Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 91: Nửa bước khó đi




9 người Khai Thiên Môn tập hợp lại với nhau cũng là lúc  bọn hắn bị 1 trưởng lão của Chí Tôn Môn chặn đường, thêm vài hơi thở nữa là 2 trưởng lão chặn đường.

“Các ngươi muốn gì” Bình Nguyễn lên tiếng

“Bọn ta chỉ muốn mời các ngươi đến một nơi nói chuyện, sau đó đường ai nấy đi” Vị trưởng lão áo xám bên phía Chí Tôn Môn trả lời

“Vậy thì không cần nhiều lời. Đằng nào cũng chết, bọn ta sẽ cho nổ Kim Thiết Nhân kéo cả 4 bọn người xuống địa ngục bầu bạn” Bình Nguyễn cao giọng đe dọa

Nhóm người Chí Tôn Môn tất nhiên không muốn như vậy. Trưởng lão áo xám nhẹ giọng:

“Chúng ta đều muốn sống, chi bằng ta có đề nghị như vầy. Ta sẽ để 8 lão già các ngươi rời đi, chỉ cần để lại Kim Thiết Nhân cùng tiểu cô nương này. Một đề nghị rất tốt phải không?”

Đề nghị của hắn, nghe qua thì cực kỳ hợp lý. Một nữ nhân tu vi mới là phàm nhân, tinh thần lực cùng tạo nghệ đan đạo gọi là có thiên phú, cấp 5 luyện đan sư, nhưng cũng chưa lên nổi mặt bàn. Một môn phái như Khai Thiên Môn có thể không dễ tìm 1 người như nàng nhưng cũng không quá khó. Chí Tôn Môn cúng có đến mấy luyện đan sư cấp 5.

Đề nghị của trưởng lão áo xám cực kỳ động lòng người, tác động không nhỏ đến 8 vị Hoàng cấp võ giả. Bọn hắn tu luyện đạt được tu vi như hiện tại không dễ dàng, còn rất nhiều việc cần làm, muốn làm, còn rất nhiều nơi bọn hắn muốn đi. Coi như bỏ Khai Thiên Môn cũng vẫn sẽ có trời rộng biển cao để bọn hắn bay xa.

Tuổi thọ còn dài, chết tại nơi này, bọn hắn quả thực không cam lòng a.

Sau câu đề nghị của trưởng lão áo xám, thời gian như ngưng đọng lại. Tuyết Phi lo lắng, tim đập liên hồi, sẵn sàng nhanh nhất mở miệng cho nổ Kim Thiết Nhân.

Lão giả áo xám tiếp tục lên tiếng: “Các ngươi chết ở đây, quả thực quá vô ích. Ta biết Khai Thiên Môn còn 1 tên môn chủ đứng đằng sau. Nhưng qua hôm nay, các ngươi rời đi, biển rộng mặc chim bay, nào ai có thể tìm được các ngươi. Chưa nói đến là bọn ta sẽ san bằng Khai Thiên Môn, giúp các ngươi trừ đi lỗi lo bị trả thù.

Các ngươi đều là Hoàng cấp võ giả, có thể gia nhập bất cứ môn phái nào làm trưởng lão hoặc làm võ giả tự do săn lùng báu vật. Tội gì phải chết tại đây. Mục đích của bọn ta, không cần lấy mạng của các ngươi, chỉ cần bắt lấy nữ nhân này là đủ. Các ngươi không cần phải bán mạng cho một môn phái sắp bị diệt vong như vậy. Quá đáng tiếc”

8 trưởng lão Khai Thiên Môn nhìn nhau. Bình Nguyễn là người lên tiếng đầu tiên “Môn chủ là người có ân tái tạo, nếu không lão phu chắc cũng không còn đứng được ở đây cùng các vị. Ai muốn động đến Tuyết Phi cô nương, trước tiên bước qua xác ta”

Có Bình Nguyễn đi đầu, lần lượt từng trưởng lão Chí Tôn Môn cất lời:

“Đúng vậy. Không có môn chủ, ta cả đời đừng hòng bước vào Hoàng cấp”

“Ta đã thề trung thành cùng Khai Thiên Môn. Có chết ta cũng là người của Khai Thiên Môn”

“Hôm nay, lão phu quyết tử chiến đến cùng”

“Ta cũng thế”

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”

