Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 233: Thương Hải Tang Điền




Lục Nhĩ Hầu xua tay, nói:

“Không vội, phải chờ hết 1 ngày, ta trở lại dạng thạch hầu mới đưa ngươi ra ngoài vực được. Mà chỗ này có dòng chảy thời gian nhanh gấp 36 lần bên ngoài, vèo phát là xong”

Đúng là Tuế Nguyệt vẫn đang được kích hoạt. Mỗi lần đặt 1 viên tinh thạch cấp 3 vào là dùng được Tuế Nguyệt trong 7 ngày thời gian thực, tương đương 252 ngày tăng tốc.

“Đúng rồi, cây côn này phải nằm lại đáy vực. Ta còn không muốn bị cả Vô Lượng Tộc truy sát lần nữa”

Trần Lương bỏ Vô Lượng Côn ra khỏi Tiểu Cửu Giới.

“Đưa ta 1 Không Vật” Lục Nhĩ Hầu nói

“Làm gì?”

“Dưới vực có rất nhiều yêu thú và nhân loại từng rơi xuống. Tuy đa phần đã bị hủy hoại nhưng vẫn còn nhiều thứ có ích. Ta lấy giúp ngươi”

“Hay lắm, phiền Hầu Gia”

Lục Nhĩ Hầu ngồi trên Thạch Đẩu Vân rời khỏi Tiểu Cửu Giới, lướt bay dưới Thập Tử Vực. Chốc chốc, nó lại thu một đồ vật vào Nhẫn không gian, lúc thì xương chân, lúc thì song dực, lúc thì xác người, lúc lại là 1 hòn đá. Có khi nó còn nhặt được cả Nhẫn không gian của một xác chết đã hóa thành tro bụi.

Có cường giả rơi xuống Thập Tử Vực, tất nhiên có Không Vật, Không Thú đi kèm. Các loại Không Vật, Không Thú cố nhiên cứng rắn vô cùng, nhưng mọi thứ trên đời đều có hạn sử dụng. Qua thời gian dài bị đè nén, Không Vật, Không Thú vỡ ra, các đồ vật trong nó cũng sẽ rơi ra ngoài Cửu Giới. Những đồ vật này nhận trọng lực khổng lồ nơi đây cũng sẽ nhanh chóng bị hủy hoại. Chỉ có một số bảo vật còn có thể dùng.

Mất tới 1 ngày, Lục Nhĩ Hầu mới xong việc, đưa Trần Lương ra ngoài Thập Tử Địa. Vừa rời khỏi hiểm địa, Trần Lương vui mừng khôn xiết. Chuyến đi này không những rèn luyện nhục thân cho hắn, còn mang về vô số bảo vật và Lục Nhĩ Hầu, lời lãi vô cùng.

“Hầu gia, phiền ngươi vào trong Tiểu Cửu Giới. Khi nào tới chỗ không người, ta sẽ gọi ngươi ra”

“Không được! Lão tôn phải ở ngoài này chơi. Vào trong kia chán chết”

“Lục nhĩ của ngươi quá dễ nhận, không thể để người ngoài nhìn thấy được”

“Tưởng gì, đơn giản” Lục Nhĩ Hầu nói xong, liền ẩn 4 đôi tai vào người.

Trần Lương thấy ổn, liền phi người bay đi. Chỉ một tích tắc sau, Lục Nhĩ Hầu đã cưỡi Thạch Đẩu Vân bay ngang với hắn, nói:

“Tốc độ của ngươi quá chậm, dùng Thạch Đẩu Vân cho nhanh”

“Càng nhàn” Trần Lương thoải mái ngồi lên Thạch Đẩu Vân. Lục Nhĩ Hầu không ngồi cạnh hắn, mà trèo lên đầu Trần Lương.

“Hầu Gia, xuống đi” Trần Lương khó chịu, nói

“Ta quen trèo đầu cưỡi cổ nhân loại rồi. Mà không phải ai cũng được ta ngồi lên. Những người trước ngươi, đều là nhân vật hô phong hoán vũ một thời. Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới phải”

“Ngươi ở trên đầu ta sẽ có ngày bị rơi đấy”

“Thạch Đẩu Vân luôn ở trên người ta, chỉ có ngươi rơi chứ ta không rơi bao giờ” Lục Nhĩ Hầu ngẩng mặt hưởng thụ gió mát.

Một nhân loại đả tọa trên thạch vân, một thạch hầu đả tọa trên đầu nhân loại. Tuyết Hoa nếu trông thấy cảnh tượng thú vị này sẽ cười rất tươi.

Đuổi không được Lục Nhĩ Hầu, Trần Lương đành để mặc nó muốn làm gì thì làm. Dù sao một tiểu hầu ngồi trên vai, trên đầu người hành tẩu Cửu Giới cũng không phải cái gì lạ lẫm.

[ Các web truyện đăng sau fanpage 1 chương. Fanpage đăng nội dung gốc: fb.com/talaacnhan ]

Hướng đi của bọn hắn là Thiên Đãng Sơn Mạch, nơi có Ngạo Thiên cư trú. Tốc độ của Thạch Đẩu Vân phi thường nhanh, khoảng cách 2 nơi cũng không quá xa, nên chỉ một lát liền tới.

