Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 68: Ác ma bắt cóc trên nhân gian (18)




Edit: Hồ ly lông xù

Sau khi hết thúc cuộc họp nội bộ của tổ chuyên án, Dịch Tiêu và Hoàng Miễn cùng đi tới phòng hồ sơ.

Trên đường đi, Hoàng Miễn hỏi:

''Chị Dịch, người khả nghi mà chị nhắc tới là ai vậy?''

''Cậu gặp rồi đó.''

''Em gặp rồi?''

''Chúng ta đã từng điều tra người đó.''

Hoàng Miễn vò đầu bứt tai, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra: ''Chúng ta đã từng điều tra rất nhiều người.''

Bước chân Dịch Tiêu dừng lại: ''Nhưng chỉ có một người nói dối.''

''...Thôi vậy, em không đoán mò nữa, đều nghe chị Dịch phân phó.''

Hai người tới phòng lưu trữ hồ sơ, Dịch Tiêu nhặt ra mấy quyển hồ sơ vụ án chưa được giải quyết trong vòng mười năm qua, Hoàng Miễn đi theo sau lưng cô, lúc này mới nhớ lại lần trước Dịch Tiêu dùng kế dụ Đặng Thúy Bình dẫn nhóm chị em xuất hiện. Lúc đó trên tay Dịch Tiêu cũng ôm năm bộ hồ sơ.

Sau khi rời khỏi tổ chuyên án, Hoàng Miễn giam mình trong trong phòng hồ sơ hơn mười ngày, xem lại toàn bộ các vụ án chưa được giải quyết trong vòng hai mươi năm qua. Hiện tại cái chết của Mạc Hạo Vũ còn chưa có kết quả, Dịch Tiêu đột nhiên tới phòng hồ sơ làm cái gì...

Càng ngày càng không thể hiểu được hành động của Dịch Tiêu.

''Chị Dịch.''

Hoàng Miễn cất lời, vừa định nói gì đó, Dịch Tiêu đã sắp xếp xong bảy phần hồ sơ nhét thẳng vào trong ngực Hoàng Miễn, nói:

''Mấy vụ án này, cậu mang đi phân tích lại một chút, sau đó viết một bản báo cáo nhanh cho tôi.''

Hoàng Miễn lướt qua bìa hồ sơ, nhíu mày hỏi: ''Những vụ án này có liên quan đến cái chết của Mạc Hạo Vũ?''

''Không chắc.'' Ngừng một lát, Dịch Tiêu nói tiếp: ''Nhưng đột nhiên tôi nghĩ tới, mấy vụ án này có chút liên quan, cho nên để cậu tra thử xem.''

''... Tôi muốn điều tra cái chết của Mạc Hạo Vũ.''

Dịch Tiêu vỗ vỗ bả vai Hoàng Miễn, nhếch môi mỉm cười.

Hoàng Miễn ngoan ngoãn nghe theo lời Dịch Tiêu phân phó, mang chồng hồ sơ đi phân tích, những bộ hồ sơ này nghi phạm đều là hung thủ giết người, mỗi bộ hồ sơ chỉ có một tập giấy mỏng, vụ án không phức tạp nhưng hung thủ không rõ danh tính. Cậu vừa lật xem hồ sơ vừa ghi chép, trong đẫu vẫn luôn nghĩ tại sao Dịch Tiêu lại yêu cầu cậu điều tra những vụ án này.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông, Hoàng Miễn không còn cách nào đành phải tập trung vào việc chính, cố gắng tìm ra điểm tương đồng của các vụ án.

...

Bên kia, Dịch Tiêu dẫn theo hai hình cảnh chuẩn bị lên đường, đi gặp ''người khả nghi'' kia.

Trước khi đi, một giáo viên trung học đã gọi điện báo cảnh sát, nói rằng một nữ sinh trong lớp mất tích, nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm cô bé.

Nhân viên trực tổng đài 110 tiếp nhận cuộc gọi hỏi tên của cô bé mất tích xong, lập tức thông báo lại cho tổ chuyên án:

''Cô bé mất tích tên là Đặng Oánh. Là con gái của Đặng Thúy Bình - người đã bị bắt mấy ngày trước. Người báo cảnh sát là chủ nhiệm lớp Đặng Oánh, cô ấy nói rằng Đặng Oánh mất tích có thể liên quan đến việc Đặng Thúy Bình bị bắt. Chúng tôi đã sắp xếp cảnh sát đi tìm kiếm, xin mọi người trong lúc điều tra chú ý tung tích của Đặng Oánh.''

