Ước chừng bảy, tám chục kí mảnh tinh ngọc chất đầy một cái rương lớn, rương bên cạnh càng có nhiều mảnh tinh ngọc hơn, màu sắc sáng bóng, chất ngọc ôn nhuận.
"Điện hạ nói xin Đường công tử thứ lỗi, đống tinh ngọc này là đồ ngự dụng trong cung, trong phút chốc không thể điều tới quá nhiều, nhưng nếu Đường công tử có thể đợi thêm mấy ngày nữa, lập tức sẽ có một số lượng tinh ngọc mới được cống nạp đến thành Đại Minh, đến lúc đó đủ cho Đường công tử tha hồ sử dụng." Quản sự Lương công công ôn hòa cười nói.
"Đủ rồi đủ rồi, ngần này đã quá đủ rồi." Đường Tô Mộc vội nói.
Ao nước trong nông trại muốn xây chỉ tốn khoảng bốn mươi, năm mươi kí mảnh tinh ngọc và ngọc thạch, đống trước mắt này cũng đủ cho y xây thêm một cái ao nước nữa.
"Đúng rồi, Nhị điện hạ, ta nói là Vương gia nhà ngươi ấy, sao lại biết..."
Lương công công cười: "Mong Đường công tử không phải phiền lòng, cửa tiệm ngọc ở đường Đông thành Đại Minh vừa hay là sản nghiệp dưới tên Vương gia. Lúc xế trưa Chưởng quỹ cửa tiệm bỗng tìm đến Tổng quản Tấn vương phủ, hỏi có thể điều chút mảnh tinh ngọc từ kinh thành bên kia tới không. Tổng quản cảm thấy kỳ quái nên lắm mồm hỏi một câu, thế nên mới biết chuyện của Đường công tử."
Nếu thế thì, Đường Tô Mộc gật đầu, đúng là trùng hợp.
"Được rồi, đồ đã đưa xong, bọn ta cũng không quấy rầy Đường công tử nghỉ ngơi nữa. A đúng rồi, Vương gia còn nói sáng mai Đường công tử không phải đến gấp làm gì, khoảng giờ Thìn sẽ có xe ngựa tới đón Đường công tử tới Tấn vương phủ."
Cái câu phía sau mới là trọng điểm đúng không?
Đường Tô Mộc gật đầu: "Được, thay ta cảm ơn Vương gia nhà ngươi, và bảo hắn rằng ngày mai chắc chắn sẽ đến đúng giờ, để hắn không phải lo lắng."
Thấy Đường Tô Mộc không cự tuyệt đồ được đưa tới, cũng đáp ứng sẽ đến Vương phủ, sắc mặt Lương công công càng ôn hòa, không phí thời gian nữa, đơn giản cáo từ rồi rời đi luôn.
Nợ còn thiếu vẫn chưa trả hết đâu, đến hôm nay lại càng thiếu nhiều hơn, Đường Tô Mộc đưa mắt nhìn Lương công công dẫn một đám thị vệ đi xa, tâm trạng Đường Tô Mộc có chút phức tạp.
Nhưng mà nói đi nói lại thì hiện giờ y quả thật rất cần những mảnh ngọc thạch và tinh ngọc này để sớm bắt đầu luyện chế những đan dược khác, cũng chỉ có thể nhận lấy trước, những chuyện khác nói sau.
Dỗ bé con ngủ xong, Đường Tô Mộc đem theo hai cái rương dịch chuyển vào nông trại.
Không thể không nói, đống ngọc thạch và tinh ngọc này cũng phải trên dưới một trăm cân, nặng thật. Đường Tô Mộc bê một lần không hết, ước chừng qua ba, bốn chuyến mới dời hết đồ vào.
"Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, nhắc nhở nhẹ, sau khi ao nước xây xong mỗi ngày sẽ hạn chế số lượng nước linh tuyền cung cấp cho luyện đan. Ao sơ cấp có thể cung cấp 500 cm3, xin hỏi bắt đầu xây bây giờ không, có hoặc không?"
