- Tại chủ phong, sư tôn chính là tồn tại cao cao tại thương, là Thần Linh trong lòng các đệ tử. Dưới sư tôn, đại sư tỷ nghiêm túc đốc thúc, các huynh đệ đoàn kết yêu thương, cho dù có mâu thuẫn, khi luyện công cũng không chút giấu diễm, dù có hiềm khích, cũng có thể từ từ hóa giải…
Khổng Lạc Nguyệt bĩu môi:
- Ngươi xem Hồ Tiểu Phàm cùng Lộ Trường Mạn kia xem, hai bọn hắn được cả cửu phong công nhận không đội trời chung, Lộ Trường Mạn có nghi vẫn, Hồ Tiểu Phàm sẽ đánh hắn một trận trước, sau đó lại bắt đầu giảng giải kỹ càng, các ngươi cảm thấy, đây là cừu nhân ở chung sao…
Đám người nhìn lại.
Chỉ thấy Hồ Tiểu Phàm cùng Lộ Trường Mạn đang đứng cùng một chỗ, vẻ xem thường trên mặt Hồ Tiểu Phàm không chút che giấu, miệng nói, tay vẽ, Lộ Trường Mạn sưng mặt sưng mũi trầm tư, có chút hiểu được…
- Những thứ này, chư phong chúng ta không có.
- Đệ tử chủ phong, một người tiến bộ liền có ý nghĩa nhiều người cùng tiến lên, cho dù có người nào đó rớt lại phía sau, những người khác cũng sẽ lôi kéo kẻ đó cùng tiến bộ… không khí như vậy, cho dù có ngu đi nữa, cũng sẽ đều bị kéo lên… bằng không nếu để tụt lại phía sau, bản thân cũng không chấp nhận nổi… ngươi xem bên kia…
Bên kia, một tiểu nha đầu chừng tám chín tuổi đang nghiêm túc nghe mấy tiểu nha đầu bên cạnh mồm năm miệng mười giảng giải, sau đó tất cả mọi người cùng vận công, một bên đăm đăm nhìn nàng luyện tập…
Sau đó lại bắt đầu chỉ ra điểm sai, chỉ điểm, lặp đi lặp lại.
- Nha đầu kia, hẳn là đệ tử yếu nhất chủ phong hiện tại, nhưng từ khi chúng ta tới đây, trong vòng chừng nửa khắc đồng hồ, nàng từ không biết, đến nay đã thuần thục ba chiêu, có các sư huynh sư tỷ giúp đỡ như vậy, dù thế nào cũng không thể bị bỏ lại sau, nhất là tư chất đệ tử chủ phong đều không tầm thường, không ai thực sự kém cỏi.
Nhậm Khinh Cuồng cũng nói:
- Vừa rồi ta có nghe một chút, nhưng người khác vừa chỉ đạo, vừa tự mình tu luyện trầm tư, mấy người được chỉ đạo cũng nói ra cảm ngộ của mình, như vậy, chẳng khác nào tất cả mọi người cùng luyện một chiêu… hơn nữa còn không ngừng hoàn thiện…
Khổng Lạc Nguyệt thở dài:
- Vân Dương buông tay mặc kệ, để đệ tử tự phát triển, lại có thể tạo ra hiệu quả như thế, quả thực khiến ta nhìn mà than thở. Trái lại, chúng ta dụng tâm hơn Lão đại nhiều, thế nhưng đệ tử của chúng ta vẫn từng người từng người bị siêu việt, thực sự đúng là có cách dạy vẫn hơn…
Sử Vô Trần cũng như có chút hiểu ra.
- Trong lòng các đệ tử chủ phong, Vân Lão đại chính là thần. Mà trong lòng đệ tử của chúng ta, chúng ta vẻn vẹn chỉ là sư phụ. Ở đây vốn đã tồn tại khác biệt bản chất.
- Kỳ thực nào chỉ có môn hạ chủ phong, cho dù là đệ tử của chúng ta, khi nhắc đến chưởng môn sư tôn, không phải ai cũng ngưỡng mộ như núi, tôn kính kính trọng. Đây chính là nội tâm của bọn hắn, không hề có chút cố ý làm ra… bỏi vì bọn hắn, không ngừng bị siêu việt! Điều này đã quá đủ!
Lạc Đại Giang như có điều suy nghĩ:
- Lão đại vẫn luôn nói với chúng ta, hắn muốn thành lập môn phái, chứ không phải thành lập bang phái, trước đó ta còn không hiểu, mà hiện tại, dường như ta đã hiểu, thực sự hiểu!
- Xem ra chúng ta cần thay đổi cách dạy dỗ cùng thái độ của người làm thầy.
- Tiếp tục như vậy, Cửu Tôn phủ này… nào có vị trí cho môn hạ đệ tử của chúng ta!
Bên kia, đúng lúc lại truyền tới thanh âm quát lớn của Vân Tú Tâm.