Sau khi nhận được thông tin, Dịch Tiêu vội vàng chạy đến trường học để gặp chủ nhiệm lớp Đặng Oánh.

Việc Đặng Thúy Bình bị bắt gây xôn xao dư luận, gần tới kì thi tuyển sinh trung học phổ thông, ban đầu Đặng Oánh vẫn tới trường học, kết quả các đơn vị truyền thông thi nhau tới trường để phỏng vấn cô bé. Nhà trường đành áp dụng biện pháp cấm người ngoài tự ý ra vào trường học, hết sức cố gắng bảo vệ môi trường học tập và sinh hoạt của Đặng Oánh hết mức có thể.

Nhưng nhà trường không thể kiểm soát được sự chế giễu và mỉa mai của các bạn học. Trên đường đến trường và về nhà, Đặng Oánh còn bị một số phóng viên quấy rối.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy thương cho Đặng Oánh, cô đã đề xuất với nhà trường nên để Đặng Oánh ở nhà ôn tập, tài liệu ôn tập sẽ do chủ nhiệm lớp gửi qua email cho cô bé.

Đặng Oánh là học sinh giỏi trong lớp, được giáo viên đánh giá cao, mấy ngày nay Đặng Oánh nghỉ học, giáo viên chủ nhiệm lớp đã dành chút thời gian tới thăm cô bé.

Sáng hôm nay, chủ nhiệm lớp đến nhà Đặng Oánh, nhấn chuông mãi nhưng không có ai ra mở, hai tiếng sau bảo mẫu mới tới Đặng gia, vừa hỏi mới biết, hôm qua Đặng Oánh nói rằng, chủ nhiệm lớp muốn cô bé tới nhà mình để dạy kèm sẵn tiện có thể chăm sóc cho cô bé, vì vậy, khoảng thời gian này cô bé sẽ tới nhà giáo viên chủ nhiệm sống một thời gian.

''Cảnh sát Dịch, đứa trẻ này từ hôm qua đến giờ không liên lạc với tôi, cũng không hề qua nhà tôi, tôi lo lắng con bé gặp chuyện không may, xin mọi người hãy tìm con bé... Làm ơn!''

Trong lòng Dịch Tiêu hồi hộp, hỏi: ''Sau khi Đặng Thúy Bình bị bắt, Đặng Oánh vẫn ở nhà một mình?''

''Đúng vậy...''

Giáo viên chủ nhiệm thở dài: ''Ngoại trừ nhà con bé, đứa nhỏ này cũng chẳng còn nơi nào để đi. Ba thì mất sớm, quan hệ giữa gia đình họ với bên nhà nội không tốt lắm. Vốn là Đặng Oánh còn có thể ở nhà ông bà ngoại, nhưng không ngờ chuyện Đặng Thúy Bình bị bắt khiến hai ông bà kích động đến mức nhập viện rồi... Đặng Oánh không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ở trong nhà.''

''Tôi cũng không yên tâm để Đặng Oánh ở nhà một mình. Còn nhỏ tuổi đã phải trải qua những chuyện như vậy, tôi sợ con bé không chịu nổi... Mấy ngày trước tôi đi thăm con bé, thấy trong nhà còn có bảo mẫu chăm sóc, chắc không vấn đề gì, lại không nghĩ tới...''

Dịch Tiêu nhíu mày: ''Cô giáo, cô đã gọi cho ông bà ngoại của Đặng Oánh chưa?''

''Có gọi, tôi đã gọi cho họ, nhưng họ đều nói không gặp con bé... Tôi cũng hỏi các bạn cùng lớp xem bọn chúng có biết Đặng Oánh thường đi chỗ nào không, bọn chúng đều nói không biết... Đứa trẻ này là người hướng nội, không thích nói chuyện, trong lớp không có nhiều bạn bè. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sợ con bé nhất thời luẩn quẩn trong lòng...''

Dịch Tiêu trầm mặc, vừa đi cùng giáo viên chủ nhiệm vừa nghĩ.

Tổ chuyên án đã huy động một phần nhân lực để tìm tung tích của Đặng Oánh cùng với những cảnh sát khác, đầu tiên, họ kiểm tra camera giám sát trong tiểu khu nhà Đặng Thúy Bình.

Rất nhiều camera giám sát trong và ngoài khu vực phụ cận đã ghi lại hướng di chuyển của Đặng Oánh. Đặng Oánh rời nhà vào khoảng chín giờ sáng hôm qua, sau đó bắt taxi rời đi. Dựa theo hành trình di chuyển của xe taxi, Đặng Oánh tới tiệm hoa gần trường mua một bó cúc trắng rồi tiếp tục bắt xe đi một mạch ra ngoại thành.

