Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 261: Đối Đầu




Năm phòng trên tầng ba bắt đầu đấu giá với mức khởi điểm là 400 triệu, bước giá 10 triệu mỗi lần tăng. Rất nhanh, con số đã lên tới 550 triệu và có dấu hiệu chậm lại.

“610 triệu” Giọng nói phát ra từ phòng 2 tầng 3.

Một khoảng lặng dài xảy ra khiến Phàm Bạch phải gõ bàn hô:

“610 triệu lần thứ nhất”

Bất tri bất giác, cả Phàm Bạch và mọi người đều nhìn về phía nam tử ngồi cuối tầng 1. Bọn hắn mong chờ được ngạc nhiên thêm một lần nữa. Đáng tiếc, nam tử mỉm cười nói:

“Ta hết Tinh thạch rồi, mọi người không cần nhìn”

“Ha ha, nội tình vô danh tiểu tốt sao có thể sánh được Hoa Vân Các” Nam tử phòng 2 nói lớn.

Trần Lương nhún vai bỏ qua. Lục Nhĩ Hầu đã nói cho hắn biết kiện bảo kiếm kia kém xa Tử Hà Kiếm. Hắn đang có trong tay quá nhiều Bán Thần Khí rồi, không cần thiết bỏ tiền ra để vác họa vào thân. Sau này còn nhiều việc phải dùng đến Tinh thạch, vẫn nên là tiết kiệm một chút.

“620 triệu” Âm thanh được phát ra từ phòng 5 tầng 3.

Nam tử phòng 2 cực kỳ tức giận, muốn nâng giá, lại bị quản gia chặn lại:

“Công tử, 610 triệu đã là vượt ngân sách cho phép 20 triệu rồi, chúng ta không thể bù lỗ 40 triệu được”

“Hừ” Nam tử phòng 2 đành ôm một bụng nộ hỏa trong lòng. Hắn vừa mới nói lời huênh hoang, lại bị đánh vào mặt ngay sau đó, đây chính là trực tiếp sỉ nhục hắn trước đám đông “Ngũ Lộc, ngươi cứ đợi đấy”

Đối phương cũng là một trong ngũ đại cự đầu tại Đổ Thạch Phường, người tên Vân công tử này còn chưa thể chính diện trả thù. Nộ hỏa của hắn liền chuyển sang kẻ lạ mặt ở tầng 1, kẻ khiến hắn nói ra lời huênh hoang, đồng thời vượt mặt hắn cầm lấy bảo vật.

Đấu giá hội kết thúc, Trần Lương còn chưa đứng dậy, đã có người của Nội Nha Hội tiến tới đưa hắn đi. Phàm Bạch trực tiếp đưa đồ cho hắn, 1 bức tượng Tề Thiên Đại Thánh, 1 bình gốm mà theo Lục Nhĩ Hầu, nó có tên là Vạn Linh Thủy Bình. Nàng ý tứ dò xem thân phận của hắn là ai, đáng tiếc không moi được gì.

Thu được đồ tốt, Trần Lương thong dong một mình dạo phố. Thời điểm hắn vào phòng đấu giá, Tố Nga đã xin phép rời đi có việc bận, đến giờ vẫn chưa quay lại.

Không hổ là nơi bảo vật hội tụ, Trần Lương mới đến Đổ Thạch Phường có một khoảng thời gian ngắn đã chiếm được 3 đồ tốt.

Hắn đã nhét 1 đống linh dược vào Vạn Linh Thủy Bình để tạo ra linh thủy trị thương, đồng thời bồi bổ thêm cho nó. Hiện tại trích xuất linh thủy từ trong thân của Vạn Linh Thủy Bình là một sự lãng phí.

Về bức tượng Tề Thiên Đại Thánh, nó chính là hình thái chiến đấu kiếp trước của Lục Nhĩ Hầu. Muốn có được năng lực chiến đấu ở thời kỳ đỉnh cao của kiếp trước, nó cần phải tu trăm ngàn năm mới được.

Bức tượng này, ngoài Lục Nhĩ Hầu, trên Cửu Giới không có ai sử dụng được. Hầu Gia có thể làm cho bức tượng này sống dậy, chiến đấu chống địch. Nhược điểm là chỉ có thể dùng 1 lần, và chiến lực chỉ bằng một phần trăm so với bản thể.

