Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 161: Nghẹt thở




Tuyết Phi không tin tưởng lắm, hỏi:

"Ngươi có cách gì?"

"Đêm nay chúng ta khởi hành đi Chi Chủ, sống ở đó một thời gian. Khi nào biện pháp của ta tới, ắt ngươi sẽ biết. Bản thân ta cũng không chắc nó đến ngày nào nên không muốn nói sớm."

Đêm tối xuống, Tuyết Phi vào trong Không Thú của Trần Lương. Còn bản thân hắn dùng Ẩn Nặc Thuật phi hành rời đi, không để cho ai biết.

Thời gian này, Mùi Sứ Quân và Khai Thiên Môn đang nghỉ ngơi, tập trung vào chiêu binh mãi mã để củng cố, gia tăng lực lượng. Thực tình là Trần Lương muốn giữ nguyên hiện trạng lãnh thổ như hiện tại và chờ đợi. Chờ Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo trở về, Mùi Sứ Quân mới có vốn liếng đối kháng các Sứ Quân khác.

2 người Trần Lương đến Vương Đô, nơi độ thị phồn hoa không nhiễm khói bụi chiến tranh nhờ chính sách trung lập tại Chi Chủ, cũng vì vậy mà phí vào cửa rất cao và chi phí sinh hoạt cũng rất đắt.

Bọn hắn ở đây 5 ngày đều là đi dạo phố, quan sát đời sống sinh hoạt của người dân. Ngày thứ 5, Trần Lương kéo Tuyết Phi ra ngoài thành, rời xa 10 dặm.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, Tuyết Phi cũng nhìn theo nhưng chỉ thấy trời xanh mây trắng. Rất nhanh sau đó, một cơn cuồng phong kéo đến đẩy bay bọn hắn lăn lộn mấy vòng.

Trấn định lại thân hình, Tuyết Phi nhìn thấy một con rùa khổng lồ đang hạ thấp xuống gần bọn hắn. Tốc độ của con rùa quá nhanh tạo ra gió lốc ở nơi nó đi qua.

"Tiểu tử, yêu cầu của ngươi là gì" Bất Diệt Kim Quy nói

"Tiền bối, ta cần tiền bối giúp ta giải cứu 2 người đang bị giam giữ tại 1 gia tộc" Trần Lương nói

"Gia tộc đấy có mấy Thiên cấp võ giả?"

Trần Lương nhìn sang Tuyết Phi. Nàng thu lại vẻ ngạc nhiên, nói:

"Bẩm tiền bối, có một, hai hoặc ba người"

"Mấy phẩm?"

"Cái này vãn bối không rõ" Tuyết Phi cúi mặt trả lời

"Trận pháp hộ tộc như nào?"

"Trận pháp cấp 8, có lẽ là trung đẳng" Trần Lương trả lời. Thời điểm hắn đi đến Khải Hoàng gia tộc đã quan sát kỹ trận pháp.

"Được rồi, đến đấy xem tình hình. Chỉ cho ta địa điểm"

Trần Lương lấy ra bản đồ Lý Đế Vực, chỉ vị trí Ngân Cơ Thành cho Bất Diệt Kim Quy. Nàng nói:

"Các ngươi vào trong mai của ta ngồi"

Trần Lương lúc này mới có thời gian quay qua giải thích với Tuyết Phi, giải thích rõ ngọn ngành với nàng và chốt lại là Bất Diệt Kim Quy nợ hắn 1 yêu cầu, và yêu cầu này sẽ là giải cứu cha mẹ nàng.

"Đi thôi" Trần Lương kéo tay Tuyết Phi, bay về phía Bất Diệt Kim Quy. Tuyết Phi vẫn còn bàng hoàng, không biết phải nói sao, làm gì, cứ để Trần Lương lôi đi vậy.

2 người bọn hắn chui vào trong mai của Bất Diệt Kim Quy, vì với tốc độ của nàng, ngồi bên ngoài thì cần phải Địa cấp mới chịu được.

Nửa ngày sau, cả đoàn đã tới nơi cần tới. Bất Diệt Kim Quy trực tiếp đâm sầm vào trận pháp hộ tộc của Khải Hoàng gia tộc.

