Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 241: Cứu viện cũng chết




Nguy hiểm qua đi, Trần Lương hạ lệnh:

“Tiếp tục giết sạch Song Long Phái”

Riêng hắn cùng Ngạo Thiên tiến vào căn phòng Lương Trung Tình đang nằm hấp hối.. Ngạo Thiên ngồi ngoài canh gác, Trần Lương vào Tiểu Cửu Giới, kích hoạt Tuế Nguyệt để hồi phục.

Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, chợt Ngạo Thiên nhận ra có người từ ngoài tới. Chạy đến nơi thì 7 thuộc hạ Khai Thiên Môn đã thân tử đạo tiêu, xác bị đánh tan thành tro bụi.

Kẻ ra tay là một lão béo, theo sau có 9 người khác, khí thế không thể coi thường. Hắn túm lấy 1 thuộc hạ vừa thoát chết, hỏi:

“Các trưởng lão, đại trưởng lão đâu hết rồi, sao còn lại toàn cấp đệ tử?”

“Tiền bối là?”

“Ta là đại trưởng lão chi nhánh Phong Hoàng Thành”

“Bẩm báo đại trưởng lão, các trưởng lão, đại trưởng lão của trụ sở toàn bộ đã biến mất hoặc thiệt mạng. Hiện giờ chúng ta bị kẻ địch tàn sát, ô lực phản kháng”

“Tại sao lại vậy. Cho dù kẻ địch có được Trận Nhãn, thì với 3 Địa cấp, hàng trăm Huyền cấp vẫn có thể phá trận mà không thương vong quá nhiều mới phải” đại trưởng lão nóng máu quát

“Thuộc hạ chỉ là Vạn Nhiên cảnh đệ tử, không nắm rõ nhiều thông tin. Khi trận pháp tấn công trong này thì đã không thấy 3 đại trưởng lão đâu. Rất nhiều trưởng lão Huyền cấp, Hoàng cấp cũng không thấy. Lực lượng còn lại quá mỏng, bị tàn sát rất nhiều trước khi trận pháp bị phá. Sau khi trận pháp bị phá, chúng ta chỉ còn lại rất ít tiên nhân, số lượng tiên nhân của địch đông gấp chục lần, chúng ta hoàn toàn không chống lại được” Người đệ tử khổ sở thuật lại

Nhìn 10 người đến cứu viện, người này nói tiếp:

“đại trưởng lão, kẻ địch rất đông, ngài chỉ mang theo có 9 người thôi sao?”

“Ta vốn tưởng chỉ cần mang theo vài người tới đây cùng các ngươi chống địch. Không nghĩ tình hình thảm hại đến vậy”

Khai Thiên Quân bỏ qua giết chóc, quay về tập hợp đứng cạnh Ngạo Thiên chống địch. Phàm nhân của Song Long Phái như được mở đường sống, tháo chạy khắp nơi.

“Cứu viện đến, chúng ta sống rồi”

“Mau nhân cơ hội này chạy đi”

“Cùng đại trưởng lão chống địch”

“Cấp độ chiến đấu này không phải chúng ta có thể tham dự, mau chạy đi”

“Đội cứu viện quá ít, trốn mau”

Nhìn thấy đối phương cáng lúc càng đông, đại trưởng lão vội nói với thuộc hạ sau lưng:

“Rút lui”

10 người cứu viện Song Long Phái bỏ chạy, Khải Huyền ra lệnh:

“Tấn công”

Yêu Ảnh của Ngạo Thiên dẫn đầu hàng chục võ kỹ tấn công tới đám người cứu viện. 10 người đi cứu viện từ chi nhánh Song Long Phái không phải hạng xoàng. Lấy ít địch nhiều, bọn hắn vẫn có thể chống đỡ một hai.

10 người, bao gồm cả đại trưởng lão đều nhận lấy thương tích bỏ chạy.

“Không được để bọn hắn trốn thoát” Trần Lương từ phía sau cưỡi Thạch Đẩu Vân nói “Khải Huyền, đứng sau lưng ta, cầm lấy kiếm này giết địch”

Khải Huyền bước lên Thạch Đẩu Vân, nhận từ tay Trần Lương 1 thanh kiếm tử sắc, có chuôi kiếm hình mặt quỷ, toả ra khí tức cực kỳ khó chịu.

