Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 2: Thức Tỉnh Khí Linh




Chân Võ Đại Điện là nơi mà bất cứ thành trì ở bất cứ quốc gia nào trên Chân Võ đại lục đều có, tuy tùy vào điều kiện kinh tế và văn hóa mỗi vùng mà đại điện ở mỗi nơi có cách kiến trúc và quy mô khác nhau.

Lúc này ở trước cửa Chân Võ Đại Điện trong Đại Lý quốc, tỉnh An Nam, có một cô gái nhỏ sở hữu đôi mắt to , hai má lúng đồng tiền,nàng đang được mẹ dắt tay đi vào cửa của Đại Điện .

Vào ngày bình thường nơi này cũng không đông người qua lại, tuy nhiên vào dịp như ngày hôm nay ngày Thức Tỉnh Khí Linh hay còn được gọi là ngày Đại Điển thì Chân Võ Đại Điện lại tụ tập cực kỳ đông đúc, cũng may có quan quân địa phương duy trì trật tự mới không gây hỗn loạn quá lớn, chỉ thỉnh thoảng có trộm vặt nhưng cũng rất mau bị binh lính hoặc các bộ đầu mặc thường phục bắt lại.

Từ Trúc bây giờ mặc chiếc áo lông thú màu trắng cộng với gương mặt khả ái khiến nàng bắt đầu có tư thái tiểu mỹ nhân chờ ngày nở rộ.

Sau khi nàng vào cổng đại điện liền bắt đầu quan sát xung quanh, ngoài nàng ra cũng có rất nhiều nam hài, nữ hài khác được cha mẹ hay thân nhân hộ tống đến Chân Võ Đại Điện để thức tỉnh Khí Linh.

Đặc biệt nàng nhìn thấy có một thiếu niên mặc đồ đen đang đứng một mình khá cô đơn, lại như đang tìm kiếm ai đó.

Thấy vậy Từ Trúc mới buông tay mẹ chạy lại hỏi:

“Này tiểu bằng hữu ngươi lạc đường hả, có cần ca ca giúp ngươi tìm mụ mụ hay không ? Không biết cha mẹ nào mà để trẻ con chạy lung tung thế này ?”.

Thiếu niên mặc đồ đen đứng còn cao hơn nàng một cái đầu, nhìn xuống nàng với ánh mắt tự hỏi như thể sinh vật kỳ lạ nào đó vừa từ trong rừng chạy ra.

Từ phu nhân nghe con gái nói vậy trên đầu cũng đầy hắc tuyến, tự nhủ thầm nhất định khi về nhà phải dạy dỗ thật kĩ con nhóc này để nó không ra đường nói bậy bạ nữa.

Tuy vậy ngoài mặt trừ bắt đắc dĩ nàng cũng không biết làm gì với tính cách kì quái của con gái mình.

Sau khi nàng hỏi thămthiếu niên kia một chút, nàng liền nhanh chóng kéo đứa con gái bảo bối của mình đi vào trong sân đại điện để nó không nói bất cứ câu nào động trời nữa.

Người chủ trì Đại Điển năm nay là một gã đạo sĩ.

Sau khi phát biểu vài câu chào hỏi khách sáo, hắn liền bước vào trong đại điện đợi người vào thức tỉnh Khí Linh.

Những người đứng chờ lúc này đang xếp một hàng dài trước đại điện, cũng may sân cũng khá lớn chứa hết tất cả mọi người cũng không quá ngột ngạt.

Từ Trúc lúc này đang đứng trong hàng xung quanh toàn các nam hài nữ hài cùng lứa tuổi với nàng, bọn chúng cũng mặc quần áo ấm có đủ loại màu sắc.

Từ Trúc cực kì thích ngắm các nữ hài, càng xinh đẹp thì nàng càng thích , lâu lâu nàng còn đánh mắt hay huýt sáo một cái khiến cho bọn chúng cảm thấy như có một cái tiểu sắc lang đang hâm he làm cho bọn chúng không ai dám nhìn thẳng Từ Trúc.

Từ phu nhân lúc này đang đứng ở ngoài hàng nhìn chòng chọc con gái chỉ hận dưới đất không có một cái lỗ để chui vào.

“Con nhóc này, đợi về tới nhà là ngươi no đòn”.

— QUẢNG CÁO —

Đợi một hồi người chủ trì cũng đọc tới tên Từ Trúc, nàng bước vào trong đại điện liền quan sát xung quanh, nàng thấy nơi này khá to ở giữa có một bức tượng hình cây kiếm thật lớn, khí thế của cây kiếm bàng bạc như Thái Sơn áp đỉnh nó như muốn trấn hết yêu tà trong thiên hạ.

Người lần đầu tiên nhìn thấy lập tức sẽ bị chấn nhiếp, nho nhỏ Từ Trúc liền cũng thế.

Người chủ trì thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng liền biết nàng sợ hãi, nên hắn hiền từ cười nói:

“Tiểu cô nương đừng sợ hãi đó là tượng chân võ,nó điêu khắc Thuận Thiên kiếm của Đại Hành đế quân.

Ngài ấy từng cầm Thuận Thiên kiếm cùng 79 vị đế quân khác cùng nhau trấn áp ma tộc, đánh cho bọn chúng về Thâm Uyên không cho chúng bước vào Nhân giới nữa bước, từ đó cuộc sống của bách tính thiên hạ được ấm no hạnh phúc, nên không có gì phải sợ hãi.”

