Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 8: Nghê Thường Quận Chúa




Từ Trúc lúc này mặc một bộ xiêm y màu trắng, dọc theo áo được thêu họa tiết ráng mây màu đỏ, đầu nàng cài một cây trâm hình chim nhạn.

Khuôn mặt nhỏ của nàng được trang điểm nhẹ nhàng.

Tổng thể nàng nhìn như một tiểu tiên nữ, tinh linh và xinh đẹp.

Nhìn vào mình trong gương Từ Trúc cũng tấm tắc tự sướng:

“Nếu bộ thân xác này ở kiếp trước mà đóng phim chắc cũng đoạt giải tiểu minh tinh màn bạc a~.”

Bỗng từ ngoài cửa phòng vang lên tiếng của Thái Tử:

“Từ Trúc nàng đã chuẩn bị xong chưa, đã sắp đến giờ làm lễ rồi.”

“Ân, ta ra ngay đây.”.

Nói rồi nàng đứng dậy trải chuốt quần áo lại lần cuối rồi chuẩn bị bước ra ngoài, trước khi đi nàng còn móc ra một thỏi vàng nhỏ đưa cho hai nha hoàn vừa giúp nàng thay đồ và trang điểm.

Thấy vậy hai nha hoàn vội rối rít quỳ xuống từ chối:

“Không được đâu quận chúa, bọn nô tỳ không thể nhận lấy tiền của người.”

“Cứ nhận lấy đi, ta biết trong cung các ngươi sống cũng không dễ dàng gì, coi như ta bồi dưỡng hai cái tiểu tâm phúc, sau này ta còn có việc nhờ các ngươi.”

Nghe vậy hai nha hoàn vội rối rít tạ ơn.

Nàng cũng không tiếp tục ở lại mà mau chóng bước ra khỏi phòng.

Đợi nàng ra khỏi phòng Thái Tử mới cười hỏi nàng:

“Nàng thấy bộ y phục này như thế nào, vừa ý chứ ?”.

“Ân, thần rất vừa ý, tạ ơn Thái Tử ban y phục.”

Mặc dù còn không được thoải mái như y phục mà mẹ nàng may, nhưng từ chất liệu vải đến đường may đều là thượng hạng, bản thân nàng cũng rất hài lòng.

“Vừa ý là tốt.” Nói rồi hắn vươn tay ra trước mặt Từ Trúc.

Thấy nàng ngồi đơ ra hắn mới nói:

“Sao không đi à, hay là nàng không muốn nắm tay ta ?”.

Mặc dù biết rằng ở thế giới này hoàn toàn không có cái gì “nam nữ thụ thụ bất tương thân”, ngoài ra hành động nam nắm tay nữ là hành động lịch sự bình thường ở thế giới này chỉ mang ý nghĩa thân mật hơn bình thường một chút, nhưng Từ Trúc nào phải chỉ là một cái nữ hài bình thường.

Nàng cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn ở cổ họng, đưa tay cho Thái Tử tùy ý nắm, hai người tay trong tay đến Sơn Hà điện nơi diễn ra lễ sắc phong quận chúa.

Đến nơi nàng đã thấy Từ phu nhân đứng đợi sẵn ở cửa.

Từ phu nhân bây giờ đang mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, nàng chỉ hơi trang điểm nhưng cả người toát lên sự quý phái sang trọng, chứng tỏ hồi trẻ nàng cũng là một đại mỹ nhân.

Thấy Từ Trúc đi tới lại tay trong tay với một thiếu niên lạ lẫm, Từ phu nhân có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lại nhớ tới lời Đại Tổng Quản là Từ Trúc đang đi gặp Thái Tử, lại thấy thiếu niên kia khí chất nho nhã khuôn mặt thanh tú cả người toát ra khí thế của người bề trên, Từ phu nhân cũng có thể chắc tám thành thiếu niên này là đương kim Thái Tử.

