Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 49: Đảo thực nhân kinh hoàng (4)




Edit: Hồ ly lông xù

Dịch Tiêu đưa bốn thành viên trong lữ đoàn Cự Mãng trở lại biệt thự, cả bốn người thay phiên nhau tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Một lát sau, trưởng khoa cũng thành công thoát khỏi người dị dạng truy đuổi phía sau, thở hồng hộc chạy trở về biệt thự.

Trưởng khoa miêu tả lại cách anh anh dũng loại bỏ năm con mãng xà và người dị dạng đuổi theo mình, đang nói đột nhiên anh thay đổi sắc mặt, kéo Dịch Tiêu sang một bên, nhỏ giọng nói:

''Lúc chạy trốn tôi phát hiện thi thể của một người đàn ông.''

Dịch Tiêu quay đầu lại nhìn bốn người phía sau, nói: ''Có phải là bạn của bọn họ không?''

Trưởng khoa gật đầu, khẽ cau mày nói: ''Nhìn qua giống như hắn bị siết cổ đến chết.''

Ánh mắt hai người giao nhau, Dịch Tiêu mím môi: ''Trưởng khoa, anh đang nghi...''

''Tôi không nghi ngờ gì cả.'' Trưởng khoa nói: ''Tôi kéo thi thể đó vào một cái hang, cô có thể đến đó xem một chút.''

''Tôi còn tưởng anh sẽ mang thi thể trở về.''

''... Quá nặng.'' Trưởng khoa thở dài, ''Hơn nữa tôi cũng sợ ở cùng người chết.''

Trên khuôn mặt Dịch Tiêu không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không ngừng trợn mắt.

Sau khi bốn thành viên của lữ đoàn Cự Mãng ăn xong, Dịch Tiêu mới nói cho bọn họ tin tức trưởng khoa đã tìm thấy một thi thể, bốn người vẫn đang đắm chìm trong hậu quả của thảm họa vừa rồi đột nhiên nhìn nhau trầm mặc hồi lâu.

''Là A Huy... Có lẽ A Huy cũng...'' Đội trưởng Uông Dương nói, ''Sau khi mấy người chúng tôi ở hoang mạc đụng phải người dị dạng, A Hoàng và A Huy chạy sau cùng, chắc chắn bọn họ cũng bị người dị dạng bắt đi...''

Lần lượt từng người trong nhóm tỏ ra buồn bã, khi chuẩn bị đến đảo, không ai biết trên hòn đảo này còn có những sinh vật kì quái như vậy, nếu biết trước, chắc hẳn chẳng ai dám tới đây khám phá.

''Chúng ta rời khỏi đây đi.'' Uông Dương nói. Anh ta là thành phần cốt cán trong nhóm, để phát sinh chuyện như vậy, không thể lấy tính mạng của mọi người ra làm tiền đặt cược được nữa, ''Dịch tiểu thư, cô nói cô thấy tàu của chúng tôi ở phía nam hòn đảo phải không?''

''Đúng.''

''Được, Hi Hi, Tiểu Mỹ, A Trùng, chúng ta lập tức trở về thôi.''

Trịnh Hi Hi vội vàng nói: ''Chúng ta có nên đưa thi thể của A Hoàng và A Huy trở về không?... Em không đành lòng để bọn họ chết trên hòn đảo này, ít nhất... Ít nhất có thể đưa thi thể bọn họ về cũng tốt.''

Hầu kết của Uông Dương chuyển động: ''Hi Hi nói đúng, vậy chúng ta đi tìm thi thể của bọn họ trước, sau đó lập tức lên thuyền về nhà, mọi người có đồng ý không?''

''Được!''

''Không thành vấn đề!''

''Nghe theo cậu!''

Uông Dương có uy tín cao trong nhóm, các thành viên rất nghe lời anh ta.

Khoảng bốn, năm giờ trước khi mặt trời lặn, lữ đoàn Cự Mãng chuẩn bị lên đường. Ban đầu, Dịch Tiêu và trưởng khoa dự định đi cùng, Uông Dương đứng ra gánh vác trách nhiệm nói:

''Thật xin lỗi, chúng tôi không thể làm phiền mọi người thêm nữa... Hiện tại không biết lúc nào người dị dạng sẽ tới tấn công, nếu lại kéo mọi người vào chuyện này thì không tốt lắm, cho nên chúng ta cứ tạm biệt nhau ở đây đi.''