- Ngươi ngươi ngươi… còn có ngươi, lần thi đấu này thế mà còn không tiến vào được top mười! Ngươi cho rằng ngươi không có tiền đồ là chuyện của riêng ngươi sao? Ngươi để mặt mũi sư tôn ở đâu? Hả? Ta hỏi các ngươi để đâu? Chúng ta là đệ tử chủ phong! Chúng là đệ tử của chưởng môn chủ phong a! Các ngươi lại bị người ta đánh như chó… thực sự ta xấu hổ thay các ngươi!
Khổng Lạc Nguyệt đột nhiên xúc động muốn đánh người.
- Nhớ kỹ chưa? Chúng ta là đệ tử chủ phong, là môn hạ của Thủ Tôn! Top mười nên thuộc về chúng ta! Các ngươi biết chưa?
Tiểu nha đầu nói tới nước bọt bắn đầy trời:
- Đây mới là phong thái nên có của đệ tử chủ phong!
Phía dưới, Hồ Tiểu Phàm khẽ động nhãn châu, nhìn các vị sư thúc ở một bên, cười xấu xa nói:
- Toàn bộ nhờ phong thái vô địch, giẫm đệ tử phong khác dưới chân của đại sư tỷ, chúng ta vĩnh viễn nghe đại sự tỷ hiệu lệnh!
Vân Tú Tâm cả giận nói:
- Hồ Tiểu Phàm, thứ bại hoại như ngươi còn dám lắm miệng, lần thi đấu tiếp theo, nếu còn không đánh ngã Bạch Dạ Hành, ngươi dứt khoát tìm cây treo cổ đi!
Hồ Tiểu Phàm nghe vậy, tiếp tục hí hửng cười, lặng lẽ nói:
- Đại sư tỷ, sao tỷ lại đem chuyện mà bản thân không làm được, đổ lên đầu tiểu đệ ta a, có điều cũng không sao, vòng thi đấu tới, ta nhất định có thể xử lý Ngọc Thanh Hằng, tiếp tục hướng lên… hắc hắc…
Vân Tú Tâm khẽ phẫn nộ:
- Hướng lên đâu, ta biết tiểu tử ngươi tặc tâm bất tử, một mực nhớ thương vị trí của ta… ngươi yên tâm, lần tới, ta trước đánh Bạch Dạ Hành, sau lại kéo Tôn Minh Tú, nếu không làm được, ta cũng tìm đại thụ treo cổ!
Hồ Tiểu Phàm ngại không có chuyện, đãi giọng nói:
- Coi như tỷ đăng đỉnh thì sao, còn có ta đây, mục tiêu của ta không chỉ là Ngọc Thanh Hằng hay Bạch Dạ Hành, còn có chính đại sư tỷ ngươi a, ngươi nói ta có thể hay không?!
Đám người Sử Vô Trần nghe nửa câu đầu của Vân Tú Tâm, tâm tư vốn đã có chút xúc động, thế nhưng nghe nửa câu sau của Hồ Tiểu Phàm, lại cảm thấy oán giận không thôi, hai gia hỏa này lại có dã tâm lớn như vậy, thực con mẹ nó mà!
Khổng Lạc Nguyệt lập tức tức giận quay đầu, mấy người Nhậm Khinh Cuồng cũng bước theo.
Nghe không nổi nữa, đừng đây thêm một chút, tim đau thêm một phút a!
Thực sự quá phách lỗi!
Các ngươi còn có thể càng phách lối hơn được không?
Để ta xem, đệ tử của ta sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt.
Vốn đến để học trộm cách giáo dục, kết quả… biết thì cố nhiên đã biết, nhưng lại bị đả kích trí mạng, đau như xuyên tim.
Tám người rời đi.
Vân Dương vẫn bình thản đứng trước cửa điện.
Đổng Tề Thiên cau mày:
- Những điều này, vì sao ngươi không nói thẳng?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Đổng lão, ngươi nói như vậy không ổn lắm, ngày đó ta đã nói không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là bọn hắn không coi lời ta ra gì… vẫn dùng cách của bản thân để dạy đệ tử, hoặc là… dùng các mà sư phụ bọn hắn dạy bọn hắn để huấn luyện cho đệ tử. Sự thật chứng minh… chỉ có kết quả xác thực, mới thực sự nhập tâm nhập phổi.
- Có mấy lời, nhất định phải thông qua miệng người khác mới có thể nghe rõ.
- Có một số việc, cũng chỉ có thể để bọn hắn tự lĩnh ngộ, mới có thể hiểu được.
- Đây là nhân sinh, đây mới là nhân sinh.
Đổng Tề Thiên có chút hiểu được.
- Cái này, cũng như nuôi con đi.
Đổng Tề Thiên nói:
- Có mấy lời, cha mẹ có nói thế nào đi nữa, bọn nhỏ cũng không nghe, nhưng ở một thời gian nào đó, bọn nó thực sự bị kích thích, tự mình trải nghiệm, mới có thể hiểu được chí lý… là như thế sao?
Vân Dương không biết nên khóc hay nên cười, liếc mắt nói:
- Đổng lão nói quá lời, bọn hắn không phải con ta a.