Nàng liền bước tới hành lễ:

“Thảo dân tham kiến Thái Tử.”

“Miễn lễ.”

Đợi Từ phu nhân đứng dậy rồi hắn nói tiếp:

“Từ phu nhân ta đã mang Từ Trúc tới rồi, hai mẹ con nàng cứ ôn chuyện với nhau, ta còn phải đi xử lý một ít việc, một lát lễ sắc phong bắt đầu chúng ta lại gặp nhau.”

Nói rồi hắn tiêu sái quay người bước đi.

Từ phu nhân thấy Thái Tử đi rồi mới ghé tai hỏi nhỏ Từ Trúc:

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi thấy Thái Tử thế nào, vừa ý chứ ?”

Từ Trúc lúc này mới trợn mắt trắng nhìn mẫu thân của mình rồi nói:

“Nương a~, không lẽ người tính bán con gái của mình cho Thái Tử, ta với hắn mới gặp chưa được một ngày a~”.

Từ phu nhân liền đưa tay kí nhẹ đầu của con gái:

“Có gì đâu không tốt, ngươi được Thái Tử để ý chính là phúc phận tám đời, nay ngươi đã 6 tuổi rồi đủ để đính hôn, đến năm 12 tuổi liền cưới, nên biết Thái Tử đến tận bây giờ còn chưa có hôn sự, nếu hắn vừa lòng, ngươi liền trở thành Thái Tử phi, tương lai nếu hắn lên ngôi ngươi chính là đương kim Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, một bước thành Phượng Hoàng không lẽ ngươi không muốn ?”

Nghe vậy Từ Trúc liền phùng cái má nhỏ nói:

“Có quỷ mới lấy hắn ấy, ta chính là muốn cả đời không lấy chồng, với ta còn muốn tự do yêu đương người đừng có sắp đặt cho ta !”.

Trong bụng nàng lại nói thầm:

“Ta chính là muốn lấy lão bà a~.”

Từ phu nhân liền gõ đầu con gái thêm một phát nữa.

“Ngươi chính là còn không biết tốt xấu, có phúc mà không biết hưởng”.

Mặc dù ngoài miệng nàng nói vậy nhưng đối với nàng Từ Trúc chính là tâm can bảo bối, nàng sao có thể ép buộc Từ Trúc hôn sự được, nhớ khi xưa nàng chũng chính là vì trốn hôn sự bị sắp đặt mà gặp phụ thân Từ Trúc.

Từ phu nhân liền thở dài một tiếng dắt tay Từ Trúc đi vào Sơn Hà điện mặc kệ nàng đang dùng tay che trán kêu đau đớn.

Sơn Hà điện khá rộng rãi, nổi bật nhất là cả đại điện được dựng lên bởi tám cây cột lớn hoàn toàn làm từ vàng nguyên chất mặt trên lại được chạm khắc rồng phượng nhìn rất có khí thế.

Trong điện lúc này là cả trăm bàn tiệc người qua lại tấp nập, cười nói vui vẻ.

Thông thường lễ sắc phong quận chúa cũng không được tổ chức quy mô lớn như này, chỉ cần lên Công Đức điện lĩnh thánh chỉ của Hoàng Thượng và được ngài ban tên là xong, còn tiệc mừng hoàn toàn được tổ chức tại gia.

Chẳng qua Thái Tử nói muốn cảm ơn cha Từ Trúc vì hắn mà hi sinh thân mình nên mới cố ý mời tất cả quan chức trong Kinh Thành tới dự, còn chi phí tổ chức tiệc mừng cũng do hắn tự bỏ hầu bao.

Từ Trúc lúc này đang được Từ phu nhân kéo đi khắp nơi làm quen, đi đâu nàng cũng phải nở nụ cười thật tươi khiến cơ mặt nàng bây giờ có chút mỏi.

Cũng không lâu sau bỗng vang lên tiếng thông báo:

“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương giá đáo.”