Dịch Tiêu vừa muốn nói chuyện, trưởng khoa chen miệng nói: ''Mấy người không tìm được chỗ giấu thi thể kia đâu, tôi dẫn mấy người tới đó. Sau đó mấy người tự tìm đường trờ về.''

Trịnh Hi Hi gật đầu liên tục, Uông Dương và hai người kia hơi do dự.

Trịnh Hi Hi kéo cánh tay Uông Dương: ''Anh yêu, anh còn do dự cái gì? Nhóm người Dịch tiểu thư rất tốt, có bọn họ dẫn chúng ta đi sẽ an toàn hơn a.''

Uông Dương kéo Trịnh Hi Hi qua một bên, nhỏ giọng nói: ''Hi Hi sao em... Sao em lại ngây thơ đến vậy?''

''...Em làm sao?''

''Em quen bọn họ sao? Vô duyên vô cớ tại sao bọn họ lại giúp em? Hi Hi, đừng dễ dàng tin tưởng người lạ.''

''Nhưng bọn họ đã cứu chúng ta, nhất định không phải là người xấu.''

''Em thật ngốc... Trên hòn đảo này có nhiều người dị dạng như vậy, tại sao bọn họ lại bình yên vô sự sống đến bây giờ... Em không cảm thấy có gì đó không ổn ở đây sao?''

Trịnh Hi Hi ngẩn ra, đầu choáng váng. Uông Dương nhắc nhở cô mới phản ứng kịp, cô còn chưa hỏi bọn họ, cô nam quả nữ ở trên đảo này làm cái gì...

Dịch Tiêu cùng trưởng khoa không cần nghe cũng biết bọn họ đang lo lắng cái gì.

Nhiều lời cũng vô ích, trưởng khoa cũng không có ý định can thiệp, còn mấy ngày nữa là nhiệm vụ đào quáng sẽ kết thúc, trong lúc mấu chốt này không cần thiết phải xen vào việc của người khác, hơn nữa, Dịch Tiêu cũng không phải là đang thi hành nhiệm vụ, đối với một số chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua là xong.

''Được, mấy người tự đi tìm, tôi đi ngủ.'' Trưởng khoa quẳng xuống một câu rồi xoay người đi vào phòng ngủ ngủ.

Bốn người cảm ơn Dịch Tiêu sau đó đồng loạt rời đi.

Dịch Tiêu nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút kì quái. Trưởng khoa phát hiện thi thể bị siết cổ chết bằng dây thừng, nếu như là người dị dạng gây nên, như vậy cũng quá... Không đẫm máu rồi.

Trong mấy lần tiếp xúc với người dị dạng, chúng trực tiếp công kích con người bằng đao thương hoặc gậy gộc, hoàn toàn không cần thiết dùng dây thừng để gây án.

Nếu như không phải người dị dạng, như vậy...

Dịch Tiêu đứng ngồi không yên, đến khi hoàng hôn buông xuống mới quyết định ra ngoài một chuyến. Trong lòng cô cũng có suy đoán, nhưng không có căn cứ chính xác, dự cảm của Dịch Tiêu từ trước đến nay luôn chính xác, đặc biệt là ở phương diện xấu.

Cô đi tới cửa phòng ngủ, gõ gõ cửa:

''Trưởng khoa, anh đem thi thể giấu chỗ nào rồi? Tôi muốn đi xem.''

''...Cô có thể giữ yên lặng được không.''

Trưởng khoa xỏ giày, bước tới mở cửa, màn hình Ipad trên tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thì ra lúc đàn mãng xà và người dị dạng đuổi theo trưởng khoa đã đánh rơi chiếc Ipad trên đường, trưởng khoa nhặt được nó khi chạy ngược lại đường cũ, phát hiện bên trong có rất nhiều thứ thú vị.

''Đây là...''

Bức ảnh trên màn hình Ipad, Uông Dương thân mật ôm Tiểu Mỹ, môi chạm môi.

''Người đàn ông này thật biết cách chơi a.''

