Lúc đầu năm trăm môn phái ác chiến ba ngày, cuối cùng quyết ra bên thắng, thời gian đúng là dư xài, nhưng tiến độ không nên nhanh như vậy, nhưng bây giờ có thêm môn phái cường hãn bật hack như Cửu Tôn phủ, cũng không có đối thủ, giải quyết đối thủ trong nháy mắt, tự nhiên cũng gia tốc tiến trình chiến đấu lên thật nhanh.
Chính bởi vì dạng không khí này, ngoại trừ Cửu Tôn phủ ra, môn phái khác đều là người người mang thương, từng người mệt mỏi tới mức đi đường có thể ngủ gật.
Lúc đầu các môn phái còn muốn tu chỉnh một đêm thật tốt, khôi phục một ít trạng thái, chuẩn bị chiến đấu ngày mai, ai ngờ vào lúc ban đêm, Vân Dương ra lệnh một tiếng, Cửu Tôn phủ lần đầu tiên chủ động xuất kích.
Trong vòng một đêm, hơn sáu mươi môn phái còn sót lại bị hủy diệt, đường tấn công từ đầu của quảng trường này, một đường quét ngang qua, tiếng kêu thảm thiết khi sắp chết của võ giả vang vọng suốt đêm.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, có bảy môn phái mặt xám mày tro, chủ động rời khỏi.
Đến tận đây, còn chưa tới ba mươi môn phái còn sót lại.
Số lượng môn phái ít ỏi đứng trên quảng trường rộng lớn, có vẻ vô cùng vắng lặng.
Tất cả môn phái bị đồ diệt cùng môn phái chủ động rời đi, lều vải của bọn họ khi bọn họ bại vong và bỏ quyền, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, cảnh tượng càng thần dị như khi máu tươi và thi thể biến mất lúc trước.
Từ đầu đến cuối, Vân Dương liên tiếp vận dụng thần thức quan sát, chư tướng thần thông cảm ứng, nhưng không có phát hiện bất kỳ vết tích của lực lượng và uy năng nào điều khiển hoặc chủ trì tranh tài, dường như tất cả đều là ngọn núi tự động vận hành, cũng không có quan hệ với bất cứ kẻ nào.
Dường như... Dường như là quá cao cấp một chút, ít nhất đã vượt qua phạm vi nhận biết hiện tại của Vân Dương!
Buổi chiều ngày thứ hai.
Ba mươi môn phái giảm mạnh đến mười một nhà, về phần đến ban đêm, cũng chỉ còn lại sáu nhà.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Tất cả môn phái tham gia tranh đoạt tư cách Thiên Vận Kỳ chỉ còn sót lại hai nhà.
Cửu Tôn phủ, Cuồng Đao môn!
Hai môn phái giằng co với nhau.
Cuồng Đao môn tới tham gia tư cách chiến lần này, mang tổng cộng ba mươi lăm người, một đường chiến đấu đến bây giờ, còn sống, chỉ còn lại mười bảy người, trước trước sau sau có mười tám người đã táng thân ở chỗ này, người chết đạt tới một nửa.
Mà mười bảy người còn lại, người người đều mang thương, vết thương chồng chất, mệt mỏi đến mức không thể nhấc nổi tay.
Vân Dương mang theo các đệ tử nối đuôi nhau đi tới, yên lặng nhìn chằm chằm vào đối phương.
So sánh với trạng thái không tốt của Cuồng Đao môn, toàn thân tất cả mọi người Cửu Tôn phủ không nhuốm bụi trần, sạch sẽ giống như vừa tắm rửa thay quần áo.
Nhìn thấy người Cửu Tôn phủ đi tới, cảm giác khí thế Cửu Tôn phủ cường đại, chiến ý như núi lửa bộc phát, chưởng môn Cuồng Đao môn đối diện cười thảm một tiếng, nước mắt chảy ra.
- Cửu Tôn phủ, sắc bén đến tận đây, quả nhiên lợi hại, thật sự đến!