Cả đại sảnh liền mau chóng quỳ xuống hành lễ.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Hoàng Hậu nương nương vạn tuế vạn vạn tuế.”

Từ Trúc ngó lên liền thấy một đôi phu phụ mang theo tùy tùng tiến vào đại sảnh, nam mặc Long bào tuổi độ trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, nữ mặc Phượng bào thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, mặc dù nàng rất xinh đẹp nhưng khí chất oai nghiêm trên người nàng khiến ai cũng không dám khinh nhờn.

Sau khi Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi vào chủ vị liền ra hiệu cho mọi người trong đại sảnh bình thân.

— QUẢNG CÁO —

Hoàng Thượng nhìn tất cả bá quan văn võ trong bữa tiệc một lượt rồi hắn mới nói:

“Chắc hẳn các khanh cũng biết Thái Tử là đương kim hoàng trữ, trong nay mai hắn sẽ kế vị ta lãnh đạo các ngươi đưa Đại Lý đến càng cường thịnh, vậy mà không ngờ có người dám cả gan cho người mưu sát hắn, cũng may hắn dưới trướng có Cẩm Y quân bảo vệ, tuy nhiên cái ta không ngờ đến lại có người giả mạo binh lính triều đình đến cứu viện hại cho Cẩm Y quân dưới trướng hắn toàn quân bị diệt, chỉ còn hắn với Đô Úy Cẩm Y Vệ là Từ Lâm trốn chạy về kinh thành.”

Nói tới đây giọng bỗng trở nên nghiêm nghị:

“Thật không may khi trên đường gần tới kinh thanh Từ Đô Úy và Thái Tử lại gặp tập kích, Từ Đô Úy vì để bảo vệ Thái Tử mà hi sinh thân mình bị loạn tiễn xuyên tim, thi thể lại bị địch nhân đẩy xuống vực sâu đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy di thể.”

Nói tới đây hắn lại nhìn thẳng vào mẹ con Từ Trúc:

“Tiếc thay cho một lương đống quốc gia, tiếc cho quả phụ mất chồng, con gái mất cha, nay ta thay mặt Thái Tử cảm ơn đến Từ Đô Úy, ban cho thê tử hắn tước vị Nhàn Tập, ban cho con gái hắn làm Quận Chúa khác họ các ngươi có đồng ý hay không ?”

Cả đại sảnh đều đồng thanh đáp: “Chúng thần đồng ý thưa Bệ Hạ.”

Nghe vậy hắn liền cười nói: “ Tốt rất tốt, còn mẹ con Từ thị các ngươi có đồng ý hay không ?”.

Mẹ con Từ Trúc liền quỳ xuống đáp: “Dân nữ và con gái xin tạ ơn Bệ Hạ.”

Hắn gật đầu cười rồi đánh giá Từ Trúc một hồi rồi mới nói:

“Đúng là một nữ hài khả ái, lớn lên ắt hẳn là một cái tiểu mĩ nhân, ngươi tên Từ Trúc đúng không ? Ngươi có nguyện vọng gì mau nói ta nghe ta sẽ thay cha ngươi hoàn thành giúp ngươi.”

Từ Trúc liền đáp: “ Tạ ơn Bệ Hạ tiểu nữ tên Từ Trúc năm nay đã 6 tuổi.

Được gặp Bệ Hạ và Hoàng Hậu chính là vinh hạnh lớn nhất của tiểu nữ, tiểu nữ không mong chờ gì hơn.

Nguyện vọng lớn nhất của tiểu nữ bây giờ là được gặp lại cha mình, được ông ấy ôm vào lòng và còn được ông ấy dạy cưỡi ngựa, nhưng tiểu nữ biết hi vọng ấy là không thể nào thực hiện được.

Nên tiểu nữ bây giờ chỉ mong được thực hiện nguyện vọng của ông ấy là cầu phúc cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu và cả Thái Tử nữa, mong cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Tử được khỏe mạnh và vui vẻ, từ đó lãnh đạo nước Đại Lý ta trở nên ngày càng thịnh vượng, dân chúng càng được ấm no hạnh phúc.”

