếm xuyên thấu qua ngực, lập tức đâm vào mặt đất!
Tưởng Kính Phi hét lớn một tiếng, hắn còn dư lực xông tới, hắn hiện tại đã không nhớ rõ thân thể của mình bị trường kiếm đóng trên mặt đất, hắn vẫn nhảy lên, còn chưa đả thương địch thủ thì thân thể đã vỡ ra, nhưng trong nháy mắt này, hắn không nhìn thân thể mình chia năm sẻ bảy, kiên trì vung tay muốn bóp cổ Sử Vô Trần.
Kim phong gào thét.
- Ngươi... Lừa dối!
Sử Vô Trần đá một cước, đá thân thể Tưởng Kính Phi vỡ thành mảnh nhỏ.
- Hai bên đối chiến, bên thắng làm đầu, tất cả những thứ khác đều là phụ, chơi lừa gạt thì như thế nào, không biết binh bất yếm trá hay sao. Trận chiến này, ta không thể thua, càng không thua.
Sử Vô Trần lãnh đạm nói.
Sử Vô Trần nói không lớn, nhưng người ở đây tai thính mắt tinh cỡ nào, mỗi người đều nghe được rõ ràng, tất cả đều lấy đó làm gương, minh ngộ trong lòng.
Thân thể Tưởng Kính Phi chia năm xẻ bảy trên không trung, cũng tản mát ra bốn phương tám hướng.
Máu tươi rơi lả tả trên đất.
...
Thắng bại đã phân!
Người tiến công cường thế đã bại, chết rồi.
Người vẫn né tránh lâm vào hạ phong, thế mà kỳ tích phản sát!
Chưởng môn Thương Ngô môn Hồng Trường Thiên vốn vui mừng, gương mặt lại biến thành tái nhợt! Tất cả người Thương Ngô môn đều lộ ra ánh mắt đờ đẫn, giống như bị thiên lôi bổ trúng!
Thua!
Trận đầu cực kỳ trọng yếu, vậy mà thua.
Hơn nữa còn trong tình thế nghiền ép, lại thua một cách khó hiểu.
Binh bất yếm trá?
Cái này chính là binh bất yếm trá!
Hồng Trường Thiên suýt phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, giữa sân xuất hiện quang mang lấp lóe.
Phúc lợi phục sinh trong truyền thuyết xuất hiện, Tưởng Kính Phi vừa rồi đã vẫn lạc, thịt nát xương tan, chết đến mức không thể chết thêm được nữa đã khôi phục trong nháy mắt, hắn đứng đó với gương mặt mờ mịt. Nửa ngày sau mới rống to:
- Sử Vô Trần! Ngươi đi ra!
Hoắc Vân Phong phía trên hét lớn một tiếng nói:
- Thắng bại đã phân, còn ở đây gầm gú làm gì? Lui ra!
Nghe thấy tiếng quát lớn này, Tưởng Kính Phi run rẩy, sắc mặt trắng bệch như người chết, hoàn toàn không có sắc người.
Hồng Trường Thiên lại lên tiếng, lúc này mới từng bước một đi trở về, mỗi một bước giống như có vô số ngọn núi đè lên vai.