“Thề chết trung thành cùng Khai Thiên Môn”

Tuyết Phi bật khóc cảm động, nói “Hôm nay Tuyết Phi được cùng các vị trưởng lão chiến tử là niềm vinh hạnh của vãn bối. Chết không hối tiếc”

Nói xong, nàng một tia suy nghĩ nhớ về Trần Lương. Nàng vừa khóc vừa dấy lên niềm thương tiếc trong lòng “Tuyết Phi không còn được tiếp tục bầu bạn cùng công tử. Mong công tử bảo trọng”

4 trưởng lão Chí Tôn Môn nhìn tinh thần nhiệt huyết của đối phương liền không tự chủ được lùi ra sau. Trưởng lão áo xám cấp tốc suy nghĩ tìm đối sách.

Khai Thiên Môn đã có lòng tử chiến, tiếp theo không biết phải làm thế nào. Nếu bọn hắn tự lấy dao cắt cổ mà chết thì cũng thôi đi, đằng này lại muốn hủy Kim Thiết Nhân, kéo theo 4 người Chí Tôn Môn xuống. Thật sự là nan giải mà.

Vị trưởng lão thứ 8 của Khai Thiên Môn nãy giờ vẫn trầm mặc, đột nhiên rời khỏi đội ngũ, bay về phía trưởng lão áo xám của Chí Tôn Môn.

“Càn Sủng, ngươi làm gì vậy” 1 Trưởng lão Khai Thiên Môn gọi với theo

“Hoàng Lão, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta còn muốn sống tiếp” Càn Sủng không quay đầu nói.

Hắn bay tới trước mật trưởng lão áo xám nói: “Ta muốn rời đi”

“Ha ha được. Ta rất hoan nghênh. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Còn núi xanh sợ gì không có củi đốt. Các ngươi cũng nên học tập tinh thần cầu sinh của vị trưởng lão Càn Sủng này” Lão giả áo xám cười to nói. Lão hi vọng người thứ nhất sẽ có người thứ 2. Mà nếu có ai đánh ngất Tuyết Phi được là tốt nhất.

Càn Sủng không nói gì, chỉ di chuyển tới bên cạnh lão già áo xám, chuẩn bị rời đi.

“Càn Sủng, đồ phản bội” Hoàng lão nhìn thấy một màn như vậy vô cùng tức giận chửi ầm lên, đánh ra một kiếm về phía Càn Sủng

Càn Sủng cũng đánh ra một kiếm.

Nhưng điều bất ngờ là hắn không đánh về phía Hoàng lão, mà là quét ngang một kiếm, từ sau chém ngang hông 2 người trưởng lão áo xám cùng 1 trưởng lão khác của Chí Tôn Môn.

Bị tấn công bất ngờ, 2 trưởng lão Chí Tôn Môn không thể làm gì, bị công kích cực mạnh đánh bay về phía kiếm khí của Hoàng lão. 

Kiếm khí của Hoàng lão không bị ngăn trở, chém một đường thật mạnh lên 2 trưởng lão Chí Tôn Môn văng mạnh ra sau.

Chưa hết, Càn Sủng lại tiếp tục chém thêm 1 kiếm về phía 2 trưởng lão Chí Tôn Môn đang bị đánh bật về phía hắn. Một kiếm này đánh 2 kẻ kia rơi mạnh xuống đất, sinh tử khó biết.

Bị 3 kiếm toàn lực của 2 vị Hoàng cấp võ giả đánh trực tiếp, cho dù Huyền cấp võ giả trang bị thánh giáp, chỉ sợ cũng vỡ nát xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng.

Bất ngờ liên tiếp xảy ra, ngay cả người của Khai Thiên Môn cũng không ngờ diễn biến xoay chiều nhanh như vậy, thoáng chốc 2 cường giả Chí Tôn Môn bị hạ gục mà không có nửa điểm hoàn thủ.

“Hay lắm Càn Sủng” mấy trưởng lão Khai Thiên Môn mừng rỡ.

Càn Sủng không tiếp tục truy kích 2 kẻ bị đánh lén, mà quay trở lại đội ngũ của Khai Thiên Môn, nói “Lập trận Thất Tinh Bắc Đẩu”

Từ phía xa, 2 trưởng lão Chí Tôn Môn đứng chặn đường cực kỳ phẫn nộ

“Khốn kiếp. Các ngươi đều phải chết”

Bọn hắn thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình đánh về phía nhóm người Khai Thiên Môn.

