Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 115: Môn Chủ Vô Địch




Bên nhóm Trưởng lão khách khanh còn đang có nhiều thắc mắc hỏi Khai Thiên Môn, Bình Nguyễn từ ngoài chạy vào nói:

"Môn chủ, Chí Tôn Môn muốn nói chuyện với Tuyết Hoa trưởng môn"

"Đưa ta"

Bình Nguyễn đưa Truyền tin thạch cho Trần Lương. Hắn bật Truyền tin thạch lên, nói:

"Chí Tôn Môn các ngươi muốn trao đổi người như nào?"

"Ngươi là ai? Mau đưa Truyền tin thạch cho Tuyết Hoa"

"Ta là Môn chủ Khai Thiên Môn"

"Vớ vẩn, bao nhiêu năm nay chỉ có Tuyết Hoa là địa vị cao nhất của Khai Thiên Môn, từ đâu lòi ra một tên môn chủ nhà ngươi. Các ngươi muốn giở trò gian trá thì đợi nhận xác Càn Sủng đi"

Trần Lương đành đưa Truyền tin thạch cho Tuyết Hoa, nàng hỏi:

"Các ngươi muốn gì?"

"Các ngươi có đáp ứng điều kiện bên ta đưa ra?"

Tuyết Hoa nhìn lên Trần Lương, nhận được cái gật đầu của hắn, nàng nói "Đáp ứng, nhưng Càn Sủng không được bị thương ảnh hưởng đến tính mạng và tu vi"

"Được, nghe phương thức trao đổi đây. Do các ngươi không có Huyền cấp võ giả, nên Chí Tôn Môn sẽ bày tỏ thiện chí bằng đề nghị cả 2 bên cử ra một Hoàng cấp võ giả cầm theo vật trao đổi tiến đến vị trí nằm giữa 2 bên.

Cả 2 đều không được mang theo Không Thú cùng Không Vật, có thể mang vũ khí. Kim Thiết Nhân không được đật Thiết Cầu Năng, không được có năng lượng. Khi 2 bên cách nhau 1 dặm, mỗi bên cử 1 đệ tử sang bên kia kiểm tra tu vi cùng Không Thú, Không Vật.

Cách thức ta đã đưa ra, thời gian tùy các ngươi lựa chọn"

Trần Lương ra hiệu cho Tuyết Hoa nói: "Bên ta đồng ý. Thời gian càng sớm càng tốt, ta muốn nửa canh giờ sau tiến hành luôn"

"Đồng ý nhanh vậy sao. Tốt! Vậy nửa canh giờ sau"

Tuyết Hoa tắt Truyền tin thạch, hỏi mọi người "Tại sao bọn chúng lại muốn thay đổi địa điểm?"

"Bọn hắn muốn cho ngươi cảm giác an toàn. Cái Chí Tôn Môn muốn là Kim Thiết Nhân, chiến lực mạnh nhất của Khai Thiên Môn để từ đó dễ dàng vây bắt, triệt hạ dần dần Khai Thiên Môn. Vì vậy bọn hắn tạo điều kiện để ngươi giảm bớt lo ngại mà trao đổi với bọn hắn"

Thời gian đã đến, sau quy trình kiểm tra như đã ước định, Trần Lương tay phải cầm Kim Thiết Nhân, tay trái cầm Khuyển Dạ Xoa, bên hông treo 1 viên tinh thạch cấp 3 tiến đến gần người của Chí Tôn Môn.

Người được Chí Tôn Môn cử đi trao đổi là 1 trung niên lực lưỡng, mặt vuông chữ điền, một tay cầm thanh long đao, một tay xách Càn Sủng.

