Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 20: Hôn Lễ




Lúc này Từ Trúc đã khôi phục lại trạng thái nữ thân.

Nàng đang khoác lên người một bộ giá y màu đỏ.

Giá y của nàng được thêu lên từng bông hoa Lan Y hoàng kim xinh đẹp rực rỡ.

Hoa Lan Y ở trong văn hóa của Chân Võ đại lục tựa trưng cho hỉ sự, hoa này có năm cánh nhìn hơi giống hoa mai ở Địa Cầu nhưng lại đẹp hơn rất nhiều.

Hoa Lan Y chỉ nở vào ngày xuân đẹp nhất trong năm và luôn hướng về phía mặt trời mọc, vì vậy người ta luôn lấy nó làm tượng trưng cho điềm lành.

Gương mặt của Từ Trúc vốn đã rất tinh linh thuần khiết, nay được trang điểm lên càng xinh đẹp động lòng người.

Sau đó nàng được thị nữ giúp đội lên đầu một cái mũ phượng được điêu khắc tỉ mỉ.

Trên mũ phượng lại được khảm từng viên đá quý lấp lánh.

Hai thị nữ vừa giúp nàng sửa soạn xong lúc này cũng liền xuýt xoa khen ngợi:

“Quận chúa người thật đẹp quá, hèn chi Thái Tử chết mê chết mệt người đến như vậy !”

“Quận chúa người là tân nương tử đẹp nhất mà ta được gặp từ khi sinh ra tới giờ.”

Từ Trúc cũng không nhiều lời, nàng khẽ phất tay áo, trong tay nàng liền xuất hiện thêm hai thỏi vàng đưa cho hai thị nữ.

Hai tên thị nữ liền xuýt xoa mau chóng quỳ xuống tạ ơn.

Nàng lúc này nhìn hình bóng của mình trong gương, lòng liền tự giễu thầm:

“Kiếp trước 20 năm làm cẩu độc thân chỉ cầu lấy được một cái lão bà là đủ.

Kiếp này mới 13 tuổi đã lấy người khác làm chồng.

Đây là ông trời lại đem ta ra làm trò chơi đây sao.”

Bỗng từ bên ngoài phòng vang lên tiếng thông báo:

“Bẩm quận chúa, đã sắp đến giờ lành, khẩn xin ngài mau chóng di giá tới Từ An cung làm lễ.”

Từ Trúc nghe vậy liền lạnh nhạt nói:

“Ta đã biết.”

Sau đó nàng liền sửa sang lại trang phục lần cuối rồi hướng hai thị nữ nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Hai thị nữ nghe vậy liền nhanh chóng giúp nàng đội lên khăn trùm đầu tân nương, rồi dìu nàng ra kiệu hoa.

Thái Tử lúc này đang mặc đồ tân lang màu đỏ ngồi sẵn trên một con tuấn mã uy vũ.

Cả người hắn toát ra khí chất nho nhã, lịch sự sáng sủa.

Sau khi thấy Từ Trúc bước vào kiệu hoa trên mặt hắn liền hiện lên ý cười hài lòng, sau đó hắn liền dẫn đầu đoàn rước dâu đi về phía Hoàng Cung.

Đi theo đoàn rước dâu là từng tốp binh mã, còn có một số Cẩm Y Vệ đã lẫn vào dân thường đang xem lễ.

Tất cả bọn chúng đều có chung một mục đích là bảo vệ hôn lễ của Thái Tử và Quận Chúa.

“Giá y đỏ.

Tâm chàng đen.

Khèn kêu tiếng tỏ.

— QUẢNG CÁO —

Mắt nàng lệ hoen.

Chàng ơi tương kiến, bất chung tình.

Cớ sao chàng lại ép nàng thành duyên.

Rượu hỉ nóng.

Tâm nàng lạnh.

Trống âm như sấm.

Ngực nàng quặn đau.

Nàng ơi chớ khóc thân mình.

Lệ hoen mi mục, tóc dài cắt đi.

Tóc dài đem gửi phương xa.

Tình quân có nhớ xin đừng khóc thương.

Hồn này thiếp gửi nơi đây.

Dù ta cách trở, lòng này không quên.”

~~ Tuyển tập thơ con cóc của HãyGọiCaLàTỷTỷ~~

******

Sau khi bái đủ phu thê tam bái rồi dâng trà nước cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Cuối cùng giai đoạn mà Từ Trúc sợ nhất cũng đã đến.

