Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 33: Nơi Này Là Hậu Cung Sao




Nhìn bề ngoài thì nơi này không hề có bất cứ thứ gì quá nguy hiểm cả.

Ít nhất đối với Từ Trúc là như vậy.

Nãy giờ nàng với Hoàng Hậu cũng đã đi thăm hỏi được năm vị Quý Nhân rồi, ai cũng xinh đẹp dịu dàng thành thục, ngoài việc lúc nào cũng mặc đồ trắng rồi nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt e sợ thì không còn gì đáng kể.

Tuy vậy đích đến kế tiếp của Từ Trúc là Yên Chi cung của Dương Quý Phi.

Vừa bước vào cửa đã thấy Chiêu Mặc Sơm thầm vận Linh Khí bao quanh hắn với nàng lại.

Từ Trúc liền biết điều lặn lẽ đi vào chính giữa đội hình.

Khác với mấy tẩm cung khác nơi đây không hề có một bóng người nào.

Cây cỏ xung quanh cũng không có bất kì ai tới chăm sóc khiến cho bọn nó mọc um tùm, lá cây đầy sân khiến cho dù đi rất nhẹ vẫn mang lại từng tiếng xào xạt.

Vị Dương Quý Phi này từng sinh cho Hoàng Thượng một nữ một nam, cơ mà cả hai đều bị Thái Tử giết chết vào ngày sinh nhật lúc hắn 10 tuổi.

Thật ra tất cả Quý Phi và Quý Nhân nào từng sinh con cho Hoàng Thượng đều bị Thái Tử giết sạch.

Cả huyết mạch hoàng thất chỉ còn mỗi Thái Tử và tiểu công chúa Diên Bình.

Riêng Dương Quý Phi này còn sống là vì Hoàng Thượng nể tình cũ cấm tuyệt Thái Tử ra tay với nàng.

Sau khi đứng trước cửa điện, Chiêu Mặc Sơn liền cao giọng thông báo:

“Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi giá đáo !”

Đương nhiên như Từ Trúc dự đoán không hề có ai bước ra cả.

Hoàng Hậu liền trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Xem ra Dương Quý Phi không muốn đón tiếp chúng ta.”

Tuy nhiên lúc đoàn người vừa mới chuẩn bị rời đi…

Vút ! Vút !

Hai mũi tên rít gió hướng thẳng tim của Từ Trúc mà bắn tới.

“Hắc Sa Màn Chướng”

Chiêu Mặc Sơn liền đứng che trước mặt Từ Trúc sử dụng Linh Kỹ gọi ra một tường cát đen dày cộm, tuy nhiên hai mũi tên lại mang theo rung động kỳ lạ chậm rãi xuyên qua lớp cát đen.

Chiêu Mặc Sơn liền tụ lực gọi thêm một lớp cát đen nữa mới hoàn toàn dừng được hai mũi tên.

Sau khi thấy không còn nguy hiểm gì nữa Từ Trúc mới nhẹ nhìn hướng phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu liền khẽ gật đầu.

“Đó là Dương Quý Phi, nàng là công chúa của một bộ tộc ở Tây Lương.

Khí Linh của nàng là Xuyên Tâm Tiễn.

Nàng đồng thời cũng là một vị Vương cấp cường giả.”

Nói rồi Hoàng Hậu hơi nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói với nô tỳ ở kế bên.

“Kế tiếp ngươi liền gọi người đến dọn dẹp nơi này.

Đây còn là nơi cho một vị Quý Phi nên ở sao ?”

Ả nô tì liền hoảng sợ đáp:

“Nhưng … nhưng … đã có rất nhiều người đã …”

Hoàng Hậu liền hừ lạnh:

“Không nhưng gì cả, ta muốn trong ngày hôm nay nơi này liền phải được dọn dẹp sạch sẽ.” — QUẢNG CÁO —

Dù lo sợ nhưng ả nô tì vẫn đáp:

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Sau đó Hoàng Hậu liền hướng Từ Trúc hiền từ cười:

“Làm ngươi hoảng sợ rồi.

Chuyện này ta sẽ nói với Hoàng Thượng, ngài sẽ cho ngươi một cái công đạo.

Tuy nhiên bây giờ đến ta cũng không thể đụng tới nàng.”