Trần Lương bay thẳng tới vị trí của Ngạo Thiên. Vốn dĩ hắn còn định cùng Ngạo Thiên đi đối phó Ngưu Lang Thần, nhưng Ngạo Thiên đã tự mình săn giết được tử địch, nên cả 2 ngay lập tức rời khỏi Thiên Đãng Sơn Mạch, tiến về Giang Đông Quốc.

Ra đón hắn là Chu Minh với khuôn mặt thoáng buồn. Trăm năm chiến tranh chính là trăm năm Chu Minh đi theo Huyết Vô Thần học tập. Huyết Vô Thần không giữ lại gì, tận tâm chỉ dạy cho Chu Minh về chiến thuật, đào tạo quân lính, điều binh khiển tướng.

Trong nhiều trận huyết chiến, Huyết Vô Thần từng mấy lần cứu nguy Chu Minh khỏi hiểm cảnh. Mặc dù không chính thức thừa nhận, nhưng Chu Minh luôn coi Huyết Vô Thần là ân sư của mình. Cái chết của hắn mang lại đau thương lớn cho Chu Minh.

Đáng tiếc, 1 tháng điều tra vẫn chưa tìm ra được hung thủ.

“Gọi những người chạy thoát, đưa ta tới nơi bị đánh cướp” Trần Lương hạ lệnh

Vụ cướp mới qua được 1 tháng, dấu vết chiến đấu vẫn còn hiện hữu với những hố sâu dưới mặt đất và cây cối đổ rạp.

“Môn chủ, lúc bọn ta bay từ phía này trở về môn phái, kẻ thủ ác đã đứng sẵn ở đây chặn đường”

“Ta cần biết được khí tức của hung thủ để truy tìm hắn. Vì vậy cần xem trí nhớ của 1 người, ai tình nguyện?” Trần Lương hỏi

“Mời môn chủ xem của thuộc hạ” 1 người sống sót tiến lên

Đặt tay lên trán của người kia, Trần Lương đã thấy được rõ cuộc chiến lúc đó. 1 mình hung thủ một chiêu đánh lui cả 10 người Khai Thiên Môn. Chiêu thứ 2 giết chết 5 Hoàng cấp võ giả. Chiêu thứ 3 thuấn sát 1 Huyền cấp trưởng lão.

Tình thế nguy cấp, Huyết Vô Thần đành phải sử dụng đến Thương Hải Tang Điền.

“Các ngươi mau trở về báo tin cho môn phái, ta chặn lại hắn” Huyết Vô Thần hét lớn rồi toàn thân bốc hỏa.

Một hỏa cầu được tạo nên từ một nửa huyết dịch trong cơ thể hắn tấn công kẻ cướp. Huyết hỏa cầu thế không thể đỡ, phá tan võ kỹ của Địa cấp võ giả, đông thời kéo lê hắn hơn 1 dặm về sau mới biến mất.

3 vị trưởng lão kia vẫn chưa rời đi. Bọn hắn không hề muốn bỏ đồng đội ở lại.

“Hay lắm, chúng ta cùng nhau giết địch” Một người vui mừng nói.

“Ta chỉ có thể đánh thêm 1 lần. Các ngươi mau đi” Huyết Vô Thần gắng gượng quay ra nói, toàn thân hắn lửa cháy phừng phừng như một hỏa nhân

“Huyết Vô Thần huynh mau đi cùng chúng ta”

“Vô ích. Tính mạng của ta đã chấm dứt rồi. Các ngươi đừng để hi sinh của ta trở nên vô ích”

3 người kia nhìn nhau, nhìn hỏa nhân trước mắt, bọn hắn hiểu đây là võ kỹ hi sinh, không thể vãn hồi. Một người cắn răng nói:

“Tạ Huyết Vô Thần huynh ân cúu mạng. Bọn ta sẽ chăm lo cho người nhà của ngươi. Thù của ngươi, bọn ta sẽ trả thay”

Nói xong, 3 bọn hắn chắp tay tiễn biệt Huyết Vô Thần lần cuối rồi dứt khoát rời đi, không thể để Huyết Vô Thần hi sinh vô ích.

Còn chưa di chuyển được bao xa, kẻ thủ ác đã quay trở lại, vừa tấn công, vừa hét lớn:

“Tất cả đều phải chết!”

Huyết Vô Thần sử dụng toàn bộ huyết dịch trong người hắn tạo nên một huyết hỏa cầu khổng lồ, lấy cơ thể hắn làm trung tâm. Huyết hỏa cầu mang theo cơ thể cháy hừng hực của Huyết Vô Thần phá tan võ kỹ của kẻ địch, đồng thời đánh cho hắn cháy đen toàn thân, nhận thương thế cực nặng.