Nghe vậy Hoàng Thượng liền bật cười lớn, cả Hoàng Hậu từ đầu đến giờ không nói gì cũng mỉm cười.

“Thật là một nữ hài hiểu chuyện mới có tí tuổi đã biết vuốt mông ngựa rồi.

Tốt lắm thấy ngươi thông minh hiểu chuyện như vậy lại cộng thêm ngươi mặc bộ xiêm y này rất hợp, có lẽ ngươi không biết chứ bộ đồ này là Thái Tử nhờ Hoàng Hậu đặt may đó, ban đầu cứ tưởng hắn ưng một cái tiểu thư nhà nào không ngờ lại tặng cho ngươi.

Nếu đã là vậy ta liền ban tên ngươi là Nghê Thường ngươi có chịu không? Ta hi vọng ngươi lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, càng thêm tinh linh và dịu dàng.”

Từ Trúc liền đáp:

“Tạ ơn Hoàng Thượng ban tên, tiểu nữ từ nay lấy tên Nghê Thường mà làm vinh quang.”

Hoàng Thượng nhìn về phía Hoàng Hậu nói:

“Hoàng Hậu mau thay ta đưa tặng lễ vật cho tiểu Nghê Thường từ nay chúng ta sẽ là người một nhà.”

Hoàng Hậu liền bước lại gần Từ Trúc nhìn ngắm nàng một hồi Hoàng Hậu mới rút một cây trâm trên đầu xuống nói:

“Đây là cây trâm gia truyền của Hoàng tộc, năm ta được gả vào hoàng cung Thái Hậu cũng đã tự thân đưa trâm này cho ta, nay ta lại đưa cho ngươi.

Hiếm thấy khi nào mà Thái Tử vừa ý một người đến như vậy, phận làm mẹ ta cũng mong nó sớm có người thay ta chăm sóc sửa túi nâng khăn.

Nay ta thay Thái Tử hỏi ngươi có muốn cùng Thái Tử kết tóc se duyên làm vợ hắn không ?”.

Cả đại sảnh nghe vậy bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đầu óc Từ Trúc lúc này có chút mộng.

Ban đầu nàng vuốt mông ngựa chỉ mong Hoàng Thượng thưởng cho thêm trăm lạng vàng hoặc thêm vài mẫu ruộng để cho mẹ nàng có thể an hưởng tuổi già thôi, không ngờ Hoàng Hậu lại muốn nàng làm Thái Tử Phi.

Ai thèm lấy nhóc tì lớn lên mới có một khúc đó chứ nghĩ tới là đau cúc hoa a~~~.

Từ Trúc vội vã đáp:

— QUẢNG CÁO —

“Tiểu nữ tạ ơn Hoàng Hậu đã sủng ái, nhưng tiểu nữ tuổi còn nhỏ thân phận lại thấp hèn sao dám trèo cao lên cùng Thái Tử nên duyên cầm sắt, hay rằng Hoàng Hậu tìm người tài đức vẹn toàn môn đăng hộ đối cùng Thái Tử nên duyên vợ chồng.

Tiểu nữ tự nhận bản thân vụng về hậu đậu lại ham chơi tuyệt không xứng với Thái Tử càng không xứng với kì vọng của Hoàng Hậu thần xin hổ thẹn.”

Hoàng Hậu liền mỉm cười nói:

“ Ngươi quá lo xa, khi xưa ta cũng chỉ là con gái của một lão sư trong Quốc Tử Giám mà thôi, nay ta cũng đã là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, còn về môn đăng hộ đối ngươi nay cũng là Quận Chúa có gì không phù hợp, còn nữa ta thấy ngươi khéo ăn khéo nói giỏi lấy lòng chính là trời sinh thê hiền mẫu đức, Thái Tử lấy được ngươi là phúc đức của hắn có gì phải hổ thẹn ?”.