Trần Lương đi trước, dùng Thạch Đẩu Vân vượt lên trên, chặn đường đám người Song Long Phái.

“Chỉ có 2 tên lại dám chặn đường. Thật không biết sống chết”

Bọn hắn dự định vừa đánh vừa xông lên. Nhưng một màn trước mắt khiến cả 10 người không thể không dừng lại.

Khải Huyền rút kiếm khỏi vỏ, không khí xung quanh liền trở nên âm u chết chóc không gì sánh được. Từ thân kiếm toát ra từng sợi tử khí khiến cho 10 tiên nhân đứng xa 1 dặm cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Trần Lương biết trước nên đã phải đứng tránh xa Khải Huyền 10 trượng.

“Môn chủ, kiếm gì thế này?” Khải Huyền kinh ngạc hỏi. Chỉ nhìn qua đã thấy được thanh kiếm này bất phàm.

“Đây là Tử Hà Kiếm, một kiện Bán Thần Khí. Ngươi dùng luôn đặc kỹ thứ 1 của nó đi” Trần Lương trả lời.

Truyền nguyên khí vào Tử Hà Kiếm, Khải Huyền đã biết được thông tin của nó. Tử Hà Kiếm tăng lên 510 lần lực công kích. Đồng thời tích tụ tử khí trong quá trình giết chóc hình thành nên đặc kỹ thứ 1 của nó.

Đặc kỹ thứ 1 sử dụng tử khí để tăng cường sức mạnh cho võ kỹ đồng thời là 1 loại độc dược cực mạnh tàn phá những người bị trúng thương.

Đáng tiếc Khải Huyền là Hoả thuộc tính. Tử Hà Kiếm trong tay người có Ám thuộc tính mới hoàn toàn phát huy hết năng lực kì dị của nó.

Kích phát đặc kỹ thứ 1 của Tử Hà Kiếm, hoả sư đã không còn màu đỏ lửa, mà đã trở thành Tử hoả sư. Tử hoả sư không phát ra nhiệt lượng kinh người như trước, mà dịu mát lạ thường, nhưng chỉ cần chạm vào liền sẽ bị đốt thành tro than.

Ngay bên cạnh, Trần Lương sử dụng Đế Nhất tấn công.

Tử Hoả Sư đi trước, phá tan cả 10 võ kỹ, lao về phía đại trưởng lão. Tử Thương đi sau, mục tiêu của Trần Lương không phải đại trưởng lão, mà là 1 tên đứng phía ngoài cùng.

Tử Hoả Sư to lớn, đồng thời trọng thương đại trưởng lão và 4 người đứng cạnh, bay ra sau trăm trượng. Đế Nhất không gặp bất kỳ trở ngại nào, bay thẳng về phía tên đứng phía ngoài cùng, đục thủng 1 lỗ to bằng đầu người ở giữa bụng nạn nhân.

4 người bị Tử Hoả Sư đâm trúng, mặc dù không chết ngay do võ kỹ, nhưng cũng chỉ sống được thêm 3 hơi thở, liền bị tử khí xâm chiếm toàn thân, sinh mệnh tan biến, cơ thể cứ thế rơi xuống như sung rụng.

Đại trưởng lão mặc dù không chết ngay, nhưng cũng phải thả người xuống, sử dụng nguyên khí ngăn chặn tử khí.

Mấy người còn lại không thể chống cự lại hợp công của Trần Lương và Khải Huyền, sớm theo đồng môn. Đại trưởng lão cũng chỉ có thể chống cự được một thời gian ngắn, không cần Trần Lương ra tay cũng đã bị tử khí xâm thực mà chết.

“Trả lại ta Tử Hà Kiếm, đi lấy chiến lợi phẩm đi” Trần Lương nói với Khải Huyền.

