Yên Nhiên im lặng cẩn thận quan sát xung quanh, quả đúng như lời Mẫn Nguyên kia nói.Nơi đây quả thật có oan hồn, rất nhiều oan hồn. Cô thầm than trời sao tự nhiên lại đến nơi quái quỷ này như vậy chứ. Đã thế còn đi tìm hoa tìm bướm gì đó cho đám người này, rồi còn bị bắt theo như vậy. Cuộc đời chê cô xuyên không còn chưa đủ thảm hay sao. Sáng hôm nay Yên Nhiên còn đang đi theo cậu mình học cách bắt ma, lớ ngớ thế nào lại bị tấm gương cũ trong phòng bà lão mới chết trong nhà gia chủ hút vào khu rừng này. Chắc chắn
tấm gương ấy và nơi này có liên hệ với nhau, nhưng bây giờ làm sao để về bây giờ.
Bỗng hắn lên tiếng
" Tên cô là gì?"
" Ta tên Yên Nhiên, Triệu Yên Nhiên. Anh tên gì?"
Cô ta lại gọi hắn là gì vậy chứ, hắn thấy khó hiểu nhưng vẫn đáp lời cô
" Lạc Thiên Hàn"
Lúc này Mẫn Nguyên lại nói
" Cô gọi điện hạ là gì vậy chứ. Sao này cô có thể gọi như chúng tôi hoặc là chủ tử cũng được"
" Ta thèm vào nhé hắn đâu có bảo ta như thế, hắn nói tên cho ta để ta gọi chứ không thì để làm gì??"
" Cô..."*-*
Mẫn Nguyên nghẹn họng tức giận quay sang tên còn lại.
" Thuận Đức ngươi nghe cô ta nói gì không? Sao người im lặng vậy chứ?"
Người kia trả lời ngắn gọn.
" Điện hạ không nói gì thì cứ mặc cô ta đi, ở đây rất không bình thường ngươi nên cẩn thận hơn.”
Lạc Thiên Hàn đột ngột lên tiếng.
" Cẩn thận "
Thấy vẻ mặt của hắn tức thì Thuận Đức và Mẫn Nguyên tỏ vẻ cảnh giác cao độ. Chủ nhân của bọn họ có thể ngửi được mùi yêu khí. Nên nếu ngài nói vậy thì thứ sắp gặp không phải thứ tốt lành gì.Yên Nhiên cũng cảm nhận được thứ sắp đến, mùi yêu khí nồng đậm tỏa ra làm cô choáng váng.Sống lưng cô lạnh toát, cô hét lên.
" Bên phải người đấy Lạc Thiên Hàn"
Hắn phản xạ rất nhanh xoay người tránh và chém một đường về phía thứ đó. Nó tức thì lùi lại và bọn họ lúc này có thể nhìn rõ hình dạng của nó.Là một ngạ quỷ mang hình hài một người phụ nữ nhưng lại có một đôi cánh trong thật gớm giếc. Lớp da bên ngoài của nó lỡ loét từng mảng lớn, Yên Nhiên quả thật rất buồn nôn. Mặt Lạc Thiên Hàn lại chẳng biến đổi hắn vung gươm
lao tới chém mạnh. Con quỷ vung tay nhẹ nhàng là có thể gạt được đòn đánh của hắn, hắn không khỏi thầm mắng trong lòng. ( Chết tiệc thứ này là thứ gì vậy tại sao có thể gạt một chiêu của hắn dễ dàng như vậy, tuy hắn chưa dồn hết công lực nhưng cũng đã dùng hết bảy phần.) Thứ đó đã bắt đầu phản công, nó bay lên cao nhắm thẳng xuống đỉnh đầu bọn họ mà dùng một chưởng đập xuống. Cả bốn người chấn kinh, chưa gì mà nó đã dồn hết vào một đòn đánh đầu tiên để lấy mạng bọn họ. Yên Nhiên suy nghĩ rất nhanh rõ ràng gặp thứ dơ bẩn thì chẳng thể trong chờ vào những người này, đây không phải sở trường của bọn họ. Nhưng nó lại là thế mạnh của cô, Yên Nhiên cắn rách đầu ngón tay lấy máu vẽ lên giấy một đạo đùa diệt yêu.Dùng đến tám phần sức mạnh cô đánh đạo bùa lên trên không, về phía con quỷ, nó vẫn đang lao xuống không kịp dừng lại nên đã hứng trọn lá bùa của cô mà chẳng tránh được.Nó tức thì bị chấn động mạnh mẽ văng ra xa,con quỷ tức giận lao đến định đánh thêm một đòn nữa.Yên Nhiên lao tới Lục Thiên Hàn dùng tay mình vuốt nhanh lưỡi gươm của hắn để máu từ tay cô dính lên gươm, cô hét lên.