Trưởng khoa cảm thán một câu, sau đó cho Dịch Tiêu xem những bức ảnh khác trong Ipad.

Trong album ảnh có rất nhiều ảnh chụp chung của Uông Dương và Tiểu Mỹ từ ngày hôm qua. Trong ảnh hai người tươi cười vui vẻ, từng hành động cử chỉ không hề giống bạn bè bình thường.

Huống chi...

Ánh mắt trưởng khoa tối lại: ''Dựa theo thời gian hai người này chụp ảnh, ước chừng là lúc bọn họ mới vừa thoát khỏi sự truy đuổi của người dị dạng không bao lâu.''

Dịch Tiêu đưa ngón cái vuốt vuốt cằm nói: ''Trịnh Hi Hi nói rằng Uông Dương đã đưa cô ấy đến phụ cận rừng cây đại thụ, sau đó Uông Dương một mình ở lại chiến đấu với người dị dạng để cho cô ấy có cơ hội chạy trốn.''

Dịch Tiêu mím môi, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt trưởng khoa: ''Nhưng Uông Dương lại ở cùng với Tiểu Mỹ, trong cái đêm chạy trốn ấy bọn họ còn chụp nhiều ảnh như vậy. Nếu như tôi là Uông Dương, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Trịnh Hi Hi.''

''...Chớ đoán mò. Nói không chừng hôm nay Uông Dương muốn quay trở lại tìm Trịnh Hi Hi.''

''...Không đúng, không đúng... Trịnh Hi Hi đang gặp nguy hiểm!''

Dịch Tiêu lôi kéo trưởng khoa chạy ra ngoài.

Sau khi bốn thành viên của lữ đoàn Cự Mãng được giải cứu, Dịch Tiêu không hề nghe thấy Uông Dương nói muốn đi tìm Trịnh Hi Hi, nếu như Uông Dương thực sự quan tâm đến Trịnh Hi Hi, tuyết đối sẽ không biểu hiện lạnh nhạt như vậy.

Huống chi, vừa nãy Uông Dương một mực từ chối chuyện để trưởng khoa đi cùng bọn họ tìm thi thể, giống như đang đề phòng trưởng khoa và Dịch Tiêu, nhưng ngược lại lại muốn vứt bỏ Trịnh Hi Hi một lần nữa, hoặc làm ra hành động nào đó cực đoan hơn thì Dịch Tiêu và trưởng khoa chính là một cái rắc rối lớn.

Hai người chạy một mạch đến cái hang trưởng khoa giấu thi thể, bên cạnh cửa hàng có mấy dấu chân người, dường như nhóm người Uông Dương đã tới đây.

Mặc dù thi thể không còn ở trong hang, nhưng trên mặt đất có những vệt máu đỏ kéo dài, vết máu lan đến tận sâu bên trong và dần dần biến mất trong bóng tối.

Bước vào trong hang động vài bước, một chiếc áo khoác màu trắng rơi trên mặt đất, Dịch Tiêu nhặt lên nhìn, không sai, chính là áo khoác của Trịnh Hi Hi, chiếc áo khoác này có chút dinh dính, như thể dính máu.

Bóng tối bao chùm xung quanh, Dịch Tiêu và trưởng khoa đeo kính nhìn ban đêm, suy nghĩ một lúc, hai người lần theo vết máu đi về phía trước.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, sâu bên trong xuất hiện một điểm màu vàng, càng đi về phía trước điểm vàng càng lớn. Sau đó cả hai bước tới khoảng đất trống sâu trong hang, phát hiện một cảnh tượng kinh hoàng.

Nơi đây có diện tích khoảng chừng hai trăm mét vuông, xung quanh tường lắp đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng toàn bộ hang động rộng lớn này.

Trên mặt đất không có bất cứ kiến trúc gì, người dị dạng chỉ dùng hòn đá, mảnh gỗ và các vật dụng khác chất đống thành từng khối để đánh dấu ngôi nhà của họ, mỗi ngôi nhà khoảng chừng mười mét vuông, Dịch Tiêu đếm qua một chút, cái hang động này có tầm mười lăm ngôi nhà, vậy có ít nhất mười lăm người dị dạng sinh sống tại đây.