Chẳng lẽ...

Dịch Tiêu lập tức dẫn đội điều tra đến khu bảo tồn tài nguyên rừng nằm ở vùng ngoại ô.

Hoa cúc trắng mang ý nghĩa ''Hoài niệm.''

Nếu Dịch Tiêu đoán không nhầm, Đặng Oánh mua hoa, sau đó đến di chuyển tới địa điểm phạm tội đầu tiên, nơi Mạc Hạo Vũ bắt cóc và chặt xác Đặng Khải.

Hoa này chắc chắn là tặng cho em trai.

Cả đoàn người một lần nữa lại tới nơi nghỉ ngơi trong khu bảo tồn tài nguyên rừng. Lần trước tới đây, tổ chuyên án phát hiện một phần ba thi thể Đặng Khải chưa bị vứt đi vẫn nằm trong tủ lạnh.

Sau khi xảy ra án mạng, nơi này dần dần bị bỏ hoang, nhân viên kiểm lâm tuần tra trên núi cũng chỉ muốn nhanh chân rời đi, chưa từng dừng lại chỗ đó nghỉ ngơi.

Đặng Oánh một mình qua đêm trong rừng sâu núi thẳm này, có lẽ...

Đáy lòng Dịch Tiêu sinh ra một dự cảm xấu. Cả nhóm tăng tốc, cuối cùng cũng tới nơi Mạc Hạo Vũ chặt xác Đặng Khải.

Cánh cửa khép hờ, Dịch Tiêu đẩy cửa xông vào trước, một vũng máu đỏ chói chậm rãi chảy ra từ khe cửa phòng tắm, tụ lại thành một đóa hoa xinh đẹp.

Đặng Oánh nằm trong vũng máu, trên cổ tay phải có một đường dao cắt gọn gàng nhìn thấy mà giật mình, máu đỏ tươi chảy ra thấm đẫm bó cúc trắng bên cạnh.

...

Đặng Oánh được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Giáo viên chủ nhiệm nghe nói Đặng Oánh cắt cổ tay tự sát tại nơi em trai bị giết bèn vội vàng tới bệnh viện để chăm sóc cô bé.

Cô bé nằm trên giường bệnh, đôi môi trắng bệnh đến đáng sợ.

Bác sĩ kết luận rằng Đặng Oánh cắt cổ tay tự sát khoảng nửa giờ trước khi cảnh sát đến, may mắn là cảnh sát đã đến kịp thời, nếu không cô bé đã không còn tồn tại.

Bên ngoài phòng bệnh, giáo viện chủ nhiệm dụi mắt lẩm bẩm: ''Người còn sống là tốt rồi... Còn sống là tốt rồi, con bé mới mười lăm tuổi, cho dù trong nhà có ra sao, cuộc đời sau này còn dài... Còn sống là tốt, cảm ơn ông trời.''

Khóe mắt Dịch Tiêu giật giật, nói: ''Tôi tiếp xúc với Đặng Oánh vài lần, luôn cảm thấy cô bé rất mạnh mẽ, gặp chuyện vẫn kiên cường.''

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: ''Con bé luôn như vậy, ngoài mặt luôn tỏ ra không có chuyện gì, nhưng thực chất đem mọi chuyện giấu kín trong lòng. Mấy ngày trước tôi đến nhà thăm con bé, con bé vẫn cười với tôi... Tôi chưa từng nghĩ con bé sẽ chọn cách tự sát... Lần trước cũng vậy, có một lần con bé không về nhà vào buổi tổi, mẹ con bé vô cùng hoảng loạn, hôm sau con bé vẫn mang dáng vẻ ôn hòa tới trường học, còn mẹ con bé thì ngược lại, suýt nữa thì khóc lên như một đứa trẻ.''

''Trốn học?''

Dịch Tiêu truy hỏi: ''Chuyện đó khi nào vậy?''

''.. Hình như là vài ngày trước khi em trai Đặng Oánh gặp chuyện không may.''

Hô hấp Dịch Tiêu căng thẳng.

''Hôm đó, tôi tình cờ đi qua cửa lớp nghe được tin Đặng Oánh không tới lớp tự học buổi sáng. Đến tối, mẹ Đặng Oánh gọi điện báo rằng Đặng Oánh vẫn chưa về nhà. Chúng tôi tìm cả đêm, còn báo cảnh sát, cảnh sát nói rằng họ thường xuyên nhận được báo án kiểu như vậy, kết quả chính là trẻ con tính tình bướng bỉnh, không có chuyện gì cả, tìm kỹ càng một chút là được.''