Tấm kính có tên là Ngũ Lăng Kính, cũng là một bảo vật tuyệt vời. Tác dụng của nó là phản lại đòn tấn công của đối thủ. Nhưng đây là tiêu hao phẩm, chỉ có thể sử dụng tối đa 5 lần. Hơn nữa, hiện tại nó đã được sử dụng 3 lần, chỉ còn lại 2 lần cho Trần Lương phòng thân.

“Ồ, có đồ tốt cách đây 5 dặm, mau đi kẻo bị lấy mất” Lục Nhĩ Hầu đột nhiên nói

Trần Lương dùng hết tốc lực di chuyển theo sự chỉ dẫn của Hầu Gia. Còn chưa đến nơi, hắn đã nhìn thấy một thân ảnh quen quen đang ngắm nghía 1 tảng Bổ Địa Thạch.

“Ông chủ, ta mua khối Bổ Địa Thạch này giá 300 Tinh thạch” Nam tử tóc xanh nói

“Quý khách, bên ngoài Bổ Địa Thạch sờ âm ấm, cho thấy bên trong có bảo vật, 300 là quá thấp rồi”

“Âm ấm cũng chưa chắc do bên trong có bảo vật, có thể do tác động từ bên ngoài nha” Nam tử tóc xanh ý vị nhìn chủ quán

“Đấy là công tử nghĩ vậy, còn ta biết là ta không động chạm gì, 300 Tinh thạch là không thể bán”

“Chỉ là một khối bé Bổ Địa Thạch, giá không thể cao được. Vậy 500 Tinh thạch”

“1000 Tinh thạch” Chủ quán giơ lên 1 ngón tay

“Thôi được, ta cũng lười cò kè mấy đồng với ngươi” Nam tử tóc xanh lấy ra 1000 Tinh thạch trong Nhẫn không gian.

Tay hắn vừa đưa túi Tinh thạch cho chủ quán thì bị 1 bàn tay chặn lại. Người kia nói với chủ quán:

“Ông chủ, tên này mua bao nhiêu, ta trả gấp đôi mua Bổ Địa Thạch này”

“Ta đã mua bán xong với chủ quán. Ngươi tránh ra” Nam tử tóc xanh cau mày nói

“Ngươi còn chưa trả tiền, chủ quán chưa cầm tiền, đồ vật chưa thuộc về ngươi” Trần Lương nói, nhìn thẳng vào chủ quán

“Đúng vậy, ta vẫn chưa cầm tiền, Bổ Địa Thạch vẫn thuộc về ta, ai trả giá cao ta liền bán cho người đó” Chủ quán cười nói, tình huống này đúng là cái hắn muốn.

“Hắn trả bao nhiêu?” Trần Lương hỏi

“1000 Tinh thạch”

“Ta trả 2000 Tinh thạch” Trần Lương nói

“Ta trả 3000 Tinh thạch” Nam tử tóc xanh nói

“1 vạn Tinh thạch” Trần Lương chốt

“Ngươi!!!” Nam tử tóc xanh giận tím người, nghiến răng nói “Ngươi cố tình đến phá ta”

“Trùng hợp, trùng hợp thôi” Trần Lương cười nói “Ngươi đấu không lại ta, rút lui đi, ta cho ngươi 1 vạn Tinh thạch”

“Mua Bổ Địa Thạch hoàn toàn là may rủi, giá phổ thông cho một tảng kích thước như này là 500 đến 1000 Tinh thạch. Ngươi ra giá cao vậy không sợ lỗ sao?”

“Ta cảm thấy có duyên với viên Bổ Địa Thạch này, muốn mua nó về làm vật may mắn, tiền nong không quan trọng”

“Mua đồ vật vượt quá giá trị của nó thì không còn may mắn đâu. Ông chủ, ta trả 2 vạn Tinh thạch”

“3 vạn” Trần Lương nhàn nhạt nói luôn

Nam tử tóc xanh tức giận, nắm chặt tay, bóp nát quả táo cắn dở. Hắn không thể hiểu nổi sao đối phương lại bỏ ra giá cao gấp cả chục lần để mua 1 tảng Bổ Địa Thạch. Bản thân hắn có mắt trái thần thông, phát hiện bảo vật, chả nhẽ tên kia cũng có?