Chưởng môn Cuồng Đao môn là một hán tử vóc người cao lớn, đôi mắt hắn nhìn sư đệ sư muội cùng đệ tử chung quanh, sầu thảm nói:
- Cuồng Đao môn chúng ta, vì trận chiến hôm nay, nằm gai nếm mật hai mươi bảy năm... Trước kia, thời điểm chúng ta đối đầu cùng Thương Ngô môn, còn từng nhiều lần chiếm thượng phong, vốn cho rằng trong trận chiến Thiên Vận lần này, đoạt được Thiên Vận Kỳ là chuyện nằm trong dự liệu, nghĩ không ra... Cường trung tự hữu cường trung thủ.
Hắn nhìn Vân Dương, gọn gàng nói ra:
- Nỗ lực vì đó mà đi chịu chết, thật quá ngu xuẩn, chiến dịch này chúng ta nhận thua! Vân chưởng môn, các ngươi sẽ không đuổi tận giết tuyệt chứ?
Đám người Vân Dương cùng Sử Vô Trần không che giấu khí tức trên người, khí thế bản thân cường đại kia, đầu tiên đồng loạt phát tán ra, đối phương cũng là tu giả cao thâm, làm sao không cảm ứng được.
Thực lực chênh lệch to lớn như thế, cho dù phe mình chưa từng giảm quân số, thực lực vẹn toàn, vẫn không thể sánh bằng, chênh lệch như vậy, làm sao có thể chỉ dựa vào liều mạng liền có thể bù đắp!
Đối chiến không để ý tới hậu quả, không chỉ chịu chết, mà còn quá ngu xuẩn, chính là ngu xuẩn đi tìm chết!
- Các vị đi đường bình an.
Vân Dương ấm áp nói ra:
- Huynh đài nói gì vậy, chúng ta dự tính ban đầu chỉ vì Thiên Vận Kỳ mà thôi, nếu thắng bại đã phân, các ngươi chủ động từ bỏ, chúng ta làm sao lại bức bách quá phận, lúc đó giang hồ gặp lại, tự có một phần giao tình.
Đối phương cười thê thảm, lưu luyến nhìn xem quảng trường to lớn, lẩm bẩm nói:
- Thiên vận, thiên vận a...
Đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi, khua tay nói:
- Nhận thua, đi!
Lời còn chưa dứt, thân thể cao lớn của hắn ngã xuống đất.
Dường như tất cả tinh khí thần toàn thân của hắn đã biến mất triệt để.
- Sau ngày hôm nay, Cuồng Đao môn... Phong sơn trăm năm! Mong đợi trăm năm sau, hậu thế tử tôn vẫn còn người siêu quần bạt tụy, lại có tâm tranh giành.
Ánh mắt người Cuồng Đao môn rưng rưng, lưu lại câu này lời này tràn đầy thê lương, bị dị lực của Ngũ Trọng sơn trực tiếp đưa ra ngoài.
Đến tận đây, toàn bộ quảng trường tầng một cũng chỉ còn lại người Cửu Tôn phủ.
Vân Dương đứng chắp tay, suy nghĩ xa xăm.
Một hồi lâu sau mới lẩm bẩm:
- Thiên vận, thiên vận!
Nhưng sau lưng lại có tiếng hoan hô vui mừng!
- Chúng ta thắng!
Từ khi Cuồng Đao môn bỏ quyền, Kỳ tư cách chiến Thiên Vận đã kết thúc, sương trắng biên giới phạm vi quảng trường đối chiến lại có biến hóa, dần dần quay cuồng cực nhanh chóng ngưng tụ ra một đầu đi lên thông lộ.
Một đám mây trắng bay tới trước mặt Vân Dương và người Cửu Tôn phủ, giống như đang dẫn đường, nó chầm chậm lướt về phía trước.
Bởi vì phe mình đại hoạch toàn thắng mà đạt được cảnh tượng kì dị chỉ dẫn, đám người Cửu Tôn phủ đều vui vẻ ra mặt, cao hứng đi lên con đường kia.
