"Ân Tiếu Không, mũi chó của ngươi đúng là thính thật, lại còn dám đuổi tới tận đây!"
Ngụy Ngọc Sơn lạnh lùng mở miệng nói.
Lưng lửng giữa không trung, Ân Tiếu Không lại nhìn xuống bọn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường, nói: "Đây là cơ hội cuối cùng mà ta cho các ngươi."
"Hoặc là, hoàn toàn chìm nổi trong ngọn núi lửa hừng hực của ta, hoặc là, chết!"
Ngụy Ngọc Sơn lạnh lùng bước lên phía trước nói: "Bản thân ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Ngươi thật sự cho rằng Lý Hỏa Tông bọn ta dễ ức hiếp lắm sao?"
Ân Tiếu Không lắc đầu nói: "Ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua chỉ là loài giun dế mà thôi."
"Cho các ngươi cơ hội đầu hàng, đừng để không biết xấu hổ."
Vênh váo hung hăng!
Hắn hoàn toàn không coi Lý Hỏa Tông ra gì hết.
Trong lúc đang nói chuyện, khí tức của hắn cũng dần dần bộc lộ ra ngoài, ngay tức khắc, nửa bầu trời bị một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến người khác phải kính sợ bao phủ lấy!
Cảnh giới Phân Thần, Cửu trọng thiên!
"Ly Hỏa Tông các ngươi, cho dù là lão tổ thì thần cảnh giới cũng không quá cao, huống chi ông ta cũng đã chết từ lâu rồi."
"Các ngươi lấy cái gì mà ngăn cản được ta?"
Hắn bước ra một bước, đứng trên không, khí tức mạnh mẽ khiến cho tất cả cỏ cây ở phía dưới đều đột nhiên lay động.
"Phân thần?"
Ngụy Ngọc Sơn cười khẩy, hắn cũng bước ra một bước, ngay lập tức một luồng khí tức cũng kinh khủng giống như vậy tràn ra!
"Phân thần?"
Ân Tiếu Không ngay lập tức kinh sợ!
Không phải Ngụy Ngọc Sơn chỉ là một tu giả Nguyên Anh nho nhỏ thôi sao?
Đột phá cảnh giới Phân Thần từ khi nào? Hơn nữa, khí tức lại còn có thể uy hiếp mình nữa!
Không thể nào, tình báo không có sai, lúc Công Tôn Khí đến bẩm báo, Ngụy Ngọc Sơn cũng vẫn chỉ là Nguyên Anh mà thôi...
Mới vừa tới thôn núi nhỏ có một chuyến!
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất an, nhưng mà vẫn trầm giọng nói: "Cho dù là ngươi có đột phá Phân Thần đi nữa thì sao chứ, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"
"Ha ha, phải không, vậy cộng thêm lão phu nữa thì sao?"
Đúng lúc này, Vu Khải Thủy cũng đột nhiên lên tiếng, ông ta dửng dưng bước ra ngoài, đứng kề vai với Ngụy Ngọc Sơn.
Một luồng khí tức càng kinh khủng hơn lan tràn ra, ngay lập tức áp chế khí tức của Ân Tiếu Khôngxuống!
Ngay tức khắc Ân Tiếu Không trở nên vô cùng kinh hãi, đây là… khí tức của cảnh giới Phân Thần viên mãn đó sao?
Chuyện này làm sao lại có thể được chứ!
Không phải Vu Khải Thủy đã sớm sống dở chết dở từ lâu rồi sao, không phải tu vi khó mà có thể giữ được sao?
Nhưng mà bây giờ, nó rõ ràng là cực kỳ hưng thịnh, khiến cho hắn cũng có thể cảm nhận được sự kinh khủng!
Đều là Phân Thần Cửu trọng thiên, nhưng mà hắn hoàn toàn kém hơn Vu Khải Thủy!
"Tại sao... rõ ràng các ngươi cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh thôi mà..."
Hắn thất thanh nói.
Hai người ở cảnh giới Nguyên Anh, chỉ trong vòng một ngày, đều đồng loạt đột phá cảnh giới Phần Thần, hơn nữa một người là thất trọng thiên, còn một người lại là viên mãn?
Cái này mẹ nó thật đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng!