Rồi nàng lấy từ trong tay áo một cái vòng ngọc màu đỏ đưa cho Từ Trúc.

“Cái vòng này có phong ấn pháp thuật, nó sẽ giúp ngươi đỡ được hai kích toàn lực của Vương giả cảnh giới trở xuống.”

Hoàng Hậu lại đánh giá Từ Trúc từ trên xuống dưới một hồi rồi mới nói:

“Mau mang lên Vạn Phụng Trâm.

Cây trâm này đại diện cho ngươi chính là chính thê của Hoàng Trữ của Đại Lý quốc.

Mai này khi ngươi đi lại ở bên ngoài, chỉ cần người có mắt nhìn thì cho dù là Hoàng cấp cường giả cũng phải nể ngươi ba phần.”

Từ Trúc liền nhu thuận lấy ra Vạn Phụng Trâm tính đeo lên.

Tuy nhiên lại bị Hoàng Hậu cầm lấy rồi hướng vào tóc nàng cài lên, ngoài ra còn thoáng chỉnh lại đầu tóc cho Từ Trúc, khiến nàng có chút cảm thấy được quá mức sủng ái.

Mặc dù cây trâm này rất xinh đẹp nhưng nàng không nguyện ý đeo lên một chút nào.

Thậm chí nàng còn suy đoán lần trước Thái Tử có thể mau chóng tìm ra nàng ở Lục Phiến Môn như vậy rất có thể là do cây trâm này.

Đến khi Hoàng Hậu đánh giá Từ Trúc hoàn hảo đến mức không thể nào hoàn hảo hơn thì hai người mới tiếp tục khởi hành tiếp tục tham quan Hậu Cung.

Điểm đến kế tiếp liền là Vạn Hoa Cung của Hàn Quý Phi.

Tuy nhiên lại làm Từ Trúc bất ngờ là nơi này rất nhộn nhịp.

Phải nói là cực kỳ nhộn nhịp !

Trong suy nghĩ của nàng thì Hậu Cung vốn cực kỳ vắng vẻ chỉ có hoàng thân quốc thích được ra vào, tuy nhiên nàng đã lầm.

Người ra vào nơi này tấp nập như trẩy hội, thái giám, tỳ nữ, binh lính, các mệnh quan triều đình đều có cả.

Tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo có thể nghe từ rất xa, thỉnh thoảng còn nghe tiếng hò reo “Tài” hoặc “Xỉu” kèm theo từng tràn tiếng cười rộn rã.

Từ Trúc liền nghi hoặc mà hỏi:

“Nơi này … là ?”

Hoàng Hậu vẫn điềm nhiên như thường;

“Đây là Vạn Hoa Cung.

Có lẽ ngươi chưa biết nàng là một trong hai người con gái bảo bối của Tuyết Qua Hội Trưởng của Tuyệt Địa thương hội.”

Từ Trúc liền chậc lưỡi nghĩ thầm:

“Xem ra vị Hàn Quý Phi này rất có cá tính a~.”

Đoàn người của Hoàng Hậu chậm rãi đi tới cổng của Vạn Hoa Cung.

Đám người vốn đang cười nói vui vẻ thấy đoàn người của Hoàng Hậu liền nhao nhao dạt qua hai bên chừa một lối đi, rồi đồng loạt quỳ xuống.

Chiêu Mặc Sơn liền bước tới cất cao cái giọng the thé:

“Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi giá đáo !”

Đám người trong Vạn Hoa cùng liền đồng thanh đáp:

“Cung nghênh Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi.”

— QUẢNG CÁO —

Hoàng Hậu liền nhàn nhạt nói:

“Tất cả hãy bình thân, mau gọi Hàn Quý Phi ra đây cho ta.

Vì sao thấy bổn cung tới mà còn không mau ra diện kiến ?”

Đám nô tỳ nghe vậy liền nhanh chóng chạy vào trong Vạn Hoa Cung mà báo cáo.

Một lát sau một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại ngồi xe lăng được đám nô tỳ hỗ trợ đẩy ra trước mặt Hoàng Hậu.

Hàn Phi rất xinh đẹp, nàng cũng rất giản dị.

Nàng khoác lên người một bộ thanh bào mộc mạc, không trâm cài không son phấn.

Tuy vậy cả người toát lên một cỗ khí chất hoạt bát không tên.

