Sau khi đi vào vườn rau, thím Trương bắt đầu làm cỏ.
"Đó... Đó là rau của thím ư?"
Vu Khải Thủy lại khiếp sợ lần nữa.
"Đây đâu phải là rau, đây toàn là linh dược cực phẩm mà..."
Hô hấp của Ngụy Ngọc Sơn tức khắc trở nên dồn dập!
Vườn rau của vị đại thẩm này đúng thật là còn có giá trị hơn cả Ly Hỏa Tông của bọn họ!
-- Cả Ly Hỏa Tông cũng chỉ có ba cây linh dược cực phẩm mà thôi!
Rau được trồng trong xóm này lại trở thành linh dược cực phẩm!
Hắn thật sự muốn cướp sạch cái vườn rau này luôn mất!
"Đại thẩm... Khu vườn này..."
Vu Khải Thủy kinh hãi mở miệng.
"À, vườn này cũng được Tiểu Lý khai hoang hộ ta đấy, hắn chịu khó lắm."
Lại là Tiểu Lý!
"Tiện tay khai hoang một mảnh đất là có thể nuôi dưỡng cải trắng thành linh dược cực phẩm ư?"
"Thật không thể nào tin được!"
Vu Khải Thủy của Ly Hỏa Tông vô cùng chấn động. Ngay lúc này, ông ta đã thấy hơi nghi ngờ. Cho dù lão tổ niết bàn đi chăng nữa thì ông ấy có thể có thực lực như thế này ư?
"Đại thẩm, có... có thể cho ta đám cỏ dại đó không?"
Vào lúc này, Ngụy Ngọc Sơn đã tiến lên, chỉ vào một chút cỏ dại mà thím Trương vừa mới nhổ.
Thím Trương càng khó hiểu, lấy cỏ dại để làm gì?
Dùng để nuôi heo à?
"Ngươi muốn thì cứ lấy đi." Thím cảm thấy không có vấn đề gì.
Nghe vậy, Ngụy Ngọc Sơn vội vàng tranh thủ lấy sạch một bó cỏ dại to.
Đây toàn là linh dược cực phẩm đấy.
Nhóm đệ tử trẻ của Ly Hỏa Tông rất cần những thứ này.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy lòng đắng chát, những thứ được tông môn mình xem như báu vật lại chỉ là một ngọn cỏ ven đường trong cái xóm núi nhỏ này thôi...
"Để ta ăn thử!"
Lúc bấy giờ, Vu Khải Thủy bất thình lình túm lấy một ngọn, bắt đầu cắn thử.
"Ừ! Thuốc tốt, thuốc tốt! Dược hiệu còn mạnh hơn cả ba cây trong tông môn của chúng ta!"
Ông ta liên tục khen ngợi!
"Thôi xong, chẳng lẽ gặp phải ba người bị thần kinh rồi?"
Thím Trương thấy thế, trong lòng cũng sợ hãi, sao lại ăn cả cỏ thế kia? Thím vội vàng khiêng cuốc, vội vã chạy đi.
"Theo ta thấy, lão tổ của chúng ta đã xây nơi đây thành một chốn bồng lai rồi!"
Vu Khải Thủy mở miệng!
Ngụy Ngọc Sơn không nhịn được mà nói: "Có thể tùy ý trồng rau thành linh dược cực phẩm... Vậy chí ít cũng phải như thế lực cấp Thánh Địa mới dám làm thế đúng không?"
Vu Khải Thủy nghe vậy lại càng kích động: "Có lẽ, lão tổ muốn xây nơi đây thành điểm tựa để Ly Hỏa Tông ta tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!"
"Đi nào, đi gặp lão tổ!"
Bọn họ tiếp tục đi vào sâu trong xóm.
Trên đường, bọn họ khiếp sợ không ngừng!
"Thưa sư tôn, sao con cứ cảm thấy rãnh nước này có gì đó khác thường ấy? Cảm thấy nước đang chảy trong đó hình như có trí tuệ?"
"Sư tôn, thầy nhìn ngọn cây này xem, không biết do ai trồng mà lại có xu hướng linh hóa!"
"Sư tôn, thầy nhìn cái mũ rộng vành này... Sao con cảm thấy đó như là pháp khí ấy?"
Dọc theo đường đi, bọn họ nhìn thấy đủ loại đồ vật trong xóm núi, Ngụy Ngọc Sơn kinh ngạc không thôi, liên tục đặt câu hỏi cho Vu Khải Thủy.
Trên rất nhiều chi tiết nhỏ đều có đạo vận thần diệu lưu chuyển!