Vốn dĩ có thể dễ dàng cầm bảo vật về tay, chỉ vì mất thời gian cò kè ban đầu mà lỡ mất cơ hội ngàn năm có một.

Bên trong tảng Bổ Địa Thạch này, mắt trái của hắn nhìn ra được 1 khối năng lượng khổng lồ, trước giờ chưa từng thấy qua, giá trị ước tính cũng phải trăm củ. Nam tử tóc xanh hít thở đều, lấy lại bình tĩnh, nói:

“Huynh đệ, chúng ta đấu nhau chỉ lợi cho người thứ ba. Ta đề nghị thế này, ta trả cho ngươi 3000 Tinh thạch, ngươi không tranh mua với ta. Thế nào?”

“Rất tiếc” Trần Lương lắc đầu, nói “Ta được tổ tiên báo mộng, đồ vật này phải mua về tay. Ta sẽ trả ngươi 1 vạn Tinh thạch để ngươi nhường ta. Thế nào?”

“Bổ Địa Thạch hình dáng như này còn rất nhiều, đâu đâu cũng có. Ngươi nhường ta tảng đá này, ta mua cho ngươi 10 tảng đá khác”

“Không được, tổ tiên bảo phải mua đúng tảng đá này, ở nơi này, tại thời điểm này” Trần Lương cười cười, nói

“Mộng mị là thứ hư vô, không có thực. Người chết đều đã chết, sao có thể quay về báo mộng được. Huynh đệ chớ có tin vào ảo mộng mà tiền mất tật mang”

“Nói đi cũng phải nói lại. Ngươi nói mộng của ta là vô thực, vậy còn ngươi. Mua Bổ Địa Thạch hoàn toàn là may rủi, giá phổ thông cho một tảng kích thước như này là 500 đến 1000 Tinh thạch. Ngươi ra giá cao vậy không sợ lỗ sao?”

Trần Lương nhắc lại câu của nam tử tóc xanh khiến hắn nhất thời bối rối, nhưng rất nhanh nghĩ ra lí do, nói:

“Đến nước này ta cũng không giấu gì huynh đệ, ta thấy Bổ Địa Thạch này âm ấm, rất có thể chứa bảo vật bên trong. Nhưng đây vẫn là mười phần đánh cược, rất có thể bên trong không có gì, hoặc đồ vật không mấy giá trị. Chúng ta không cần thiết phải đấu nhau sống chết.

Nếu quả thật huynh muốn mua Bổ Địa Thạch này, ta đây cũng không tranh, huynh trả ta 3 vạn Tinh thạch là được”

Nam tử tóc xanh biểu hiện ra khuôn mặt rất thành khẩn. Ngoài miệng là lùi một bước nhường, thực ra muốn gây hoang mang cho đối phương.

“3 vạn Tinh thạch sao, được ta đồng ý” Trần Lương dứt khoát nói

Nam tử tóc xanh ngẩn người, không nghĩ đối phương lại nắm chắc như vậy.

“Tên này chắc chắn nắm trong tay năng lực xem thấu bảo vật giống ta” Nam tử tóc xanh thầm đưa ra phán đoán.

Trần Lương không ngờ rằng lời nói của mình lại chính là 1 sai lầm. Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền có người lên tiếng:

“Ta cũng muốn mua Bổ Địa Thạch này”

Người này là một nữ nhân, hỏi chủ quán: “ông chủ, 2 người này đang ra giá cao nhất bao nhiêu?”

“3 vạn Tinh thạch” chủ quán trả lời

“Ta ra 3 vạn 1” Nữ nhân nói

“Ta 3 vạn 2” Lại thêm 1 nam nhân khác lên tiếng, xong nhìn chằm chằm vào Trần Lương, miệng mỉm cười, mắt gian ác.

Cả 2 người này đều đã nghe rõ ràng lời nói của Trần Lương dành cho nam tử tóc xanh, liền muốn tham dự kiếm 1 chén canh.