Bình Nguyễn nói với Tuyết Phi “Mau cho Kim Thiết Nhân toàn lực chống đỡ”.

Thất Tinh Bắc Đẩu cần thời gian mấy hơi thở để thi triển, nếu không chống đỡ được đòn hợp kích của 2 trưởng lão kia thì bọn hắn cũng xong đời.

Kim Thiết Nhân đứng lên phía trước, dồn toàn bộ lực lượng còn lại đánh ra lôi quyền chống đỡ một hắc ngưu và một đại thủ.

Nếu ở thời kỳ toàn thịnh, Kim Thiết Nhân tất nhiên không sợ 1 võ giả mới bước vào Huyền cấp và 1 võ giả mới khai mở 1 huyệt đạo.

Nhưng lúc này, nó đã suy yếu rất nhiều. Lôi quyền cùng hắc ngưu nổ tan, nhưng đại thủ vẫn một mực tiến lên, nghiền sát đối thủ.

Trong chớp mắt, đại thủ đã áp sát người Kim Thiết Nhân. Nó tung ra cú đấm cuối cùng, ương ngạng đối cứng đại thủ.

Đại thủ nổ tung, Kim Thiết Nhân văng mạnh ra sau như diều đứt dây. Sấm sét quanh nó đã hoàn toàn tắt lịm. Trong Kim Thiết Nhân hiện giờ chỉ như một hình nhân bằng sắt vụn.

“Bình lão, mau đưa ta đi thu lấy Kim Thiết Nhân” Tuyết Phi vội giục. Nàng không thể để mất cường giả Huyền cấp duy nhất của môn phái được.

Sau đòn tấn công là vừa đủ thời gian để 7 trưởng lão của Khai Thiên Môn bố trí ra Thất Tinh Bắc Đẩu. 6 tia liên kết từ 6 vị trưởng lão hướng tới 1 vị trưởng lão còn lại, một thân áo lam tung bay trong gió.

Thất Tinh Bắc Đẩu đã xong, trưởng lão áo lam đánh ra võ kỹ là 1 con ngạc ngư há to miệng đầy răng nhọn xông phá đại thủ cùng hắc ngưu.

Nhóm người Tuyết Phi nín thở nhìn xem kết quả cuối cùng. Nếu không chống đỡ được chỉ sợ bọn hắn vẫn phải ôm hận mà chết.

“Ầm” Một tiếng nổ chấn động 2 bên.

Sau tiếng nổ, không gian trở nên yên tĩnh, không bên nào hơn bên nào.

Hai bên tiếp tục chiến đến 10 hiệp mới có dấu hiệu dừng lại, thực ra bên Khai Thiên Môn vẫn còn lực đấu tiếp, do 2 trưởng lão bên Chí Tôn Môn trước đó đã tốn sức đánh với Kim Thiết Nhân.

Có điều ưu tiên của Khai Thiên Môn lúc này là trở về trụ sở. Trưởng lão áo xám nói:

“Các ngươi đã không còn sức để đánh, tốt nhất nên đi xem thương thế của 2 trưởng lão kia. Kế hoạch của các ngươi thất bại rồi”

2 trưởng lão Chí Tôn Môn nghiến răng tức giận. Kế hoạch của bọn hắn vốn dĩ vạn vô nhất nhất. Đề phòng Khai Thiên Môn có nhiều trưởng lão hộ tống hoặc có át chủ bài chưa ra nên Chí Tôn Môn bọn hắn đã cho hẳn 4 Huyền cấp võ giả đi lên. Vậy mà cuối cùng vẫn thất bại, 2 trưởng lão trọng thương không rõ sống chết.

Trở về chắc chắn bị trách phạt nặng nề.

Nhưng không còn cách nào khác, 2 trưởng lão Chí Tôn Môn bay xuống vị trí 2 người kia rơi.

Nhóm người Khai Thiên Môn nhanh chóng trở về trụ sở.

Việc đầu tiên nàng làm là đưa Kim Thiết Nhân đến cho Hạ Tử Yên xem xét chữa trị cho Kim Thiết Nhân.