''Chúng tôi đi tìm suốt một đêm, nhưng sáng hôm sau Đặng Oánh vẫn đến lớp bình thường. Con bé nói đã lén đến nhà bạn qua đêm. Bởi vì người bạn kia là nam, Đặng Oánh xấu hổ không dám nói với mẹ nên chọn cách che giấu.''

Dịch Tiêu cắn môi, hỏi: ''Sau đó thì sao?''

''Đặng Thúy Bình thấy Đặng Oánh không sao nên cũng không nói gì nhiều... Nhưng tôi cảm thấy rất lạ, cho dù Đặng Oánh xấu hổ khi nói rằng con bé đến nhà bạn học nam qua đêm, con bé có thể nói dối là đã qua đêm ở nhà bạn học nữ mà, tại sao phải che giấu, khiến mẹ con bé lo lắng.''

Cô giáo chủ nhiệm ngừng một chút rồi nghiêng đầu nhìn Dịch Tiêu: ''Cảnh sát Dịch, lời này của tôi có thể không thích hợp lắm, nhưng... Đặng Thúy Bình thực sự là một người mẹ vô cùng yêu thương con cái, đêm đó tôi tận mắt chứng kiến cảnh bà ấy khẩn trương đến mức suy sụp là hiểu bà ấy yêu thương con gái mình đến nhường nào. Những chuyện khác bà ấy làm tôi không thể đánh giá nhiều, nhưng... Tôi thấy thương cho Đặng Oánh, nhỏ như vậy đã không có ba, hiện tại ngay cả mẹ cũng...''

Dịch Tiêu hiểu tâm trạng của giáo viên chủ nhiệm. Nếu không có bằng chứng, sẽ chẳng ai tin được những gì Đặng Thúy Bình đã làm.

Chuyện Đặng Oánh qua đêm ở nhà bạn học nam, Đặng Thúy Bình cũng không hỏi gì nhiều.

Cho dù hỏi, Đặng Oánh vẫn một mực giữ im lặng.

Chuyện này khiến Dịch Tiêu chú ý.

Trong tâm trí cô lại hiện lên nhân vật trong bức họa của Mạc Hạo Vũ, cố gắng tự mình lý giải động cơ gây án của Mạc Hạo Vũ, quỹ đạo hành động, cố gắng khôi phục toàn bộ quá trình giết người đứng từ góc độ của Mạc Hạo Vũ.

Trường học của Đặng Khải và Đặng Oánh tương đối gần nhau, hai đứa nhỏ thường đi học cùng nhau, trước khi bắt cóc Đặng Khải, nhất định hắn đã điều tra qua về gia đình của Đặng Thúy Bình và biết được Đặng Thúy Bình có hai con, một trai, một gái.

...Lựa chọn ai để ra tay đây?

Chị gái? Em trai?

Cuối cùng Mạc Hạo Vũ lựa chọn em trai.

Vậy mà, vài ngày trước khi Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng Oánh cả đêm không về nhà.

Đêm đó Đặng Oánh thật sự đến nhà bạn học nam qua đêm sao?

Dịch Tiêu không dám suy đoán lung tung.

Cô xin tên và thông tin liên lạc của bạn học nam đó từ chủ nhiệp lớp, muốn tự mình đến trường học trò chuyện một chút với bạn học đã chứa chấp Đặng Oánh một đêm.

Ban đầu, cậu bé khăng khăng nói rằng đêm đó Đặng Oánh ngủ ở nhà mình.

Dịch Tiêu hỏi: ''Trong nhà chỉ có hai em?''

Cậu bé gật đầu.

''Các em đã làm gì?''

Cậu bé đỏ mặt: ''Bọn em ngủ riêng phòng.''

''Nói dối.''

Dịch Tiêu cố nín cười, nghiêm mặt nói: ''Đặng Oánh nói hai em ngủ chung giường, em còn động tay động chân với con bé.''

''Em, em không có! Em không làm chuyện đó!''

Dịch Tiêu giả bộ thở dài, nói: ''... Số điện thoại của ba em là gì? Chị muốn mời ông ấy đến cục cảnh sát nói chuyện một chút.''

Cậu bé nghe vậy gấp đến độ dậm chân, chị cảnh sát này nói kiểu gì cũng không chịu tin lời cậu, dưới tình thế cấp bách đành nói ra sự thật:

''Đêm hôm đó... Đặng Oánh căn bản không tới nhà em...! Là cậu ấy nhờ em nói dối giáo viên và phụ huynh, em thực sự không làm gì hết...''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.