"Sư tôn,ngài xem, sao trông căn nhà đá kia con lại có cảm giác hài hòa đại đạo? Hòa hợp với tự nhiên, cứ như trời đất tạo nên vậy... Đây đúng là một chốn động tiên vô thượng mà!"
Khi đến trước một căn nhà đá, bọn họ hoàn toàn không thể rời mắt.
"Tiểu Lý đã xây giúp ta căn nhà này đấy. Hắn có tay nghề lắm. Nếu các vị cần xây nhà thì có thể tìm đến Tiểu Lý nhé."
Một ông lão lưng gù cười. Lý Phàm thường xuyên giúp đỡ bọn họ, tay nghề lại rất tốt. Nhưng suy cho cùng, trong xóm núi này, hắn vẫn không kiếm được đồng nào, vậy nên ông cụ muốn nhân cơ hội này tuyên truyền cho Lý Phàm.
Ánh mắt đám người Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn lại trở nên phức tạp.
"Đi thôi, ta không nhịn được nữa. Chắc chắn tu vi của lão tổ đã đạt đến một cảnh giới khủng bố rồi. Ly Hỏa Tông của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng hưng thịnh!"
Vu Khải Thủy nhìn đến ngơ ngẩn, lập tức hỏi ông lão chỗ ở của Lý Phàm rồi lôi kéo Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng vội vàng đi đến nơi.
Vào lúc đó.
Lý Phàm đã chẻ được gần hết đống củi. Nhờ rèn luyện hàng năm nên hắn không hề cảm thấy mệt nhọc.
"Tiểu Lý ơi, không hay rồi. Vừa có ba kẻ ăn mày đi vào trong xóm chúng ta đấy!"
Lúc này, thím Trương bất chợt dẫn một đám người trong xóm chạy tới.
"Ăn mày?"
Lý Phàm không tin.
Thím Trương lập tức kể lại chuyện vừa rồi.
"Nhìn một cái cuốc với một mảnh vườn rau thôi mà đã tỏ ra tham lam thế rồi, thậm chí còn ăn cả cỏ dại nữa... Không phải ăn mày thì còn là gì nữa. Chắc chắn chúng vào xóm ta để ăn xin đấy, nhưng mà cô gái nọ trông xinh lắm... Không thì cháu cưới nàng đó nhé? Lang thang đáng thương lắm..."
Thím Trương nói nghe cứ như thật.
"Đúng thế đấy Tiểu Lý à, những người đó còn vây quanh cây ăn quả cháu trồng cho ta nhìn một lúc lâu cơ, rõ ràng mấy quả đó còn chưa chín nữa! Ba con ma đói với nhau..."
"Bọn chúng có vấn đề đấy. Hình như bọn chúng đang tìm cháu, cháu phải cẩn thận nhé..."
Tất cả mọi người nhao nhao nói, tốt bụng nhắc nhở.
Lý Phàm nghĩ ngợi, cô nương mà bọn họ miêu tả khá giống Mộ Thiên Ngưng mà hắn nhìn thấy ở Hồng Diệp Cốc lúc trước thì phải...
Song, hắn cũng không lo lắng. Mình một nghèo hai trắng, bọn họ ham muốn thứ gì ở mình cơ chứ?
"Xin hỏi, Lý tiên sinh có ở trong đây không?"
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu, chỉ thẩy ba người Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn, Mộ Thiên Ngưng của Ly Hỏa Tông đã đứng ở con đường phía trước.
"Tiểu Lý, bọn chúng kìa!"
Thím Trương chỉ tay.
Lý Phàm giương mắt nhìn. Thấy là Mộ Thiên Ngưng, hắn không nhịn được cười một tiếng, đúng là cô nương này thật ha.
Nhưng mà thoạt trông... không giống ăn mày mà nhỉ.
"Hai vị tông chủ... Đây... đây chính là vị tiền bối đó."
Mộ Thiên Ngưng khẽ nói.
Vu Khải Thủy của Ly Hỏa Tông nghe vậy, nhất thời đánh giá Lý Phàm một hồi, ấy thế nhưng ông ta lại hoàn toàn không nhận thấy được chút dao động linh lực nào!
Trông hệt như một người bình thường!
"Đúng thật là Huyền Hỏa Mộc... Hơn nữa còn là gỗ lâu năm..."
"Một khúc bất kì thất lạc trong giới cũng khiến người ta tranh đoạt, nhưng ở đây lại chỉ là một thanh củi đốt..."
Vu Khải Thủy chấn động. Là người như thế nào mới dám dùng Huyền Hỏa Mộc làm củi đốt?