Nàng được hai thị nữ chậm rãi dìu về phòng tân hôn.

Canh khi Thái Tử còn đang mời rượu còn chưa về phòng, nàng liền lén đem một viên “Trì Bỉ Đan” bỏ vào miệng.

Từ Trúc lúc này rất thấp thỏm, dù nàng đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng lòng nàng vẫn dâng lên một nỗi bất an không tên.

Thái Tử rất nhanh cũng đã về phòng, mặc dù người hắn đầy mùi rượu, nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh.

Hắn nhìn dáng hình yểu điệu ở trong phòng, lòng hắn hiếm khi nổi lên sự vui sướng khó tả.

Hắn bước tới, cầm lấy tay Từ Trúc.

Thấy nàng liền giật mình sợ hãi, hắn liền cười khẽ.

Hắn thích nhất là khi thấy nàng bẽn lẽn, đối với hắn lúc này Từ Trúc có sức hút vô tận.

Hắn bước tới vén lấy mũ trùm tân nương của nàng, tận hưởng vẻ kiều diễm động lòng người nàng.

Hắn vuốt nhẹ lên môi nàng, cảm nhận hơi ấm từ gương mặt của nàng truyền vào tay hắn, khiến cho bàn tay vốn đã lạnh lẽo từ lâu ấm dần lên.

Từ Trúc lúc này thấy không ổn nàng liền nói:

“Ngài… ngài muốn làm gì ?”

Hắn cười cười đáp:

“Nàng còn phải hỏi ta đương nhiên muốn làm… trượng phu của nàng rồi.”

Từ Trúc lúc này liền hoảng loạn:

“Ngài đừng qua đây, ta đã ngậm sẵn độc dược.

Nếu ngài dám động vào ta, ta liền đem độc dược nuốt xuống, ngài liền không đạt được gì cả.”

— QUẢNG CÁO —

Thái Tử vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt nàng cười nói:

“Độc dược sao ?”

Nói rồi hắn liền đẩy nàng xuống giường, hai tay hắn nắm chặt lấy hai tay của Từ Trúc không cho nàng động đậy.

Hắn sau đó liền cúi đầu hôn lấy nàng.

Hắn dùng đầu lưỡi tách miệng nàng ra, bắt đầu xâm nhập khoang miệng của nàng.

Đầu của Từ Trúc lúc này tắt điện năm giây.

Lúc nàng tỉnh lại thì đã thấy Thái Tử ngậm viên “Trì Bỉ Đan” rồi phun ra.

Trong đầu Từ Trúc lúc này cả bốn Từ Trúc A, B, C, D đều kinh hoảng kêu to:

“Thôi xong, chúng ta tiêu rồi.”

Còn nam thân Từ Trúc liền quay đầu không nhìn, hắn cảm giác khoảng cách mình hồn phi phách tán đã không xa.

Từ Trúc lúc này kịch liệt giãy giụa, nhưng nàng một cái Luyện Thể tầng chín trung kì sao có thể chống cự được Thái Tử chứ.

Nàng càng giãy giũa, hắn càng hôn nàng sâu hơn.

Từ Trúc liền cắn lưỡi hắn, nhưng dường như hắn không biết đau, thậm chí càng kích thích dục hỏa trong người hắn.

Hắn đã không nhịn được nữa, liền dùng tay xé toạc giá y của nàng.

Bộ giá y trị giá ngàn vạn hoàng kim cứ thế bị hủy đi.

Hắn sau đó gỡ từng món đồ trên người nàng, đến khi nàng còn đúng mỗi áo yếm và nội khố.

Nhìn dáng hình yểu điệu mà hắn hằng mong ước nay sắp thuộc về hắn, hắn liền không nhịn nổi liền hôn lên cổ Từ Trúc.

Sau đó hắn bắt đầu từ từ dụng miệng mơn trớn khắp cơ thể nàng.

Từ Trúc lúc này liền sắp khóc, nàng sao có thể nghĩ tới sự tình lại diễn ra như thế này.

Sức giãy dụa của nàng theo sự mơn trớn của Thái Tử liền yếu dần đi.

Cơ thể nàng bây giờ liền nóng rực.

Dù cho nàng biết cứ như vậy liền không tốt.

Nhưng sau một hồi ôn nhu mơn trớn khắp người của Thái Tử, người nàng đã mềm nhũng.