"Hừm, xây bây giờ luôn đi." Đường Tô Mộc vội gật đầu.
Vừa dứt lời, một tiếng "ting ting" vang lên, một dải vách ngăn màu xanh quây khu đất trống trong nông trại lại, trên đó hiện lên một cái đồng hồ đếm ngược.
Thời gian còn lại là 23:59:59
Hai mươi tư tiếng, xem ra phải đợi tới mai mới xây xong.
Đường Tô Mộc ngáp một cái, mặc dù đã rất mệt nhưng vẫn cố chống chọi đi vào phòng luyện đan. Dựa theo kinh nghiệm chơi game kiếp trước của y, trong phòng luyện đan ngoại trừ lò luyện đan ra thì sau này hẳn có thể phân tách gian phòng bếp nông trại và phòng sản xuất nông trại.
Hai phòng này tên như ý nghĩa, đều là nơi dùng để điều chế các sản phẩm đan dược. Phòng bếp nông trại là các loại linh dược, dược thiện; phòng sản xuất nông trại là các loại son phấn. Điều kiện phân tách cũng không phức tạp, sau khi đủ cấp chỉ cần tiêu mười đồng tiền vàng là có thể phân tách dễ dàng rồi.
Tiếc rằng cấp hiện giờ của Đường Tô Mộc không đủ nên cần tiêu nhiều đồng tiền vàng hơn mới có thể phân tách.
Nhìn mấy đồng tiền vàng còn thừa lại trong tay, Đường Tô Mộc chịu đau nhắm mắt bỏ hai trăm đồng tiền vàng ra dứt khoát phân tách hai gian này.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Dùng sớm hưởng thụ sớm.
"Ting ting, trừ 200 đồng tiền vàng, xin hỏi người chơi có chắc chắn muốn phân tách nhà bếp nông trại và phòng sản xuất nông trại hay không, có hoặc không."
"Chắc chắn." Đường Tô Mộc chà xát tay.
Mặc dù rất đau lòng đã tiêu nhiều đồng tiền vàng như thế, nhưng khai thông sớm một chút cũng không phải hoàn toàn không có lợi.
Ví dụ đơn giản nhất chính là sau đó lập tức phải luyện chế đan dưỡng nhan và đan nguyệt dung.
Không giống với đan khí huyết và đan giải độc, giá cả nguyên liệu của hai loại đan dược này rất cao. Ví dự như đan dưỡng nhan cần cây chu nhan, mười hạt giống với giá năm mươi đồng tiền vàng, mà hạt giống sau khi trồng thì thu hoạch được ba bụi cây chu nhan, cộng thêm một đơn vị nước linh tuyền mới có thể luyện chế ra một viên đan dưỡng nhan.
Nói cách khác, giá của mỗi một viên đan dưỡng nhan ít nhất phải mất năm đồng tiền vàng, cũng chính là năm mươi lượng bạc, tính luôn thời gian hao tổn ở giữa thì khi bỏ vào bên trong cửa hàng ít nhất phải bán bảy, tám chục lượng bạc một viên mới có thể miễn cưỡng thu lợi nhuận ngang với đan khí huyết.
Nếu nói mười lượng bạc một viên đan khí huyết, vì cứu mạng nói không chừng còn có người nguyện ý cắn răng mua một viên. Vậy đan dưỡng nhan bảy, tám chục lượng bạc một viên, trừ phi là quan lớn hay phú hào nhà không thiếu tiền, nếu không căn bản sẽ không có ai đơn thuần vì dung mạo của mình mà đi phí nhiều ngân lượng như thế để mua một viên đan dược không rõ tác dụng.
Mà lúc này cũng rất cần hai nơi là phòng bếp nông trại và phòng sản xuất nông trại chế biến làm loãng những thứ đan dược giá cao ngất này, dùng nó để hòa hoãn dược tính và cũng giảm giá xuống.
