Ta Không Phải Là Cao Nhân Cái Thế

Chương 18 - Một Tiên Nhân?




Lại là một đại mỹ nữ tới nữa? Hơn nữa, sắc đẹp hoàn toàn không thua kém Mộ Thiên Ngưng!

Sân nhỏ của mình thật đúng là đất lành chim đậu nhỉ!

Nhưng mà, mỹ nữ này làm sao lại rưng rưng nước mắt thế kia. . .

Đây là có chuyện gì cầu xin mình sao?

Lý Phàm suy nghĩ trong lòng, đưa tay nói: "Mời ngồi, đợi ta cho mèo ăn rồi tới chào chư vị."

Đám người Vu Khải Thủy liền cung kính ngồi xuống bàn đá dưới tàng cây đào, đồng thời, bọn họ cũng không nhịn được nhìn về phía con mèo của Lý Phàm.

"Lý tiền bối thật là thật thoải mái, rỗi rãnh không có gì nuôi một con mèo, hạnh phúc nhường nào. . ."

Trong con ngươi xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng mang vẻ ao ước.

"Đừng. . . đừng nói bậy bạ. . ."

Vu Khải Thủy có chút run rẩy mở miệng, nói: "Đó không phải là mèo, là hổ. . . Hơn nữa, hình như là bạch hổ đó!"

Nghe vậy, mấy người đều kinh hãi, không tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Tình.

Cả người trắng như tuyết, không có một tia tạp sắc.

Hơn nữa, trên người loáng thoáng có đạo vận lưu chuyển, khí tức cực độ bất phàm!

Mèo của Lý tiền bối không phải mèo, mà là hổ?

Bạch hổ?

"Đúng vậy, đây là một con bạch hổ, hơn nữa, huyết mạch trong cơ thể rất nồng đậm. . . Ở toàn bộ Huyền Thiên Giới cũng vô cùng quý hiếm!"

Hỏa Linh Nhi lại khẳng định mở miệng, mặc dù nàng không dám động dùng Minh hỏa chi nhãn nhưng mà thị lực vẫn không tầm thường.

". .. Ngoài ra, thứ vị tiền bối này dùng để đốt lửa. . . hình như là. . . Huyền Hỏa Mộc." Vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.

Huyền Hỏa Mộc, cho dù ở hoàng thất Hỏa Quốc cũng là tài nguyên cực kỳ trân quý!

Bản thân Huyền Hỏa Mộc chính là nguyên liệu tốt để luyện khí, ngọn lửa của nó là thứ tu giả hệ Hỏa cầu cũng không được

Nhưng mà ở chỗ này, vị tiền bối này lại chỉ là dùng để nấu đồ ăn cho thú cưng. . .

Đây là nhân vật nào thế. . .

Suy nghĩ, nàng bỗng nhiên vội vàng trừng mắt nhìn, nước mắt lại chảy xuống không ít, mới vừa rồi đường đột quan sát sân nhỏ của vị tiền bối này, hậu di chứng quá mạnh mẽ.

Thật là không muốn biết rơi lệ đến khi nào nữa.

Nghe vậy, mấy người cũng rung động.

Nuôi bạch hổ huyết mạch trân quý như mèo?

Dùng Huyền Hỏa Mộc đốt lửa để nấu thức ăn cho thú cưng?

Cõi đời này, cũng chỉ có một người như Lý tiền bối thôi!

Nhưng mà, ngay sau đó Vu Khải Thủy lại có chút thoải mái, bởi ông ta biết, năng lực của cái sân nhỏ này của Lý tiền bối sợ rằng không có một thứ sinh linh nào là phàm tục cả.. .

Lý Phàm cũng không chú ý tới mấy người mà thản nhiên dụi lửa, đặt nồi đồ ăn cho mèo ở bên cạnh đợi lạnh.

Củ cà rốt chưng thịt, thịt là con mồi bắt được ở trên núi, củ cà rốt là tự mình trồng. . . Lý Phàm rất hài lòng.

"Hơi nóng, chờ nguội rồi ăn."

Lý Phàm một tay ôm mèo, một tay bưng chén thổi thổi, đợi thức ăn nguội rồi lúc này mới để cho tiểu Bạch bắt đầu ăn.

Bạch Tiểu Tình sớm đã không nhịn được, nàng nhất thời ăn ngốn nghiến!