Trận pháp chấn động kịch liệt cùng âm thanh rền vang thu hút sự chú ý của toàn bộ Ngân Cơ Thành. Cả thành xảy ra náo loạn. Người chạy ra ngoài xem có chuyện gì, người chui vào ẩn nấp sợ kẻ địch tấn công.

Hàng trăm người bay lên trời cao, nhìn về phía cự quy đang chuẩn bị ra đòn tấn công thứ hai. Hai mắt của nó sáng lên, bắn kim quang về phía đại trận. Kim quang liên tục không ngớt, giống như đang hòa tan thủy tinh một dạng.

"Tiền bối, xin nương tay" Âm thanh của Càn Khôn vang lên. Hắn vừa nhìn đã nhận ra đây là Bất Diệt Kim Quy. Bất Diệt Kim Quy tuổi thọ lên tới mấy vạn năm, vì vậy dù không biết đối phương đã sống bao nhiêu năm, nhưng gọi một tiếng tiền bối cũng không phải hạ thấp bản thân gì.

Bất Diệt Kim Quy thu hồi kim quang, hỏi:

"Ngươi là ai"

"Tại hạ là gia chủ Khải Hoàng gia tộc, cũng là thành chủ Ngân Cơ Thành. Không biết tiền vì sao tấn công hộ thành đại trận?"

"Không có gì, ta muốn gọi ngươi ra cho nhanh thôi"

"Con mẹ nó" Càn Khôn chửi thầm trong bụng, xong nói "Tiền bối muốn gặp vãn bối có gì chỉ giáo?"

"Ta cần dẫn đi 2 người mà ngươi đang giam giữ"

"Mong tiền bối nói rõ" Càn Khôn lo lắng không biết đại nhân vật nào lại có thể để Bất Diệt Kim Quy đến tận cửa mang đi. Trăm năm nay, hắn còn chả biết Khải Hoàng gia tộc giam giữ người nào, cho thấy không có người nào đủ để gọi là đại nhân vật.

Trần Lương cùng Tuyết Phi bước ra ngoài, đứng trên mai Bất Diệt Kim Quy. Trần Lương chắp tay chào:

"Lại gặp Càn Khôn tiền bối"

"Ngươi là?" Trăm năm qua đi, tự nhiên là Càn Không không nhớ tới 1 tiểu tử không có bối cảnh gì.

"Tại hạ là Trần Lương, người bên cạnh ta là Tuyết Phi"

"Ta nhớ rồi. Tuyết Phi hỗn láo, gặp mặt gia chủ lại đeo mạng che mặt"

"Càn Khôn, ngài đã bán ta cho người khác, giờ ngài không còn là gia chủ của ta. Còn lí do ta mạng che mặt thì đây" Tuyết Phi cởi xuống mạng che mặt, để lộ ra gương mặt đầy sẹo khiến mọi người không khỏi ngỡ ngang.

Những người đang phi hành kia, không ít người còn nhớ đến Tuyết Phi với danh xưng nhất đẳng tiên nữ, không ngờ lúc này lại trở nên xấu xí như vậy. Bọn hắn thật có phần thất vọng.

"Tiền bối, ngươi rốt cuộc muốn gì?" Luận thực lực, chỉ có Bất Diệt Kim Quy mới có tư cách nói chuyện với Càn Khôn.

"2 tiểu tử này sẽ truyền đạt ý muốn của ta. Ngươi nghe bọn hắn là được"

"Các ngươi muốn gì?" Càn Khôn bực tức hỏi

"Thả cha mẹ của ta đang bị giam trong Hình Ngục" Tuyết Phi lên tiếng

"Cha mẹ ngươi, một người là kẻ thù gia tộc, một người là phản đồ gia tộc, đều là trọng phạm không thể tha"

"Vậy ngươi muốn diệt tộc hay muốn thả người" Bất Diệt Kim Quy xen vào

"Bất Diệt Kim Quy, ta nể mặt ngươi sống lâu nên gọi 1 tiếng tiền bối, đừng tưởng Khải Hoàng gia tộc dễ ức hiếp. Bổn tộc còn có 2 vị đại trưởng lão là Thiên cấp võ giả, lại có trận pháp cấp 8 cao đẳng, quá thừa để tru sát ngươi"

"Ta đính chính lại một chút" Trần Lương xen ngang "Từ mức độ chấn động vừa rồi của trận pháp, ta khẳng định trận pháp chỉ là cấp 8 trung đẳng. Ngươi thổi phồng hơi quá rồi đấy"

Càn Khôn nghẹn lời không biết nói gì. Đối phương trận đạo cao siêu, hắn muốn phản bác rất khó.