“Kim Thiết Nhân bị hỏng quá nặng, ta có thể chữa được nhưng cần thời gian và một vài vật liệu quý”

“Trưởng lão không cần tiếc bất cứ giá nào sửa chữa nó. Môn phái chúng ta lúc này đều phải có nó tọa trấn bảo vệ mới được. Ngoài ra ta muốn hỏi ngài có thể chế tạo được Kim Thiết Nhân mới không?”

“Ta không có chuyên môn. Sửa chữa thì được, còn chế tạo mới thì không thể” Hạ Tử Yên lắc đầu nói. Nếu chế tạo được thì nàng đã làm cho mình 1 cái từ lâu rồi

Nghỉ ngơi 1 ngày, Tuyết Phi triệu tập các trưởng lão cùng Chu Minh, Ưng Sát lại bàn bạc kế sách giải quyết tình trạng hiện tại của môn phái

“Môn phái chúng ta có tài nguyên, nhưng nhân lực quá yếu. Mọi người có phương án nào không?” Tuyết Phi hỏi

“Chúng ta cần có cường giả Huyền cấp, thậm chí là Địa cấp tọa trấn. Có thể mời họ làm trưởng lão hoặc  khách khanh trưởng lão được không?”

“Không thể được. Để một người có thể trấn áp hoàn toàn chúng ta về làm trưởng lão sẽ rất nguy hiểm. Đến lúc hắn muốn nuốt trọn Khai Thiên Môn thì không ai cản được. Đây hoàn toàn là cõng rắn cắn gà nhà”

Tất cả mọi người im lặng. Bọn hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không có cách thoát ra.

“Rời trụ sở. Chúng ta có nên tìm kiếm một địa điểm khác bớt gây sự chú ý hơn. Với thực lực của chúng ta, đặt trụ sở tại nơi linh khí nồng đậm như này quá hấp dẫn các thế lực khác đánh chiếm. Nếu không nhờ có trận pháp, chúng ta đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, nhưng không thể dựa mãi vào trận pháp được”

“Không được. Rời trụ sở đến khi môn chủ về muốn lấy lại là không thể”

“Biết bao giờ môn chủ mới về. Hắn ở Ác Nhân Cốc chỉ sợ khó sống sót”

“Môn chủ thần thông quảng đại. Ít nhất hiện tại hắn vẫn sống tốt. Chúng ta chỉ cần chờ môn chủ về sẽ có cách giải quyết” Tuyết Phi nói.

Nàng đã dùng Truyền tin thạch báo cho Trần Lương biết tình hình hiện tại của môn phái. Nhưng hắn chỉ nói mọi người tự giải quyết, chỉ cần giữ được tính mạng và tăng cường thực lực cá nhân là được.

Trần Lương cùng Tuyết Phi rất ít khi liên lạc, 10 năm qua mới chỉ gọi vài ba lần để hắn tập trung rèn luyện.

“Hiện giờ chúng ta nửa bước khó đi. Ta đề nghị duy trì tình trạng hoạt động như lúc này, không mở rộng sản xuất và kinh doanh, tránh thu hút sự chú ý từ các thế lực khác”

“Ta đồng ý. Ta còn muốn đóng cửa chi nhánh  bán Không Vật để các trưởng lão tập trung tu luyện. Tuy chi nhánh mang lại nguồn lợi đều đặn, nhưng luôn nằm trong lo âu bị đánh cướp thì không tốt chút nào. Thêm nữa nguồn Không Vật và Không Thú của chúng ta không quá nhiều, để bán tại trụ sở là đủ. Trụ sở có 2 trận pháp bảo vệ, sẽ an toàn đến khi môn chủ trở về hoặc Khai Thiên Môn có được thực lực cường đại”

“Vậy chi nhánh bán bảo khí thì sao?”

“Nó có sự bảo hộ của thành chủ, sẽ an toàn hơn rất nhiều, vả lại hàng hóa chỉ là phàm khí hoặc một ít thập thánh khí, không bị chú ý. Ta còn đang thấy lượng phàm khí của chúng ta đang sản xuất nhiều hơn lượng bán ra, nên cũng cần tìm nhà buôn phàm khí. Vừa là để tăng thêm thu nhập, vừa để có không gian cho các đệ tử Luyện Khí Đường thả sức rèn luyện”

Cuộc họp kết thúc với không khí không mấy vui tươi. Một thế lực phát triển quá nhanh trong khi nhân lực không theo kịp có thể là một thảm họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.