Tuy nhiên ở khóe mắt nàng lại có nét đượm buồn thêm đôi chân bị tật nguyền.

Khiến cho tổng thể lại có gì đó không hài hòa.

Sau khi được đẩy tới trước mặt Hoàng Hậu, Hàn Phi liền cúi đầu hành lễ:

“Thần thiếp Hàn Mục Nhiên, cung nghênh Hoàng Hậu nương nương di giá tới Vạn Hoa Cung.

Thứ lỗi cho thần thiếp hai chân có tật nên không cách nào nhanh chóng đón tiếp được.”

Hoàng Hậu vẫn lạnh nhạt nói:

“Hàn muội, ta với ngươi dù sao cũng từng thân như thủ túc.

Nên dù ngươi biến Vạn Hoa cung thành cái dạng này thì ta cũng lười quản, miễn Hoàng Thượng không giáng tội là được.

Nhưng ngươi đừng có vì vậy mà lấn tới.

Quốc có quốc pháp gia có gia quy, bổn cung là chủ của Hậu Cung không thể cứ mắt nhắm mắt mở cho ngươi làm càn.”

Hàn Quý Phi liền nhếch miệng cười:

“Làm càn ?! Thần thiếp nào có làm càn bao giờ ? Dù là có cũng sao bằng tỷ đứng trước mặt Hoàng Thượng trực tiếp đánh gãy hai chân của tỷ muội kết nghĩa của mình ? Ngay cả Vạn Hoa Cung này chẳng phải cũng bị Hoàng Hậu đem đi đánh cược hay sao ? Chẳng qua cha ta ở trên Đại Lục có chút phân lượng nếu không thì ta đã chết rụt xương ở Lãnh Cung từ lâu.”

Hoàng Hậu vẫn bình tĩnh chậm rãi nói:

“Ta biết muội hận ta, nhưng nơi này là Hoàng Cung.

Nó không còn là Tử Trúc Hiên năm xưa mà tỷ muội hai chúng ta ở.

Xin đừng trách ta độc ác, mà hãy trách muội quá mềm lòng.

Ân tình khi xưa ta luôn để ở trong lòng.

Phải chi … chúng ta không thờ chung một chồng thì đã không đến bước đường này.”

Hàn Quý Phi liền trầm ngâm một hồi không nói.

Không gian lại rơi vào một mảng yên tĩnh.

Tuy nhiên Hàn Quý Phi lại nhìn sang Từ Trúc mà đánh giá:

“Tiểu la lỵ khả ái như này mà phải gả cho tên ác ma đó sao ?”

Hoàng Hậu liền nhíu mày trách khẽ:

“Hàn Phi, xin muội chú trọng lời nói.

Muội là phi tần của Đại Lý quốc chứ không còn là thiên kim của Tuyệt Địa thương hội.”

Hàn Phi liền hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng:

“Muội xin lỗi tỷ.

Giá như năm đó muội nghe lời tỷ thì hai ta không phải tương tàn.

Thắng làm vua thua làm giặc, muội tâm phục khẩu phục.

Nhưng nhìn nha đầu này lại phảng phất thấy bản thân khi xưa.

Nên muội thật sự có chút không nỡ nhìn tràng thảm cảnh năm đó lại tái hiện.”

Hoàng Hậu liền cười nhẹ, không khí liền trở nên hòa hoãn.

“Ta biết đời này muội sẽ không tha thứ cho ta.

Đối với ta tình tỷ muội của chúng ta - ta luôn trân trọng nó.

Còn về Từ Trúc thì muội không cần phải lo, trong tương lai nó còn xuất sắc hơn tỷ muội chúng ta trăm vạn lần.”

Hàn Quý Phi liền vuốt vuốt cái cằm nhỏ, nghiêm túc đánh giá lại Từ Trúc một lần nữa:

“Nhờ tỷ muội mới để ý, nha đầu naày thân thể lẫn khí chất đều hoàn mỹ.

Họa chăng không biết nàng sinh sớm hay muộn.

Nàng bây giờ còn quá trẻ, nếu đậu thai thì cần tẩm bổ nhiều lắm…”

Sau đó là một màn tỷ muội tình thâm của Hoàng Hậu và Hàn Quý Phi.