Cách nhau 3 trượng, 2 bên nhìn nhau 1 hồi, trung niên lực lưỡng mới hỏi:

"Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi có mặt trong Khai Thiên Môn"

"Ta là môn chủ, mới tu hành trở về, bắt các ngươi nhận lại gấp trăm lần những gì đã làm với Khai Thiên Môn"

"ha ha, chỉ bằng vào một tên Hoàng cấp nhà ngươi sao. Chí Tôn Môn bọn ta sớm muộn cũng sẽ đập chết các ngươi như giết 1 con kiến"

"Bớt nhiều lời, mau thực hiện trao đổi"

"Như ý môn chủ nói" trung niên nói mỉa mai rồi phá lên cười "Trước tiên ném 1 củ về phía ta"

"1 củ? 1 củ nào?" Trần Lương thắc mắc

"Hừ, đồ nhà quê. 1 củ chính là 1 viên tinh thạch cấp 3 treo bên hông ngươi kia kìa"

"Sao 1 củ lại là 1 tinh thạch cấp 3?" Trần Lương hoàn toàn không hiểu ngôn từ của đối phương

"Thôi thôi không giải thích nhiều. Đưa viên tinh thạch cấp 3 của ngươi đây"

Trần Lương không ngần ngại nhém tinh thạch cấp 3 sang cho đối phương, nói "Tiếp"

"Ngươi đưa Kim Thiết Nhân cho đệ tử của ta, đồng thời ta đưa Càn Sủng cho đệ tử của ngươi"

"Khoan, trước tiên ta muốn kiểm tra sức khỏe của Càn Sủng. Nếu hắn có sao, ta sẽ cầm Kim Thiết Nhân trở về"

"Hừ, nhanh kiểm tra" Trung niên lực lưỡng đưa Càn Sủng cho vị đệ tử của Khai Thiên Môn. Đây là một luyện đan sư, từng là bạn đồng học của Tuyết Hoa, tên là Như Nguyệt. Tuyết Hoa trả giá cao để mời nàng về cùng Khai Thiên Môn. Vừa là để Khai Thiên Môn có thêm luyện đan sư, vừa là để Tuyết Hoa có người trao đổi về đan đạo.

Như Nguyệt hiện cũng là 1 luyện đan sư cấp 5. Sau 1 hồi kiểm tra, nàng nghiêm trọng nói:

"Tứ chi bị phế, không có khả năng hồi phục"

Trung niên lực lưỡng nói luôn: "Các ngươi yêu cầu hắn không bị ảnh hưởng đến tính mạng và tu vi. Tu vi của hắn vẫn là Hoàng cấp, tính mạng cũng không sao. Chỉ cần chữa trị một chút là có thể khỏe lại, thậm chí vẫn bay được, chỉ là không nhảy được"

"Trao đổi đi" Trần Lương đưa Kim Thiết Nhân cho đệ tử Chí Tôn Môn.

Chờ Như Nguyệt mang Càn Sủng đến chỗ mình, Trần Lương mới nói "Đến giờ tử của ngươi rồi"

Vừa nói xong, hắn bay người về phía trung niên của Chí Tôn Môn.

"Hừ đúng ý ta" Người này cũng tung người, cầm đao chém xuống Trần Lương. Hắn là Hoàng cấp võ giả mạnh nhất trong Chí Tôn Môn, rất tự tin đè bẹp một tiểu môn phái như Khai Thiên Môn.

Khoảng cách hai bên quá gần, trong tích tắc đã chạm mặt nhau. Trần Lương đâm ra một thức Thương Vô Thủy.

Cuộc chiến rất nhanh chóng kết thúc. Trần Lương đâm ra một thương phá hủy thanh long đao, một đường tiến tới, nổ nát thủ cấp trưởng lão Chí Tôn Môn.

Địa điểm trao đổi nằm giữa 2 môn phái, cách mỗi bên 1 dặm, vì vậy các trưởng lão cùng đệ tử 2 môn đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở quá trình chiến đấu.

Trần Lương cầm Khuyển Dạ Xoa cắm xuyên giáp, xuyên người trưởng lão Chí Tôn Môn, giơ lên cao. Sau lưng hắn vang lên tiếng hô của cả Khai Thiên Môn.