"Lại nói thêm, không biết 2 Thiên cấp võ giả của ngươi thật hay giả, liệu bọn hắn có đang ở tại đây hay vắng mặt thì còn chưa biết. Ngươi gọi bọn hắn ra nói chuyện cho có phân lượng" Trần Lương nói tiếp

"Bọn hắn đang bế quan, nếu đã ra đây, ắt một trận chiến không chết không thôi. Bất Diệt Kim Quy ngươi nên suy nghĩ lại, cần gì phải vì 2 kẻ không khác gì sâu kiến mà gây chiến với 1 đại tộc"

"Không nhiều lời. Ngươi giữ 2 kẻ kia, gia tộc ngươi không có lợi ích gì. Thả bọn hắn ra, gia tộc ngươi tránh bị 1 trận thảm sát. Bên nặng bên nhẹ, tự ngươi cân nhắc" Bất Diệt Kim Quy nói

Càn Khôn không nói không rằng, đột nhiên kích hoạt trận pháp tấn công Bất Diệt Kim Quy. Không, nói chính xác hơn ý định của hắn là tiêu diệt 2 tiểu bối đang đứng trên mai rùa. Hắn không biết vì lí do gì mà Bất Diệt Kim Quy nghe lời bọn hắn, nhưng nếu 2 kẻ đó chết, tự nhiên là Bất Diệt Kim Quy không cần đòi người.

10 thanh hỏa phủ đánh về phía Bất Diệt Kim Quy, trong đó 5 thanh đánh phần đầu, còn lại 5 thanh đánh lên mai rùa.

Bất Diệt Kim Quy tự nhiên là biết ý đồ của Càn Khôn. 2 mắt bắn ra kim quang, phá diệt 7 hỏa phủ, còn lại 3 hỏa phủ đều bị mai của nó chặn lại, không ảnh hưởng đến 2 người Trần Lương.

Lúc này, ngoài 1 mảnh làm chỗ đứng cho Trần Lương và Tuyết Phi, 35 mảnh mai rùa đều tung bay khắp nơi, hình thành thế trận phòng thủ, chống đỡ mọi đòn tấn công từ bất kỳ nơi nào.

Phá hủy hết đòn tấn công của trận pháp, Bất Diệt Kim Quy vẫn không dừng kim quang. Càn Khôn dám động thủ, vậy cũng phải cho hắn biết lễ độ.

Không chỉ dừng ở sử dụng kim quang, Bất Diệt Kim Quy còn tấn công bằng 30 mảnh mai rùa. Mỗi một mảnh mai đâm vào trận pháp đều như một trọng kình của Địa cấp võ giả, khiến trận pháp rung lên không ngớt. Tinh thạch tuôn vào chữa trị trận pháp không ngừng nghỉ.

"Ngươi có giỏi thì ra đây chiến một trận, hoặc gọi 2 lão quái vật ra, ta sẵn sàng phụng bồi" Bất Diệt Kim Quy lên tiếng

Đám người Khải Hoàng gia tộc lo lắng đàm luận không ngớt. Mấy vị trưởng lão vội bàn luận cùng Càn Khôn:

"Gia chủ, để lâu sợ không ổn. Nếu trận pháp tan vỡ, gia tộc sẽ vô cùng nguy hiểm và dễ bị đánh lén phá hoại"

"Muốn xây dựng một trận pháp cấp 8 trung đẳng đòi hỏi rất lớn tài nguyên, nhân lực và thời gian. Gia tộc sẽ gặp phải suy thoái lớn."