Chỉ có Vân Dương không có cảm giác hưng phấn, hắn sinh ra cảm giác thẫn thờ không hiểu, vẫn đi theo bước chân của mọi người, trong đầu không ngừng nhớ lại âm thanh tuyệt vọng “thiên vận, thiên vận” của chưởng môn Cuồng Đao môn lúc gần đi.
Còn có ánh mắt tràn đầy vô vọng, toàn bộ Cuồng Đao môn, ánh mắt thậm chí tâm chết của tất cả mọi người khi đó.
Đám người chết dưới đao kiếm của Cửu Tôn phủ càng ngày càng nhiều... thi thể di hài chồng chất như núi.
- Vô Trần, ngươi cho rằng, cái gì là thiên vận?
Sử Vô Trần cùng đám người Lạc Đại Giang đi theo Vân Dương tiến lên phía trước, cảm thấy tất cả đều vui thích, bất ngờ lại nghe thấy câu hỏi này, lập tức ngẩn người. vấn đề này, trả lời như thế nào? Làm sao có đáp án tiêu chuẩn được chứ?
Vân Dương cười nhạt, hắn đi bộ nhàn nhã tiến về phía trước, lại nói:
- Ngươi có cảm thấy hay không, quá trình tranh đoạt thiên vận... Quá mức tàn khốc?
Vân Dương vừa nói ra vấn đề này, Sử Vô Trần, một đám sư trưởng Cửu Tôn phủ đều lâm vào im lặng, cũng không một người nào đáp lại.
Sau một lát, Lạc Đại Giang hít vào một hơi, trầm giọng nói:
- Lão đại cảm thấy, người phải chết trong chiến dịch này nhiều lắm?
- Chính là cảm giác này, trước đó chuyên tâm khắc địch chế thắng, chưa từng suy nghĩ càng nhiều, giao đấu chưa từng lưu thủ, sợ rằng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, mặc dù chúng ta không thẹn với lương tâm, nhưng tình cảnh lại huyết tinh quá mức.
Giọng nói của Lạc Đại Giang càng trầm thấp:
- Liên quan tới giác quan, ta có ý nghĩ khác với lão đại, ta thật sự không cảm thấy việc này tàn khốc chút nào, càng không cảm thấy có gì đó không công bằng. Ngược lại, ta cảm giác, chuyện này rất công bằng!
Sử Vô Trần lập tức gật đầu biểu thị tán đồng:
- Đúng vậy, mặc dù quá trình chiến dịch này huyết tinh tàn khốc, nhưng trong lòng vẫn công bằng, khôn sống mống chết, yếu bị đào thải, kẻ mạnh lưu lại, những môn phái biết tình hình, sớm bỏ quyền bứt ra, miễn cưỡng tiếp tục đều ôm tâm lý may mắn, đó là tự tìm đường chết, liên quan gì tới người khác?
Vân Dương gật đầu.
Thiết Kình Thương cũng sinh ra hứng thú, bùi ngùi nói:
- Ta cũng cảm thấy rất công bằng! Chiến dịch này chính là quá trình cạnh tranh của võ giả, mặc kệ tàn khốc hay không, tối thiểu nhất đều có một cơ hội cạnh tranh, đồng thời còn có cơ hội từ bỏ, có tiến có lui, chỗ nào không công bằng.
- Thậm chí trong lý giải nhận biết của ta, chuyện trên thế gian, thiên vận chiến chỉ là hình ảnh thu nhỏ. Vương triều thế tục tranh bá, vì vị trí đế vương, một đường tranh giành huyết tinh, nhất tướng công thành vạn cốt khô là bình thường, một đời đế vương đăng lâm thiên hạ, người phải chết trong quá trình tranh giành bá nghiệp của hắn đâu chỉ trăm vạn? Cho dù con đường tu đồ tranh bá, giang sơn bá nghiệp tranh bá, các ngành các nghề tranh bá, tất cả đều là tranh. Đây là tranh thiên vận!