Thái Tử lúc này cũng bắt đầu cởi ngoại y của mình, chỉ chừa lại chiếc quần cộc.

Bây giờ còn chưa đến lúc làm chính sự, hắn còn muốn đùa giỡn nàng thêm một tí.

Hắn sau đó đem Từ Trúc toàn thân đã nhũng thành một đoàn lật nằm sấp.

Sau đó hắn mới dùng tay khẽ đánh lên kiều đồn đàn hồi của nàng.

Bị Thái Tử đột ngột đánh vào mông, nàng liền bật tiếng rên khẽ.

Chính Từ Trúc cũng không thể tin mình vừa phát ra âm thanh dâm dục đến như vậy.

Thái Tử dường như vì vậy mà bị kích thích, nàng cảm thấy giữa đùi nàng có một vật ngày càng to ra, nóng hổi và cứng rắn.

Khỏi cần nhìn nàng liền biết cái đó là vật gì.

Từ Trúc lúc này liền hoảng loạn, nàng bắt đầu muốn dùng linh khí để lấy Khí Linh của nàng ra.

Bất quá nàng lại bị Thái Tử đè xuống, hai tay của hắn bắt đầu lòn vô áo yếm của nàng khám phá, thỉnh thoảng lại hướng đỉnh nhọn khẽ gãy nhẹ, khiến nàng dù muốn vận dụng linh khí nhưng thân thể lại mềm nhũng vô lực.

Trong đầu Từ Trúc lúc này chính là loạn thành một đoàn, các nàng bắt đầu tranh cãi nhau nhưng không quyết định được gì.

Tuy nhiên các nàng bỗng hướng về nam thân Từ Trúc lúc này đang quay lứng đứng ở một góc thở dài.

Các nàng liền nắm lấy tay nam thân Từ Trúc kéo lại gần bảo: — QUẢNG CÁO —

“Ngươi mau giúp nàng chúng ta hết cách rồi.”

Nam thân Từ Trúc lại nói:

“Làm như ta có cách ấy.

Đến nước này làm sao có thể cứu vãn được nữa.”

Các nữ tính Từ Trúc lúc này liền quay người chạy ra xa, chỉ nghe các nàng hét lớn:

“Bọn ta tin vào ngươi a~~”

Nam thân lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.

“Thôi tới đâu liền hay tới đó vậy.”

Chỉ thấy Từ Trúc vừa nãy mặt còn đỏ hồng thở gấp, bỗng quay sang nhìn thẳng mặt của Thái Tử nói:

“Huynh đệ à, “hàng” của ngươi thật to nha.

Ta có một bí mật, thật ra ta là một cái nam nhân đó.”

Thái Tử lúc này liền câm nín, hắn cũng không ngờ đến giờ phút này nàng lại có thể “sảng” đến như vậy.

Hắn liền cười cười, bỗng hắn nắm áo yếm của Từ Trúc dựt mạnh.

Hai con bạch thố còn đang phát dục nhưng rất đầy đặn liền được đi ra hít thở khí trời.

Hắn sau đó không đợi nữa liền đem nàng lật ngửa ra sức nhàu nặn cặp bạch thố mềm mại này.

Tuy nhiên trái với suy nghĩ của Thái Tử là nàng sẽ khóc lóc cầu xin hắn buông tha.

Thì Từ Trúc lúc này đã khôi phục được một tia thanh tỉnh chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc của nàng, dục hỏa vừa mới nhen nhóm liền như bị dội một gáo nước lạnh.

Hắn lúc này mới nhận ra Từ Trúc từ trước tới nay chưa từng yêu hắn.

Chỉ có hắn nghĩ nàng sớm muộn gì cũng là vợ hắn thôi.

Hắn dần bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình là một kẻ thất bại đến như vậy.

Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đồng thời trong lòng hắn liền lập một lời thề.

Hắn thề sẽ làm cho nàng vĩnh viễn yêu hắn, yêu hắn đến mức sẵn sàng dâng hiến mọi thứ vì hắn.

Sau đó hắn liền buông tay ra, lẳng lặn xoay người nằm qua một bên rồi ôm lấy nàng.

Hắn cũng không sờ soạng, chỉ đơn giản nằm đó ôm nàng ngủ mà thôi.

Từ Trúc lúc này mặc dù không hiểu nhưng thấy Thái Tử đã ngừng lại nàng liền thầm thở phào một hơi.

Hai người cứ như vậy yên tĩnh ngủ qua đêm tân hôn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.