" Lạc Thiên Hàn mau ra tay"
Hắn vung gươm, lần này từ thanh gươm một ánh vàng sắc bén bay về phía con quỷ, Cô hét lên tiếng " Phá"
Cuối cùng con quỷ biến mất. Hai tên kia sững sờ nhìn cô một lúc rồi cất tiếng.
" Đơn giản như vậy sao ngay từ đầu cô không ra tay, để suýt nũa thì tất cả mất mạng vào tay nó rồi."
" Các ngươi đùa à, đơn giản lắm sao? Tất cả huyết chú đều phải dùng máu của ta. Các ngươi là ai mà ta phải bảo vệ các ngươi chứ?Ta không muốn mất máu mà chết."
Lạc Thiên Hàn im lặng nhìn cô, máu trên tay cô đã ngừng chảy nhưng sắc mặt cô hình như không tốt lắm. Có lẽ bỏ ra sức lực không nhỏ rồi.
" Cô biết đạo thuật?"
Cô nhìn hắn suy xét rất nhanh, đã như vậy thì chắc là không dấu được nên cô khẽ gật đầu.
" Sao này cô cẩn thận một chút, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì cô không cần làm vậy."
Cô nhìn hắn, vẻ mặt này không giống đang nói lời không thật lòng, cô lại gật đầu.
" Có thể nghĩ ngơi một chút không ta hơi mệt?"
Nhìn cô rất nhanh hắn nói.
" Được"
Mẫn Nguyên và Thuận Đức nhanh đi tìm một ít củi khô để nhóm lửa, trời càng tối ở đây càng lạnh thấu
xương. Vì xung quanh không biết nguy hiểm đến đâu nên bọn họ không dám đi tìm thức ăn chỉ uống một ít nước còn lại trong bình mà Mẫn Nguyên mang theo. Họ dựa vào thân cây thiếp đi vì mệt, một lúc sau cô tỉnh dậy thì mọi người đã tỉnh. Ngồi một lúc cô nhìn bọn họ hỏi.
" Này rốt cuộc ba người là ai vậy? Sao lại muốn tìm Huyết Long Hoa? Ta cảm thấy ở đây thật sự rất nguy hiểm đấy"
Cô quét đôi mắt nhìn cả ba, Thuận Đức nhìn Lạc Thiên Hàn thấy hắn gật đầu thì bắt đầu nói.
" Điện hạ là người đứng đầu Yên Sở quốc, chúng tôi là thị vệ cận thân của người sau này cô có thể gọi chúng tôi là Nguyên vệ và Đức vệ. Còn về Huyết Long Hoa thì chúng tôi cần nó để cứu con dân Yên Sở. Tất cả mọi người già trẻ lớn bé ở Yên Sở sau một đêm đều biến thành tượng băng vô tri,nhưng thái y trong thàng nói họ vẫn chưa chết. Chỉ bị hàn băng sương xăm chiếm nếu tìm được Huyết Long Hoa thì có thể cứu bọn họ.”