Khải Huyền tiếc nuối trả lại Tử Hà Kiếm cho Trần Lương. Sử dụng Thiên Thánh Khí, hắn chỉ đánh được ngang tay với đại trưởng lão của đối phương. Vừa cầm đến Bán Thần Khí, hắn liền có thể 1 địch 10, cảm giác sướng tay vô cùng. Thật sự là không nỡ rời tay. Chỉ là không có cách. Công trạng của hắn còn chưa đủ để được ban tặng một kiện Bán Thần Khí.

Bán Thần Khí gần như là Thiên cấp nhân vật mới có để dùng, vậy mà môn chủ của hắn tiện tay liền lấy ra 1 thanh cho thuộc hạ sử dụng. Thật sự là bất khả tư nghị. Từ khi gặp Trần Lương, Khải Huyền đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Trần Lương thu lại Tử Hà Kiếm. Trong Hỏa Phượng Sơn, tính cả Bụi Kiếm, hắn thu được tới 7 kiện Bán Thần Khí. Mặc dù hắn không dùng kiếm làm vũ khí, nhưng tương lai ắt có điểm cần sử dụng, không thể tuỳ tiện cho đi được.

“Trở về, xem kẻ nào còn trong trụ sở thì giết, chạy thoát thì bỏ qua. Thu xác vào 1 chỗ cho ta” Trần Lương hạ lệnh.

Hắn quay trở lại gian phòng bệnh của Ngưu đại trưởng lão, chui vào Tiểu Cửu Giới. Trần Lương nhìn Trần Lương khác vẫn đang bị đứt nửa cổ, nằm trị thương. Kẻ ra ngoài đánh 10 người cứu viện là Lục Nhĩ Hầu trong lốt Trần Lương.

“10 người của chi nhánh Song Long Phái đến cứu viện, trong đó có 1 Địa cấp. Ta đã giết hết rồi. Tuy nhiên đánh chưa đã tay” Lục Nhĩ Hầu nói

“Yên tâm, sắp tới sẽ cho ngươi đã tay. Giờ ta cần ngươi biến trở lại thành Lục Nhĩ Hầu. Chờ ta chữa trị xong, liền thu hoạch bảo tàng của Song Long Phái”

Một canh giờ sau, trụ sở Song Long Phái máu chảy thành sông, thây chất thành đồng. Huyết dịch nạn nhân nhuốm lên toàn bộ áo giáp của Khai Thiên Quân. Áo giáp màu hồng huyết nên bọn hắn không cần lau rửa gì nhiều. Đây chính là lí do để chế tạo áo giáp màu hồng huyết.

Trần Lương ngồi trên lưng Ngạo Thiên tiến ra ngoài, hạ lệnh:

“Thu thập chiến lợi phẩm đi, ai lấy được là của người đấy”

“Tuân lệnh” Khai Thiên Quân vui mừng lao đi tìm kiếm bảo vật. Khi đánh giết địch nhân, bọn hắn không được phép lấy đi bất kỳ đồ vật nào.

Thông thường, tông môn sẽ lấy 6 phần chiến lợi phẩm, Khai Thiên Quân lấy 4 phần. Chỉ có làm việc trực tiếp với Trần Lương mới cho bọn hắn nhận được sự hào phóng này.

Về phần 150 triệu Tinh thạch trả cho Vô Lượng Tộc, Trần Lương sẽ tự dùng tiền của mình. Huống hồ chưa chắc phải lấy từ túi của hắn.

Lục Nhĩ Hầu ngồi trên đầu Trần Lương, dẫn đường cho hắn tiến tới nơi tập trung nhiều bảo vật nhất trong trụ sở.

Nơi hắn đang đứng là căn phòng đặt tượng các đời trưởng phái, đại trưởng lão của Song Long Phái. Dưới chân Trần Lương chính là sàn gỗ làm từ Quy Linh Mộc, cứng rắn hơn cả Bách Thánh Khí bảo giáp. Từ cảm giác và thị giác, sàn gỗ hoàn toàn không có gì khác thường, muốn mở ra phải biết vận hành cơ quan của nó.

Quy Linh Mộc có cứng, Trần Lương cũng không cần bỏ ra nửa điểm sức lực, Bụi Kiếm đã giúp hắn dễ dàng phá tan cửa vào bảo tàng. Không ngờ vừa đi được 5 bước, hắn liền gặp ngõ cụt, không thấy lối đi đâu. Chạm tay vào quả thật là bụi đất.