“Khốn kiếp” Tóc xanh thầm chửi thề “ông chủ, ta trả 5 vạn”

“Ta 5 vạn 1” Nữ nhân nói

“Ta 5 vạn 2” Nam nhân nói

“10 vạn” Trần Lương hô lên, để cho 3 người kia tạm thời im lặng.

“11 vạn” Tóc xanh cắn răng nói

“15 vạn” Trần Lương nâng giá

Nam nhân và nữ nhân ăn hôi nhìn nhau. Giá này đã vượt quá số tiền bọn hắn có, nếu đấu giá mà 2 người kia lui thì bọn hắn sẽ bị đánh chết vì tội nâng giá ảo, không có tiền mua.

Bọn hắn vốn chỉ muốn làm khó Trần Lương để tên này phải đưa Tinh thạch cho bọn hắn rút lui, không ngờ chỉ trong chốc lát, giá đấu đã tăng quá nhanh, để bọn hắn không thể không dừng lại.

Cuộc trả giá lên đến hàng chục vạn Tinh thạch đã thu hút sự chú ý của đám đông vây quanh cửa hàng. Chủ cửa hàng liên tục sờ nắn, nhìn đi nhìn lại Bổ Địa Thạch xem có bất kỳ dấu vết gì lại để cho 2 người kia trả giá cao đến thế.

“30 vạn”

Con số này để cho nam tử tóc xanh không biết phải làm thế nào. Toàn bộ Tinh thạch hắn tích cóp bao năm nay cũng không tới 30 vạn. Muốn đánh tiếp, phải bán bảo vật trong nhà đi mới được. Mà vấn đề là đối phương báo giá hoàn toàn không có nửa điểm do dự, tựa như rất chắc chắn về giá trị bảo vật, đồng thời Tinh thạch cũng là vô hạn.

Nam tử tóc xanh đang bối rối, suy tính lựa chọn, thì một âm thanh hướng tới hắn:

“Tư Lệnh Xung, ngươi có chắc bên trong Bổ Địa Thạch có bảo vật?”

Tư Lệnh Xung quay lại, nhìn người đặt câu hỏi. Hắn biết người này, đây chính là đại công tử Hoa Vân Các, nổi tiếng ăn chơi, cũng nổi tiếng thiên tư trác tuyệt. Đằng sau hắn chính là vị quản gia luôn đi theo bảo hộ công tử của mình.

2 người này không phải tình cờ đi đến đây. Bọn hắn vốn đi theo sau Trần Lương, tìm hiểu thân thế kẻ bỏ ra hơn 400 Tinh thạch trên đấu giá hội.

“Liêu công tử, ta cũng chỉ là đoán mò thôi” Tư Lệnh Xung nói

“Đoán mò mà dám bỏ ra 28 củ mua Bổ Địa Thạch. Ngươi không cần che giấu năng lực. Hoa Vân Các biết ngươi có khả năng gì” Liêu công tử nói.

Tư Lệnh Xung không ngạc nhiên. Hắn mặc dù tận lực che giấu năng lực nhân biết bảo vật bên trong Bổ Địa Thạch. Nhưng qua trăm năm, thực hiện hàng vạn giao dịch mua Bổ Địa Thạch, bán bảo vật, quả thật khó mà che giấu được tai mắt của các thế lực trong Đổ Thạch Phường.

Hoa Vân Các biết được Tư Lệnh Xung có khả năng nhận biết Bổ Địa Thạch nào chứa bảo vật, nhưng vẫn không biết được cụ thể năng lực đấy là gì, cũng không biết được năng lực đó là từ mắt trái của hắn.

“Ngươi góp 28 củ, ta giúp ngươi mua tảng Bổ Địa Thạch này, chia ta 6, ngươi 4. Thế nào?”

Vừa nhận được đề nghị, trong đầu Tư Lệnh Xung xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ tính toán thiệt hơn. Không chỉ là thiệt hơn về Tinh thạch, mà còn là tính mệnh, sự an toàn của bản thân. Cuối cùng, hắn gật đầu nói:

“Tại hạ đồng ý, mời công tử xuất chân công phu”

Liêu công tử mỉm cười, bước đến trước mặt Trần Lương, nói:

“Ta là Liêu Chương, đại công tử Hoa Vân Các, một trong ngũ đại cự đầu ở Đổ Thạch Phường. Hân hạnh được gặp mặt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.