Ví dụ đơn giản nhất là một viên đan dưỡng nhan bỏ vào phòng sản xuất nông trại liền có thể biến thành một trăm hộp cao dưỡng nhan, mà bỏ vào phòng bếp nông trại liền có thể biến thành một trăm bình dưỡng nhan tinh khiết.
À đúng rồi, còn đan khí huyết nữa, nếu bỏ vào phòng bếp nông trại là có thể chế biến thành một trăm chiếc bánh khí huyết, đúng lúc có thể đưa cho Nhị hoàng tử ăn.
Bởi vì những điều đã trải qua khi còn nhỏ, thân thể Nhị hoàng tử vẫn luôn không quá tốt, hằng năm hay bị dính lạnh đến cả khí huyết cũng bị hư hỏng cực kỳ. Đan khí huyết có thể bổ ích khí huyết, sau khi làm thành bánh ngọt thì dược liệu được hòa hoãn, vừa vặn thích hợp cho Nhị hoàng tử ăn mỗi ngày.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, đơn giản dùng qua bữa sáng, đến lúc xe ngựa tới, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dắt bé con theo.
Ngày nào bà Tôn cũng phải bận rộn việc đồng áng của nhà, một lần hai lần còn được, nếu nhiều lần nhờ bà chăm sóc bé con, cho dù bà Tôn không nói gì, Đường Tô Mộc cũng cảm thấy có chút áy náy.
Vì phòng ngừa lộ tẩy, Đường Tô Mộc cố ý đổi một chiếc áo màu sắc sáng sủa cho bé con, lại chấm một điểm đỏ chính giữa trán, mặc như một tiểu nha đầu vậy. Mặc dù nhìn có chút tương tự với Nhị hoàng tử nhưng nếu không cẩn thận vẫn rất khó phát hiện ra quan hệ giữa hai người.
Hoàn toàn không biết mình bị cha ruột giả trang thành tiểu cô nương, phát hiện mình bị bế ra ngoài, bé con hưng phấn, dọc đường đi đều bi ba bi bô kêu loạn.
"Vui vẻ thế sao? Có biết lát nữa cha sẽ dẫn con tới chỗ nào không?" Đường Tô Mộc chọc một cái xuống mũi nhỏ của bé.
Bé con: "A ya!"
"Ngốc nghếch quá, không sợ cha bán con sao?"
"Phì phì." Bé con khinh thường phun ra bong bóng.
Đường Tô Mộc nhéo má bé một cái: "Aiz, con dễ thương như thế này sao nỡ bán cho được."
Trong lòng Đường Tô Mộc không nhịn được có chút rầu rĩ, bé con này của y chắc chắn là một thiên sứ bảo bảo, mỗi ngày không buồn không lo, cũng không sợ gì, thấy ai cũng cười, nhìn một cái là biết rất dễ bị lừa mất.
"Con nhớ đó, chờ lát nữa nếu như thấy người ngoài nhất định phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện lên tiếng, tránh bị người khác phát hiện, có biết chưa?" Đường Tô Mộc không quên dặn dò.
Xem ra phải mau chóng đăng báo chuyện tìm bà vú, như vậy mới có thể để bé con ở nhà, không cần mạo hiểm dẫn theo mỗi lần ra ngoài nữa.
Bé con: "Ưm!"
"Đường công tử, đã tới Tấn vương phủ rồi, mời xuống xe ở đây." Bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên có người lên tiếng.
Đường Tô Mộc vội vàng ôm chặt bé con: "Được, đã tới rồi đây."
--------------------
Uầy, iem mới thay kính xong, vì bị loạn nữa nên đeo vào chóng mặt quá @@ Kiểu ôi sao thế giới hôm nay lạ lẫm quá :(( Mà lại có tin học online, thi online luôn, nảnnnnnnnnnnnn