3 trưởng lão Khai Thiên Môn đã quyết tâm rời đi nên không quay lại. Huống hồ kẻ địch bị thương vẫn là hơn bọn hắn 1 đại cảnh giới, quay lại chiến chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Xem tường tận cuộc chiến, Trần Lương thu tay lại. Huyết Vô Thần đã có 1 cái chết oanh liệt, 1 cái chết anh hùng. Cuộc đời hắn chỉ thích xông pha chiến trường, lấy chiến đấu làm niềm vui. Cuối đời, có thể đánh ra 1 đòn toàn lực, bảo vệ đồng đợi sống sót rời đi, hắn đã có thể mỉm cười nơi chín suối.

Một phút trầm mặc, Trần Lương ngẩng đầu nói:

“Vô Thần huynh, ta thề sẽ mang kẻ thù và thân nhân của hắn xuống suối vàng tạ tội với huynh”

Chu Minh cầm ra 1 cây thương, nói:

“Môn chủ, cây thương này là Huyết Vô Thần đại nhân tặng cho thuộc hạ. Nó đã gắn bó với Huyết đại nhân nhiều năm. Nếu có thể, mong môn chủ dùng cây thương này giết chết hung thủ”

“Được. Ta đã có cách tìm ra hung thủ” Trần Lương cầm lấy chiến thương trên tay Chu Minh.

Trần Lương lập ra 100 nhóm, mỗi nhóm 5 người, bao gồm 1 Luyện đan sư cấp 5, 1 học việc Luyện đan sư và 3 võ giả.

100 nhóm sẽ đi tới 100 vùng lãnh địa lớn nhỏ, thành lập Dược Tiệm, chuyên bán đan dược chữa trị các loại thương tích. Đặc biệt, tất cả các tiệm đều sẽ phải nhấn mạnh điểm nổi bật là chuyên chữa Hỏa Độc.

Trần Lương đã được Huyết Vô Thần truyền cho Thương Hải Tang Điền, nên biết được kẻ bị dính phải huyết hỏa cầu sẽ cực kỳ khó hồi phục. Huyết hỏa cầu tạo ra hỏa độc cực mạnh, sẽ liên tục sinh sôi và thiêu đốt cơ thể nạn nhân.

Nếu huyết hỏa cầu chỉ gây ra một vết thương nhỏ, thì cách tốt nhất là cắt bỏ phần bị thương. Nhưng kẻ thủ ác đã dính toàn thân, lại không được chữa trị kịp thời, chắc chắn hỏa độc đã lan sâu vào bên trong.

Dù sao đây cũng là võ kỹ lấy tính mạng ra để sử dụng, uy lực tự nhiên không tầm thường.

Hiện giờ sẽ có 2 trường hợp, hung thủ đã bị hỏa độc cắn chết, hoặc là đang khắp nơi tìm cách chữa trị, phục dụng vô số đan dược chữa thương, thử qua vô số phương thức chữa trị.

Vì vậy cách tốt nhất để tìm ra hung thủ, chính là để hung thủ tự đưa đến cửa.

100 Luyện đan sư cấp 5 đều là Khai Thiên Môn bỏ tiền ra thuê, có hiểu biết về chữa trị các loại thương thế. Đã làm giả thì nên giả giống thật, mới có thể dụ rắn ra khỏi hang. Mỗi Dược tiệm khai trương đều gióng trống khua chiêng, quảng bá rộng rãi, nhấn mạnh chuyên trị hỏa độc

Quả nhiên 1 tuần sau, tại một nơi có tên Đại Đường Thành, nằm cách biên giới Giang Đông Quốc 15 dặm về phía bắc, người của Dược tiệm đã có bệnh nhân muốn chữa hỏa độc.

“Tiền nong không thành vấn đề, chỉ cần ngươi chữa được cho đại trưởng lão, Dược tiệm của ngươi từ nay không cần người bảo vệ”

“Đa tạ Lưu đại nhân, mời ngài về trước, mai ta sẽ qua”

“Bọn ta đang cần gấp, Ngưu đại trưởng lão đang chịu giày vò từng giây từng phút. Ngươi phải đi ngay bây giờ”

“Không phải ta không muốn đi, nhưng người chuyên chữa hỏa độc là sư huynh của ta. Ta phải gọi cho huynh ấy đến mới được”

“Nhanh lên, mai ta qua” Lưu trưởng lão rời đi

Thông tin nhanh chóng được đưa cho Trần Lương. Hắn cùng 1 vị Luyện đan sư cấp 6, cũng là người được Khai Thiên Môn thuê, đi tới Đại Đường Thành, trực thuộc quyền quản lý của Song Long Phái. Người trúng hỏa độc là đại trưởng lão của Song Long Phái.

Đến hẹn, Lưu trưởng lão cùng 2 thuộc hạ đi tới đón vị Luyện đan sư cấp 6 và Luyện đan sư cấp 5 vào nơi nằm dưỡng thương của bệnh nhân.

Mọi thứ không có gì khác thường, ngoài việc có 1 con khỉ lông vàng ngồi trên vai của Luyện đan sư cấp 5. Dù sao chỉ là 1 con khỉ bình thường, không ai để ý đến nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.