Nghe hoàng hậu nói vậy Từ Trúc cũng không còn cách nào bèn nhìn sang Từ phu nhân cầu cứu.

Bất quá Từ phu nhân lại nhẹ nhàng đưa tay lên cổ ra hiệu.

Động tác này nàng biết, nó có nghĩa là nếu nàng không đáp ứng thì đầu hai mẹ con nàng liền rời khỏi cổ a~~.

Thấy mẹ mình lâm trận liền bán con gái nàng cũng chỉ biết âm thầm đậu xanh rau muống chứ không còn có thể làm gì khác.

Từ Trúc bất đắc dĩ nói:

“Nếu vậy tiểu nữ đồng ý thay ngài chăm sóc Thái Tử ạ, mong ngài thay ta nói với Thái Tử, ta tự thấy bản thân hậu đậu vụng về, nếu làm ngài ấy phiền lòng xin tùy thời trách mắng thậm chí đánh đuổi phế truất ta cũng không dám kêu ca.”

Hoàng Hậu nhẹ nhàng đáp:

“Ngươi lại quá lo xa rồi.”

Nói rồi nàng hướng về phía sau màn nói:

“Thái Tử còn không mau ra mang trâm cài lên cho Thái Tử Phi của ngươi.”

Sau đó Từ Trúc liền thấy Thái Tử bước ra khỏi màn, hắn lúc này đã khoác lên người một bộ long bào màu hoàng kim khiến cho khí chất của hắn càng thêm phần oai vệ.

Hắn liền đón lây trâm cài từ Hoàng Hậu cài lên mái tóc Từ Trúc hắn còn tranh thủ ngửi lấy tóc nàng, Từ Trúc lúc này không còn nổi da gà nữa mà vừa buồn nôn cúc hoa lại bắt đầu co rúm.

Tuy nhiên ngoài mặt nàng có gắng tỏ ra là mình ổn.

Từ Trúc bản năng tự muốn nhích xa ra khỏi Thái Tử bất quá hắn lại không cho nàng làm vậy, hắn nắm chặt lấy tay nàng nhìn về phía Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nói:

“Nhi thần tạ ơn Phụ Hoàng và Mẫu Hậu đã ban hôn, nhi thần xin hứa sẽ chăm sóc tốt cho Nghê Thường, càng sớm cùng nàng ấy giúp Hoàng tộc ta phát dương quang đại.”

“Có cái củ lạc ta với ngươi phát dương quang đại ấy, tin lão tử cho một dao ngươi từ Thái Tử thành Vô Tử hay không đồ "ấm dâu", ta mới có 6 tuổi thôi đấy đậu xanh rau muống nếu ở thời kì hiện đại ngươi liền bị người ta lôi ra xử bắn đó.”.

Từ Trúc lúc này đang gào rú trong lòng, nàng rất muốn bỏ chạy nhưng ngặt đây là kinh thành dù chạy cũng không thể nào chạy thoát.

Cả đại sảnh lúc này đều đồng thanh chúc mừng:

“Chúc mừng Thái Tử !".

"Chúc mừng Thái Tử Phi !”.

Hoàng Thượng sau đó cũng lên tiếng:

“Tốt, tốt lắm bây giờ trước mắt các ngươi cứ học tập ở Quốc Tử Giám đã, khi Nghê Thường đủ 13 tuổi ta sẽ chủ trì hôn lễ cho các ngươi.”

Thái Tử nghe vậy liền quỳ xuống Từ Trúc bất đắc dĩ cũng quỳ theo, hắn nói:

“Tạ ơn Phụ Hoàng và Mẫu Hậu.”

Từ Trúc cũng nói tương tự.

Tuy nhiên khi đó mặc dù trên mặt đầy nét cười nhưng trong mắt của Từ phu nhân xuất hiện một tia lo lắng mà không ai có thể nhìn thấy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.