Ngày hôm sau tin tức ở biên cương truyền về, ở vùng hoang mạc phía Nam hơn một tháng nay không khí khô nóng, trong những khu rừng và nhà cửa của người dân do thời tiết hanh nóng nên rất dễ phát hỏa. Đã có tin tức về vài đám cháy được truyền về hoàng thành, Lạc Thiên Hàn trong
lòng đầy lo lắng nhưng hắn cố gắng không để lộ ra. Sau nhiều cuộc thiết triều cuối cùng hắn quyết định đích thân đi về hướng đó tự mình tìm hiểu nguyên nhân. Một ngày trước ngày lên đường đi phía nam, Lạc Thiên Hàn ghé qua Thanh cát điện, vốn hắn muốn báo với Yên Nhiên trước khi đi và căn dặn nàng ở lại trong cung ngoan ngoãn. Nhưng đến mới phát hiện nàng vậy mà lại chuẩn bị rời đi. Sắc mặt Lạc Thiên Hàn tối sầm,hỏi nàng.
" Ngươi muốn đi đâu?"
Yên Nhiên không hiểu vì sao sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi khó coi như vậy nhưng nàng vẫn bình tĩnh trả lời hắn.
"Ta định đi về phía nam xem xét một chút"
Lạc Thiên Hàn chuyển từ không vui sang tò mò hỏi nàng sao nàng lại muốn đi hướng đó. Nàng kể sơ qua cho hắn về ngọn núi cao không thấy đỉnh và tiếng gọi mơ hồ mà nàng nghe suốt thời gian qua. Trong mơ nàng đã vô số lần đến được chân núi, nghe ngày một rõ hơn về những câu khẩu quyết, tối hôm qua nàng lại ở trong giấc mơ mà gặp lại được cha mẹ đã mất của mình. Từ khi cha mẹ mất, lúc Yên Nhiên còn rất bé họ đã không hề cho cô thấy một lần dù là trong giấc mơ hay thấy linh hồn họ hiện về, vậy mà hôm qua họ lại xuất hiện trong bộ dạng rất kì lạ, họ mặc quần áo của người thời này, họ lại gọi Yên Nhiên là thánh nữ, cha mẹ cô có thái độ rất cung kính với cô và nói cô hãy đến ngọn núi đó để tìm ra câu trả lời về thân phận của mình.
Yên Nhiên đã rất hoang mang, thân phận gì của cô chẳng phải cô là con gái của bố mẹ cô sao, suy nghĩ một chút chẳng lẽ nơi đây lại có liên quan đến cô và chuyện cô xuyên về đây thật ra không phải là do cô xui xẻo mà là thật sự cô phải xuyên về hay sao. Quá rối rắm nên cô quyết định không suy nghĩ nữa mà phải đến đấy một chuyến để tìm hiểu xem sau trước khi tìm đường về vậy.
Lạc Thiên Hàn sau khi nghe xong thì cũng nói qua cho cô hiểu tình hình hiện tại ở các vùng phía nam lân cận với Yên sở
" Vì vậy ta cũng sẽ đi về phía nam, ta sẽ đi với cô."
Yên Nhiên vốn định chỉ đi một mình, nhưng giờ nhìn gương mặt chờ đợi mà Lạc Thiên Hàn nhìn cô thì cô lại không biết từ chối thế nào nên cô chỉ im lặng gật đầu đi với hắn cũng không tệ. Cô sẽ không phải lo chuyện lương thực hay tiền bạc gì cả, Lạc Thiên Hàn tâm tình vui vẻ đứng dậy đi ra cửa, lại nói thêm với Yên Nhiên.
" Cô chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên đường"
Yên Nhiên lại gật đầu, Lạc Thiên Hàn đi về Thanh quân điện của hắn, hắn cho gọi tứ vệ cấm quân đến cẩn thận dặn dò. Lần này đi không biết sẽ có nguy hiểm gì nên hắn chỉ mang theo hai cấm vệ cận thân và hai mươi thị vệ, Lạc Thiên Hàn để Mẫn Nguyên và Thuận Đức ở lại để cùng với quốc sư thương lượng và giải quyết chuyện trong ngoài cung lúc hắn vắng mặt. Hắn không thể hoàn toàn tin tưởng quốc sư, nhưng với Mẫn Nguyên và Thuận Đức thì khác, bọn họ đã theo hắn từ khi hắn còn là một thái tử bị giam lỏng không hề có địa vị hay thực quyền gì. Cùng hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nên hắn rất tin tưởng họ, để họ lại trong cung hắn sẽ yên tâm hơn.
Nghe tin điện hạ muốn đi phía nam, Bằng Thường lại tìm phụ thân nhờ ông nói với Lạc Thiên Hàn một tiếng để cầu xin cho nàng theo cùng. Lạc Thiên Hàn vốn không thích nàng ta nhưng vì để lại chút mặt mủi cho quốc sư nên đã đồng ý. Dù sao có thêm nàng ta theo hay không với hắn cũng như nhau. Nếu như có bất trắc thì do nàng ta không may mắn vậy, Bằng Thường thì lại rất vui mừng. Rõ ràng trong mắt điện hạ có nàng cho nên dù đi đâu cũng muốn mang nàng theo cùng. Nàng cho nô tỳ trong phủ nhanh chóng chuẩn bị những bộ y phục xinh đẹp nhất, lần này ra ngoài nhất định phải tranh thủ thời gian ở cùng điện hạ, làm cho điện hạ càng yêu mến nàng ta hơn nữa. Sau này con đường đến hậu vị chẳng ai có thể tranh giành với nàng ta nữa.
Yên Nhiên ngược lại chỉ mang vài bộ y phục rất đơn giản, hành lí nàng cho hết vào túi vải cùng bút giấy để vẽ bùa. Nàng cảm nhận được lần này đi không hề yên bình, dù là vừa xuyên về đây nhưng khi nghe đến đi về phía nam nàng lại có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác thôi thúc khiến nàng muốn lên đường nhanh hơn. Dường như có thứ gì đó đang đợi nàng phía bên trên đỉnh núi mây mù che phủ đó. Thứ đó rất thân quen với nàng, nó đợi nàng đã rất lâu rồi,