Người khác sẽ tưởng thật đây là hầm vớ vẩn, không biết rằng đây là Huyễn Ảo trận pháp, đánh lừa ngũ giác của nạn nhân. Đáng tiếc, trận pháp loại này không qua được đệ tam nhãn của Tam Nhãn Lang. Nó thong dong bước đi, xuyên qua lớp đất đá, tiến vào 1 căn phòng chứa 4 viên ngọc, chính là 4 Không Vật chứa bảo tàng của Song Long Phái.

Viên ngọc thứ 1, chứa toàn bộ là Tinh thạch. Tổng cộng 300 triệu Tinh thạch.

Viên ngọc thứ 2, chứa toàn bộ là linh dược, đan dược, xác yêu thú. Rất nhiều vật phẩm quý được chứa trong các hộp gỗ, hộp ngọc đặc biệt để bảo quản. Không tính trí nhớ của 2 cường giả, thì đây là lần đầu tiên Trần Lương thấy được nhiều linh đan diệu dược đến như vậy.

Hải Thượng Trung để lại trong kho tàng thứ 2 của hắn nhiều linh dược, đan dược. Đáng tiếc, thời gian quá lâu, toàn bộ đều đã bị huỷ. Tương tự ở Hỏa Phượng Sơn, các nạn nhân cũng trải qua thời gian dài, lại chỉ mang một phần tài sản nên cũng không có nhiều.

Khai Thiên Môn thì thời gian thành lập quá ngắn, đa số là chiến tranh, tiêu phí rất nhiều, có bao nhiêu đều dùng để bồi dưỡng nhân lực, tích luỹ không được là bao.

Viên ngọc thứ 3, chứa toàn bộ là vũ khí, từ phàm khí tới Thiên Thánh Khí.

Viên ngọc thứ 4, chứa các loại không thuộc 3 loại trên. Có đất đá, có kim loại, có dung dịch và phong phú các loại vật phẩm khác phục vụ cho đa dạng nhu cầu từ trận pháp, luyện khí, luyện đan, hội hoạ …

Không hổ là thế lực có tới 8 Địa cấp võ giả, nhân lực hàng triệu người, tích luỹ căn cơ rất có nền tảng dùng để bồi dưỡng thuộc hạ, cường giả cho Song Long Phái.

Trần Lương kiểm kê bảo vật xong liền toàn bộ cất đi. Đây là tài sản của hắn, còn sau này cho Khai Thiên Môn bao nhiêu lại tuỳ vào tình huống cụ thể.

Trần Lương vui mừng với thu hoạch, Nhậm Ngã Vu lại không được tốt lắm tâm tình.

“Điền huynh, cho ta vào gặp Loan Bà Bà, ta cần tìm ra người thân củ kẻ ác nhân giết Phi nhi” Nhậm Ngã Vu giọng nài nỉ.

“Vu huynh, ta nói rồi, không được. Huynh phải tin ta. Ta biết chuyện của huynh. Ta cũng coi Phi nhi như con cháu trong nhà. Ta có thể cùng huynh đi giết kẻ thù, nhưng vào trong đây thì không được”

“Thân tình chúng ta bao năm nay, ngươi chí ít cũng phải cho ta biết nguyên nhân. Chẳng lẽ vì ta bị cách chức đại trưởng lão nên Loan Bà Bà không gặp?”

“Không phải, huynh dù gì cũng là Địa cấp trung kỳ, ai lại không nể mặt. Thôi được, cho huynh biết, Loan Bà Bà hiện đã ra ngoài cũng Thái Thượng Hoàng có việc cơ mật. Chỉ sợ mấy trăm năm cũng không quay trở lại. Không bằng huynh đi đến Khai Thiên Môn điều tra thân thế tên môn chủ kia thì hơn”

“Đành vậy, ta sẽ đi điều tra. Nếu không được, dù 300 năm ta cũng phải chờ Loan Bà Bà. Dù phải trả giá nào ta cũng phải cho tên kia sống không bằng chết” Nhậm Ngã Vu ngẩng mặt lên trời nói như tự thề với lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.