Lúc này, trong hang có khoảng bảy tám người dị dạng nằm rải rác khắp nơi.

Bên ngoài không gian riêng tư của mỗi người, khu vực đất trống ở giữa trung tâm bày một cái vạc lớn, chất lỏng trong vạc có màu đỏ đen, hai người dị dạng đang ngồi quạt lửa, một luồng hơi nước từ trong vạc toát ra kèm theo một mùi thơm hấp dẫn dị thường.

Bên cạnh chiếc vạc lớn còn có một cái khung sắt, Trịnh Hi Hi bị lột sạch quần áo trói trên giá sắt. Bản thân cô ấy không có chút phản ứng nào, dường như đã hôn mê bất tỉnh.

Cạnh khung sắt còn đặt một bộ công cụ giết mổ. Có dao phay, những vật to như móc sắt, ngoài ra còn có những thứ nhỏ hơn như kim dài hay kéo.

Nước trong vạc sôi sùng sục, khói trắng bay lên tận đỉnh hang tản ra bốn phía, một mùi thơm phảng phất xộc vào mũi Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu có một dự cảm xấu: ''Cái mùi thơm này... Không phải là do bọn họ nấu xác chết kia phải không?''

''...Cô còn biết mùi thịt người?''

''Trước kia tôi đã từng giải quyết một vụ án bánh bao nhân thịt người, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thịt người.''

''Dễ ngửi sao?''

''...Khá thơm.''

Hai người nhỏ giọng nói mấy câu, đột nhiên ngẩn người.

...Sao lại nói ra mấy câu này a? Nghe thật rùng rợn.

Uông Dương và những người khác không có trong hang, Dịch Tiêu đoán rằng Trịnh Hi Hi lại bị bọn họ bỏ lại, sau đó bị đám người dị dạng này bắt lại chuẩn bị làm thức ăn.

... Không thể thấy chết mà không cứu a.

''Làm sao cứu? Bọn họ nhiều người như vậy, có đánh cũng không chết.

Dịch Tiêu nhàn nhạt liếc trưởng khoa.

''Tôi sẽ không đi dụ dỗ.'' Sau đó lại đổi giọng, anh nghiêm mặt nói: ''...Khi nào thì đến lượt cô ra lệnh cho trưởng khoa vậy?''

''Được trưởng khoa, thật xin lỗi trưởng khoa.''

Trưởng khoa: ''...''

Lúc này, người dị dạng đang tụ tập lại, từng tốp ba người một nhóm ngồi xung quanh cái vạc, hai người dị dạng phụ trách quạt lửa cầm muỗng lớn thô bạo múc từng miếng thịt người vào bát phân phát đến từng người.

Thịt người được đun lâu trong nồi, nước canh đã sớm biến thành màu đỏ, ngấm sâu vào từng miếng thịt.

Người dị dạng không kén chọn, thức ăn đẫm máu như vậy mới là món họ thích nhất.

Bọn họ ăn một cách ngon lành, đúng lúc này Trịnh Hi Hi tỉnh lại, mở mắt thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác hét ầm lên.

Đang thưởng thức mỹ vị, tất cả người dị dạng đồng loạt nhìn chằm chằm Trịnh Hi Hi, Trịnh Hi Hi sợ hết hồn, không cách nào kiềm chế được tiếng la hét, người dị dạng càng nghe càng khó chịu, hắn nhặt con dao phay đi về phía Trịnh Hi Hi.

Người dị dạng cười cười, cầm con dao chém thẳng về phía cánh tay Trịnh Hi Hi.

''A!!!''

Trịnh Hi Hi hoảng sợ nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn không đến như dự tính, cô cẩn thận mở mắt ra, lại thấy người dị dạng cầm con dao phay nhìn cô cười mờ ám.

Trịnh Hi Hi cuối cùng cũng gục xuống, cả người không ngừng run rẩy.

Bên này Dịch Tiêu nhíu mày, cô quay đầu liếc nhìn trưởng khoa:

''Nếu còn tiếp tục, Trịnh Hi Hi sẽ mất mạng...! Chỉ có thể liều chết xông vào!''

''Tôi lên trước, anh chặn phía sau.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.