"Môn chủ vô địch"

"Môn chủ vô địch"

Đây là tiếng hô vang giải tỏa tất cả tâm trạng não nề, ảm đạm của bọn hắn sau bao năm bị Chí Tôn Môn dồn nén, áp bức. Trong mắt của bọn hắn, môn chủ không gì không làm được, chỉ cần có môn chủ, mọi thứ đều có thể giải quyết.

Nhìn thấy cảnh này, Chí Tôn Môn tức giận. Lập tức có 3 trưởng lão bay về phía Trần Lương. Sau lưng Trần Lương cũng bay lên 3 người. Trần Lương mang theo Như Nguyệt và Càn Sủng bay trở về Khai Thiên Môn.

3 trưởng lão Khai Thiên Môn cùng 3 trưởng lão Chí Tôn Môn cùng đánh ra võ kỹ về phía đối phương. 3 người Chí Tôn Môn cười đắc thắng. Bọn hắn đều là Huyền cấp, tự nhiên là dễ dàng diệt sát 3 người của Khai Thiên Môn.

Đáng tiếc cuộc sống không như cuộc đời, kết quả xảy ra không như bọn hắn mong đợi. Giao thủ lần 1, kết quả hòa. Bọn hắn tức giận, phát ra công kích đợt 2 mạnh hơn trước, nhưng kết quả vẫn là hòa.

"Đáng chết, từ lúc nào Khai Thiên Môn có thêm 3 Huyền cấp võ giả"

2 bên giao thủ liên tiếp, bên Chí Tôn Môn tức giận đến đỏ cả mặt.

Thêm 2 trưởng lão Chí Tôn Môn bay đến. Chí Tôn Môn đặt tổng bộ tại Hoàng Đình Trấn, vì vậy nơi đây tập trung hầu hết trưởng lão Huyền cấp của môn phái. 33 chi nhánh khác của Chí Tôn Môn, đa phần do Hoàng cấp trưởng lão đứng đầu, chỉ một số ít chi nhánh lớn mới có Huyền cấp trưởng lão tọa trấn. Dù sao những nói lập chi nhánh đều có Phủ Thành Chủ bảo vệ, không phải nơi nào cũng long xà hỗn tạp như Hoàng Đình Trấn.

Trần Lương từ xa nói đến "Đủ rồi, kết thúc đi"

Như Lão cùng 2 Huyền cấp võ giả khác đánh ra võ kỹ mạnh nhất của mình, diệt sát đồng thời cả 5 Huyền cấp trưởng lão của Chí Tôn Môn. 3 người bọn hắn từ đầu đến giờ chỉ là giả bộ yếu kém để dụ thêm địch ra giết mà thôi.

Nếu thực lực chỉ chênh 1, 2 tiểu cấp thì bên Chí Tôn Môn muốn chạy không khó. Nhưng những trưởng lão Chí Tôn Môn xông ra chỉ có Huyền cấp sơ khai, nhất huyệt, nhị huyệt. Trong khi bên Khai Thiên Môn, một người thất huyệt, 2 người ngũ huyệt, tổng lực đánh ra một đòn mạnh nhất khiến các trưởng lão Chí Tôn Môn chết không kịp ngáp.

Chỉ mới mấy hơi thở thời gian, Chí Tôn Môn thiệt hại đi 5 trưởng lão cấp cao, cả Chí Tôn Môn đứng hình, không nói lên lời.

"Những tên kia quá mạnh. Từ lúc nào Khai Thiên Môn lại có loại cường giả này? Chúng ta giám sát bọn chúng cả ngày lẫn đêm. Mấy ngày nay chỉ có 1 tên trẻ tuổi đi vào, nào thấy có ai khác"

"Có lẽ những tên này là trốn trong Không Thú của tiểu tử kia?"

"Bọn hắn liều vậy sao?"

"Điều đó không quan trọng, vấn đề bây giờ ta sợ là Khai Thiên Môn đã có sức mạnh, nhẹ thì chúng ta không chèn ép được bọn hắn, mà nặng thì chúng ta sẽ phải đối đầu với nguy cơ bị tấn công ngược lại" Môn chủ Khai Thiên Môn ánh mắt xa xăm nói.