"Gia chủ, cần phải gọi 2 đại trưởng lão ra ứng phó với tình huống nguy cấp này"

"Theo ta thấy thì trả cho bọn hắn 2 người kia cho xong. Đây là phương án đơn giản, an toàn và dễ thực hiện nhất"

"Đúng vậy, gia chủ. Bọn hắn cũng đã chịu cực hình hơn trăm năm, giờ thả ra cứu nguy cho gia tộc cũng coi như là lấy công chuộc tội"

"Ta cũng nghĩ nên thả bọn chúng. Bất Diệt Kim Quy chỉ có thể đi theo 2 tiểu tử kia chốc lát. Sớm muộn gì bọn chúng cũng tách nhau ra. Lúc đấy trả thù cũng không muộn"

"Không được thả, thế thì còn gì tôn nghiêm Khải Hoàng gia tộc. Cả 1 đại tộc lại để bị uy hiếp, sau này thành trò cười cho thiên hạ, sỉ nhục cho gia tộc.

"2 kẻ tử tù kia chịu cực hình trăm năm, đã sớm sinh mệnh lực cạn kiệt, có thả bọn chúng cũng khó phục hồi. Chúng ta cứ nói là bọn hắn chỉ còn hạn tù 10 năm. Nhưng vì lòng nhân từ nên thả trước thời hạn, âu cũng là lẽ thường"

"Gia chủ, ngài phải quyết nhanh lên. Càng để lâu, thông tin càng lan rộng, trận pháp cũng càng suy yếu"

...

Tuyết Phi đứng từ xa nhìn đám người từng là trưởng bối của mình bàn bạc về số phận của cha mẹ mà lòng quặn lại. Nàng lo sợ nếu gia tộc quyết không thả người, gọi ra cao thủ trong tộc chiến đấu với Bất Diệt Kim Quy, liệu nó có bỏ chạy. Dù sao nó cũng chỉ là đáp ứng giúp Trần Lương một việc, không thể vì Trần Lương mà vào sinh ra tử.

Tuyết Phi lo sợ lần cứu người này bất thành dẫn đến cha mẹ nàng càng lâm vào nguy nan, thậm chí triệt để bỏ mạng.

Nàng lo sợ mấy người dưới kia giở trò, mang ra cho nàng là 2 cái xác không còn sinh mệnh thì nàng không biết sống sao.

Nàng lo sợ cả đời chỉ có duy nhất một cơ hội này nhìn thấy có thể cứu được cha mẹ. Nếu không thành, nàng liền triệt để tuyệt vọng.

Tuyết Phi dường như nghẹt thở bởi những suy nghĩ của mình.

Nhìn thấy Tuyết Phi run rẩy lo lắng, Trần Lương cầm lấy tay nàng, trấn an:

"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi"

Bàn bạc, suy nghĩ nửa ngày, Càn Khôn nói với Bất Diệt Kim Quy:

"Dừng tay, bọn ta sẽ thả người"

Nghe được 1 câu này, Tuyết Phi như trút được gánh nặng, ngồi khụy xuống. Nhưng mọi chuyện còn chưa xong. Bất Diệt Kim Quy nói:

"Cái ta cần là 2 người sống và vẫn tu hành được. Các ngươi nếu mang ra đây 2 cái xác, hoặc 2 kẻ tàn phế thì đừng trách ta độc ác"

"Ngươi độc ác thì làm sao?" Một tiếng vang vọng lên từ sâu trong núi, một lão giả đầu tóc bạc trắng bước từng bước đến. Rõ ràng mỗi bước rất ngắn, nhưng thân thể lão giả lại di chuyên được xa tới trăm trượng.

"Lão tổ tông"

"Đại trưởng lão"

Đám trưởng lão và Càn Khôn cúi đầu chào

"Bất Diệt Kim Quy, ta thả người cũng được. Nhưng ngươi muốn mang người đi, vậy phải có thực lực mới được"

Điều Tuyết Phi lo lắng thực sự đã xảy ra, Thiên cấp võ giả của Khải Hoàng gia tộc ra mặt rồi. Liệu Bất Diệt Kim Quy có giúp nàng cứu cha mẹ. Liệu một trận chiến long trời lở đất có xảy ra. Liệu Bất Diệt Kim Quy có thắng được đại trưởng lão?

Tim Tuyết Phi như bị bóp nghẹt từng giây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.