Từ Trúc nghe vậy liền nhỏ nhẹ gật đầu.

Trong lòng thầm nghĩ: “Tên là Thuận Thiên nhưng sao khí thế lại hung bạo như vậy.”.

Người chủ trì thấy Từ Trúc ra vẻ đáng thương liền mủi lòng, nhẹ giọng nói:

“ Nào hãy đặt tay lên trắc thí cầu để kiểm tra xem Khí Linh của ngươi là gì, sau đó sẽ lại được về bên mụ mụ của ngươi thôi.”.

Hai tay Từ Trúc liền đặt lên trên trắc thí cầu có màu trắng đục bề ngang to bằng một cái đầu người trưởng thành.

“Nhắm mắt lại, hít thở sâu, không cần phải suy nghĩ điều gì, từ khi ngươi sinh ra bản mạng Khí Linh đã tồn tại trong linh hồn người, dù ngươi có muốn cũng không thay đổi được.”

Nghe người chủ trì nói vậy, vậy Từ Trúc liền buông bỏ ý niệm hình thành AK-47 ở trong lòng,nàng liền thả lỏng cho luồn khí ấm từ trắc thí cầu đi khắp cơ thể mình.

Một lúc sau trắc thí cầu bỗng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên đỉnh đầu Từ Trúc cũng từ từ hình thành một cây ngọc phiến đỏ rực như lửa nhìn rất xinh đẹp.

Đột nhiên từ trong người Từ Trúc vang lên tiếng hót cao vút mà uy nghiêm, sau đó một con phượng hoàng toàn thân lông vũ rực rỡ từ trong người Từ Trúc bay thẳng vào trong ngọc phiến.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh trong chưa đầy vài khắc thời gian, Từ Trúc còn mơ hồ, nhưng trong mắt cao thủ như người chủ trì hoàn toàn rõ ràng, hắn thoáng nhíu mày dường như nghĩ đến việc gì đó, tuy nhiên sau đó hắn vẫn ghi chú lên giấy xác nhận của Từ Trúc rằng dạng Khí Linh của nàng là ngọc phiến còn nguyên tố là Hỏa hệ và đưa cho nàng.

— QUẢNG CÁO —

"Ngươi có thể về được rồi".

Từ Trúc liền nhu thuận nhận lấy giấy xác nhận thức tỉnh Khí Linh rồi bước ra khỏi đại điện.

Đợi nàng ra về, người chủ trì đi lại kệ sách lấy ra một cuốn sách nhìn có vẻ có niên đại xa xưa, hắn lật quyển sách một hồi liền kinh ngạc nói thầm:

“ Không ngờ lại là tiểu Phượng Hoàng mệnh cách trong truyền thuyết.

Phượng Hoàng xuất hiện liền có nghĩa thiên hạ sắp đại loạn, ta cần phải mau chóng bẩm báo việc này với Thái Tử”.

Hắn liền nhanh chóng lấy ra một khối đá truyền âm màu lục, đợi viên đá phát ra tia sáng nhu hoà hắn liền nói:

“ Khởi bẩm Thái Tử thần ở thành An Nam phát hiện tiểu Phương Hoàng mệnh cách, việc này can hệ trọng đại mong ngài mau chóng xử lý.”

Người bên kia liền trả lời mang theo giọng âm trầm:

“ Ngươi có chắc không ? Nếu bẩm báo sai ngươi có biết hậu quả là gì ?.”

Người chủ trì trả lời:

“ Thần xin lấy đầu mình ra đảm bảo là đó chắc chắn là tiểu Phượng Hoàng mệnh cách, mong ngài hãy nhanh chóng thu nàng về trong tay, có được nàng khác gì có được thiên hạ, còn nếu không được xin ngài lập tức hạ lệnh trảm sát nàng để tránh hậu họa về sau.”

Im lặng một lúc người bên kia liền nói; — QUẢNG CÁO —

“Ân, ta đã rõ, ngươi làm tốt lắm.”

Người chủ trì liền nói:

“ Vì thái tử dù đầu rơi máu chảy thần cũng cam lòng.”.

“Ân, ta sẽ cho người xác nhận chuyện này ngươi yên tâm.”

Nói rồi đá truyền âm liền im bặt chứng tỏ người bên kia đã rời đi.

“Hi vọng Thái Tử sẽ quyết đoán,theo ngược dòng sông lịch sử đã nhiều lần chứng minh người có Phượng Hoàng mệnh cách là hồng nhan họa thủy, bao nhiêu quốc gia trị vị trăm ngàn năm chỉ vì hai chữ mỹ nhân mà tàn lụi.”

Người chủ trì thở dài rồi cho gọi người kế tiếp vào trắc thí Khí Linh.

*****

Khi đó, ở sâu trong hoàng cung Đại Lý, có một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi đang đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt hắn ánh lên vẻ âm trầm không hợp với tuổi tác.

Hắn thầm nói:

“ Ta vốn cho rằng nữ nhân chỉ mang lại phiền phức chỉ cản trở ta thành đại nghiệp, nên ta định đời này sau khi đăng cơ quyết không lập Hậu.

Nhưng xem ra lần này ông trời không cho ta được như ý.”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.