"Các ngươi mau tìm cách điều tra tu vi 3 kẻ kia và xem Khai Thiên Môn còn có thêm cường giả nào không? Tìm kiếm cả thông tin về tiểu tử kia. Hắn có thể 1 kích giết người chắc chắn có vấn đề"

3 ngày sau, Càn Sủng tỉnh lại. Nằm trên giường bệnh, hắn đã biết được bản thân tàn phế, từ nay sống lay lắt qua ngày. Trần Lương biết tin Càn Sủng tỉnh lại, đi tới hỏi thăm:

"Ngươi thấy thế nào?"

"Đa tạ môn chủ cứu mạng. Ta ổn rồi"

"Ngươi dự định tương lai thế nào?"

"Có lẽ là về quê nuôi cá và trồng thêm rau"

"Nếu trồng rau cần thì ta đặt mua một ít"

Cả 2 cười phá lên. Trần Lương nói tiếp:

"Cách thông thường không thể phục hồi cho ngươi, nhưng ngươi vẫn có 1 cơ hội"

"Cơ hội?" Càn Sủng mở to mắt chờ câu trả lời của Trần Lương

"Đúng vậy, đột phá lên Huyền cấp. Cơ thể sẽ được thiên địa tái tạo thành một cơ thể mới, hoàn toàn khỏe mạnh"

"Đúng là cơ hội, nhưng quá xa vời" Nghe xong đáp án, Càn Sủng thở dài nói "Ta khỏe mạnh còn không ăn thua. Với thân thể què quặt này sao có thể đột phá được đây"

"Ngươi sai. Ngộ đạo chính là món quà thiên địa trao cơ hội cho chúng sinh bình đẳng, không phân biệt sang hèn, tu vi cao thấp, thân thể mạnh yếu. Cường giả có trải nghiệm của cường giả, sâu kiến có cuộc đời của sâu kiến. Ngộ Đạo không cần cứ phải lên trời xuống biển. Có người còn đóng thân làm phàm nhân, lấy đúc tượng làm kế sinh nhai, cuối cùng ngộ ra Thiên Địa Đại Đạo, trở thành long trung chi nhân. Ngươi không nên từ bỏ cơ hội này"

"Ta sẽ cố gắng, đa tạ môn chủ động viên" Càn Sủng đồng ý nhưng biểu cảm cho thấy không tin lắm vào bản thân có thể làm được.

"Đợi khi khỏe lại, ngươi hãy đi tìm kiếm Đạo của mình. Sau 100 năm quay lại tìm ta, ta sẽ cho ngươi 1 Thiên Đạo Quả và ngồi dưới Thiên Đạo Mộc ngộ Đạo"

"Thật sao. Đa tạ môn chủ. Ta sẽ nỗ lực để không phụ kỳ vọng của người" - Vừa nghe được Đào Tiên Quả, hai mắt Càn Sủng sáng lên. Có tiên dược như Thiên Đạo Quả bổ trợ, xác suất thành công tăng lên rất nhiều. Đây đúng là cơ hội tuyệt vời cho hắn. Lúc này lời nói mới mang âm thanh của sự tin tưởng cùng cố gắng.

"Ta đã nghe được công lao của ngươi. Nếu không có ngươi, chỉ sợ mọi người ở đây đều đã không còn. Những ai có công, ta đều có khen thưởng xứng đáng"

"Nếu có cơ hội tái sinh thân thể, thuộc hạ thề tận trung đến chết cùng môn chủ, cùng Khai Thiên Môn" Càn Sủng nói trong tâm trạng cực kỳ kích động, chỉ hận không thể lao khỏi giường giập đầu tạ thiên ân.

"Được rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi. Cầm lấy mẩu Truyền tin thạch này của ta. Hẹn gặp lại ngươi sau 100 năm. Lúc đi nếu cần gì cứ nói với Tuyết Hoa là được"

"Tạ thiên ân" Hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt trước đó bị bao phủ một màu ảm đạm u buồn, thì nay đã thay bằng một ý chí quật cường, một sức sống mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.