Oa ô, ăn quá ngon đi, đây là thức ăn thần tiên gì thế. . .

Nhìn Tiểu Bạch ăn một cách hưởng thụ, Lý Phàm cười một tiếng, lúc này mới đứng dậy nhìn về phía mấy người.

Làm sao mỹ nữ kia vẫn chảy nước mắt thế. . .

Lần trước, đám người Mộ Thiên Ngưng chính là vì tìm đá quý, kết quả lúc ấy mình cự tuyệt, hôm nay tới chẳng lẽ lại có những chuyện tương tự muốn cầu xin?

Vu Khải Thủy đã đứng dậy, trên mặt có chút bức rức khẩn trương, nói: "Lý tiền bối, vị này là Hỏa Linh Nhi cô nương, nàng tới thăm tiền bối, là muốn nói cho Lý tiền bối một tin. . ."

Một tin?

Lý Phàm đau răng, hắn cũng không muốn dính dáng đến những người tu hành này quá nhiều.

Hơn nữa, những người này dường như một lòng một dạ với đá quý, cái tin tức kia đa phần là liên quan đến thứ đó.

Những người tu này cũng quá tầm thường rồi thì phải?

Hắn lắc đầu một cái, nói: "Không cần phải nói."

Không cần phải nói?

Mấy người đều ngạc nhiên.

"Tất cả đều là vô căn cứ thôi."

Lý Phàm nói: "Nếu như mê những đồ vật không có căn cứ kia thì sẽ hãm mình trong đó, mất đi bản thân mình. Chỉ có nhìn thấu bọt nước vỡ tan mới có được sự tự tại chân chính."

Đây là lời cảnh cáo của hắn.

Sống ở trong thôn nhiều năm, hắn thật sự không có cảm giác gì với những thứ vật ngoài thân này, mỗi ngày nuôi mèo vẽ tranh cũng là một loại nhàn nhã hiếm có.

Nhưng mà, đám người Vu Khải Thủy nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ tỉnh ngộ!

"Ta biết, thì ra chuyện Tà Thần muốn giáng xuống, Lý tiền bối đã sớm biết rồi!"

"Đến cả chuyện Tà Thần giáng xuống mà Lý tiền bối lại xem như là không có căn cứ, hoàn toàn không để vào mắt!"

"Chẳng lẽ ván cờ này của Lý tiền bối, Tà Thần cũng không có tư cách tham gia sao?"

Bọn họ đều rung động.

Hỏa Linh Nhi cũng mở đôi mắt to tròn ra nhìn.

Đến cả Tà Thần cũng không coi vào đâu? Chẳng lẽ. . . vị trước mắt đã chạm đến Tiên đạo?

Nếu như là lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng!

Nhưng bây giờ, nàng đã bị khuất phục.

Chẳng lẽ người ở trước mặt lại là một tiên nhân?

Này quá kinh khủng đi.

Điều này là không thể nào!

Nàng cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Ở Huyền Thiên Giới, tiên nhân cách hiện tại gần nhất cũng đã là Bắc Thần chí tôn một ngàn năm trước rồi!

Người sau khi thành tiên cũng gần như đều phi thăng.

Ai đi ở lại Huyền Thiên Giới chứ? Không thể nào!

Lúc này, Lý Phàm thấy Hỏa Linh Nhi cứ rơi nước mắt mãi, trong lòng cũng không đành lòng, liền lấy ra một cái khăn tay đưa cho nàng, nói: "Lau một chút đi."

Hỏa Linh Nhi sững sốt một chút.

Nàng nhìn về phía Lý Phàm, trong nháy mắt đối mặt với ánh mắt của Lý Phàm, nàng rõ ràng cảm nhận được, vị tiền bối trước mắt này, ánh mắt mênh mông như đại dương nhưng lại ôn hòa, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đầy sao nhưng lại nhân từ. . .

Nhưng nàng liền vội vàng cúi đầu xuống, nhận lấy khăn tay của Lý Phàm, nói: "Đa tạ tiền bối."

Nàng nhẹ nhàng lau mắt một cái.

Hm?

"Từ Minh hỏa chi nhãn, đến Huyền hỏa chi nhãn. . ."

"Chỉ mất một khoảnh khắc?"

Nàng hoàn toàn rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.