Hai người nói chuyện đến thiên hôn địa ám, nói từ ngoài sân đến vào trong tẩm cung, nói từ phòng khách đến phòng ngủ.

Từ Trúc lặn lẽ đi kế bên mà chỉ biết chậc lưỡi tiếc nuối, giá như bây giờ có một cái điện thoại lại cài mấy cái app chat face chắc hai tỷ muội này nói tới khi trời sập tận thế còn không hay biết.

Mãi tới khi Từ Trúc lưng đã đau nhứt muốn kiếm chỗ nào kín kín mà nằm ngủ thì hai người mới nói chuyện xong.

Ngược lại với dáng vẻ tiều tùy của Từ Trúc thì hai người như trẻ ra vài tuổi, sắc mặt cũng tươi tắn hơn như bao nhiêu phiền muộn trong lần cũng đã được trút ra hết.

Trước khi đi Hàn Quý Phi lại lấy từ túi thơm ra một miếng ngọc khắc hình con hạc ngậm một nhánh hoa Lan Y.

Từ Trúc thấy vậy liền nhả rảnh trong lòng: — QUẢNG CÁO —

“Tổ chát lại là Cầu Tự Phù !”

Hàn Quý Phi sau đó liền cười nói:

“Đây là một miếng Cầu Tự Phù.

Nó với miếng của ngươi được Hoàng Hậu tặng có cùng nguồn gốc.

Nay chúng ta đã già cũng không cần làm gì, chi bằng tặng cho ngươi.

Ngươi khi cùng Thái Tử giao hoan liền lấy hai miếng lót dưới gối thì công hiệu không chỉ tăng gấp đôi đâu.”

Trong lòng Từ Trúc liền là một biển nhả rảnh:

“Có cái meo meo ta muốn có con với tên Thái Tử hâm đó !”

Tuy vậy ngoài mặt nàng vẫn cười mỉm chi, nhu thuận nhận lấy miếng Cầu Tự Phù kia.

“Thần thiếp cảm ơn Hàn Quý Phi và Mẫu Hậu ban tặng.

Thần thiếp sẽ (không) làm hai người thất vọng.”

Hàn Quý Phi và Hoàng Hậu nghe vậy liền cười hiền từ gật đầu.

Hàn Quý Phi lại hướng sang Hoàng Hậu mà hỏi:

“Kế tiếp hai người đi tới Từ Ninh cung sao ?”

Hoàng Hậu liền đáp:

“Ân, không biết muội có việc gì cần không ?”

Hàn Quý phi liền trầm ngâm nhưng rồi cũng nói:

“Rất lâu rồi muội chưa tới thỉnh an Mộng tỷ tỷ.

Nhớ năm đó khi hai ta vào cung là Mộng tỷ tỷ lo lắng và che chở cho chúng ta, mà giờ đây …”

Hoàng Hậu nghe vậy cũng không nhịn được mà thở dài.

“Ta sẽ thay muội thỉnh an tỷ ấy.

Chuyện xưa cũ đã qua muội không cần tự trách.

Tranh đoạt ân sủng ở Hậu Cung có bao giờ yên bình …”

Hoàng Hậu liền hướng Từ Trúc bên cạnh mà nhẹ giọng:

“Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta tranh thủ đi tới Từ Ninh cung.”

Từ Trúc liền nhu thuận đi theo đoàn người.

Dù nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng qua đối thoại của hai người cùng với hơn trăm tập Diên Hy Công Lược và Chân Hoàn Truyện và một loạt phim cung đấu khác của kiếp trước thì nàng cũng đã não bổ được phần nào.

Nhìn bóng dáng điù hiu yếu ớt của Hàn Quý Phi khiến nàng có chút cảm khái.

“Ai nói Mẫu Đơn không biết buồn ?

Ai nói lòng người chỉ ấm lạnh ?

Chỉ là ngày đó đêm không tối.

Chỉ là ngày đó ngươi cô đơn.”

Từ Trúc theo đoàn người đi tới Từ Ninh cung.

Nơi này khá yên tĩnh.

Họa chăng thứ khác người lại là trong sân đầy tượng Phật.

Từ sâu trong tẩm cung lại vang lên từng tiếng tụng kinh đều đều.

Từ Trúc: “Mọe của ta nha ! Nơi này là Hậu Cung sao ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.