Chuyện này sao có thể…
Cuối cùng là có cái gì ở trong cái thôn núi này đây?
Ân Tiếu Không không nhịn được mà nhìn thôn núi nhìn qua thì có vẻ yên bình đơn sơ ở phía dưới một cái, nhưng trong lòng thì lại dâng lên một cơn sóng thần!
Chẳng lẽ, lão tổ của Lý Hỏa Tông thật sự chưa chết? Hơn nữa, tu vi đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ kinh người?
Hay là, trong chuyện này có cơ duyên gì đó?
"Ân Tiếu Không, nhân lấy cái chết đi!"
Ngụy Ngọc Sơn với Vu Khải Thủy cũng không nhiều lời, bọn họ đồng loạt ra tay!
Chuyện không giết Vu Khải Thủy đối với bọn họ mà nói chung quy là một mối đe dọa.
Trong lòng Ân Tiếu Không chùng xuống, hai người là cường giả cùng cảnh giới đồng loạt ra tay, bất kể thế nào đi nữa thì hắn cũng không có cách nào để chống lại được.
Nhưng mà, hắn cũng không hề lùi bước, thấp giọng nói: "Hôm nay, ta cũng muốn nhìn một chút xem, trong cái thôn núi nhỏ này, cuối cùng là có cơ duyên gì mà khiến hai ngươi thăng cấp nhanh đến như vậy!"
Nói xong, hắn đột nhiên giũ bốn cọc cờ lớn từ trong tay áo ra!
Cái cọc thì màu trắng như xương, cờ thì là màu da người, tiếng vù vù vang dội, từng trận từng trận gió lạnh một thổi tới!
Bốn cọc cờ lớn trực tiếp bao vây Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn.
Luồng khí tức vô cùng kinh khủng bao phủ, lúc này giống như, giống như có vô số oán quỷ đang gào khóc.
"Cái này... đây là cái thứ gì vậy?"
Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Sơn ngay lập tức thay đổi.
"Thủ đoạn của tà ma ngoại đạo!"
Vẻ mặt của Vu Khải Thủy cũng ngay lập tức biến đổi, ông ta nhảy múa điên cuồng, luồng khí tức cuồng bạo phóng ra ầm ầm, muốn phá vỡ bốn cọc cờ lớn này!
Nhưng mà, ở giữa bốn cọc cờ lớn, trong nháy mắt đã xuất hiện một sợi xích vô hình có màu đen, ùn ùn kéo đến đè áp xuống.
Vu Khải Thủy với Ngụy Ngọc Sơn dùng hết sức mình để chống lại, nhưng mà sợi xích kia lại không đếm xỉa gì đến lá chắn bảo vệ được tạo thành bởi linh lực của bọn họ, quất mạnh lên người bọn họ từng cái từng cái một.
"A--"
Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn trực tiếp rơi thẳng xuống từ trên không.
Bọn họ rơi mạnh xuống đất.
"Các ngươi thực sự nghĩ rằng Phân Thần Kỳ thì có thể địch lại với ta sao?"
Ân Tiếu Không lạnh lùng nói, trước khi tới đây, hắn đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với lão tổ của Lý Hỏa Tông rồi.
Trận cờ này chính là thứ để xoay xở tốt nhất của hắn, nó có thể tàn sát cả cường giả Động Hư!
"Sư tổ, sư phụ!"
Mộ Thiên Ngưng thấy vậy thì vội vàng tiến lên trước, giải phóng linh lực của mình ra, bắt lấy hai người Vu Khải Thủy.
Vu Khải Thủy với Ngụy Ngọc Sơn, giờ phút này sắc mặt đều trắng bệch còn môi thì khô nứt nẻ!
Bọn họ cực kỳ yếu ớt.
"Trận cờ kia, có vấn đề, e rằng đó chính là pháp khí của cường giả Đại Thừa..."
Vu Khải Thủy khó nhọc mở miệng nói.
"Làm thế nào…"
Hắn rất thận trọng, trước tiên phải dùng trận cờ này để tiêu diệt hết tất cả sinh linh ở trong đó.
"Ngươi dám!"
Sắc mặt của Mộ Thiên Ngưng thay đổi rõ rệt.