Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 39: Gõ cửa sổ lúc nửa đêm (12)




Edit: Hồ ly lông xù

''...Chị, chị đang tìm cái này sao?''

Giọng Phương Trình đột nhiên vang lên phía sau lưng.

Dịch Tiêu nhanh chóng đứng dậy xoay người lại, cả người lùi lại dựa vào mép bàn làm chỗ dựa.

Nụ cười Phương Trình cực kì méo mó. Hắn nhếch miệng cười toe toét để lộ ra đầy đủ mười sáu cái răng, tựa như nụ cười của chú hề khiến người ta nổi da gà, ánh mắt lạnh lẽo không hề có độ cong, có thể nói đây chính là ví dụ điển hình cho câu ngoài cười nhưng trong không cười.

Trên tay trái của hắn đang xách một cái túi nilon màu trắng, nhìn xuyên qua lớp màu trắng đục của cái túi, Dịch Tiêu loáng thoáng nhìn thấy được cánh tay cùng chân của con người.

Bên tay phải của hắn cầm một con dao làm bếp, lưỡi dao đã bị rỉ sét, trông không giống công cụ gây án.

Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn nạn nhân, các bác sĩ pháp y đều đồng loạt cho rằng tên tội phạm đã sử dụng phương pháp cắt thô bạo và chủ yếu là dùng bằng dao, từ về cắt trên bề mặt vết thương, con dao làm bếp mà trước đây mọi người vẫn hay dùng chính là công cụ gây án.

Ánh mắt Dịch Tiêu nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp đó.

Phương Trình chớp mắt mấy cái, chìa cánh tay trái đang xách túi nilon lên, hỏi: ''...Không phải tìm cái này à. Chị, chị thích con dao này sao?''

''Chị, chị vẫn chưa trả lời em.''

Phương Trình vừa nói vừa giơ tay phải lên, con dao làm bếp lắc lư trong không trung, rồi lại được Phương Trình nắm chặt lấy.

Sau đó, hắn dữ tợn chĩa lưỡi dao về phía Dịch Tiêu, cánh tay phải vung lên, ngay lập tức con dao rời khỏi tay hắn, bay thẳng về phía Dịch Tiêu.

Ở khoảng cách dưới hai mét, cô căn bản không kịp né tránh ——

Dịch Tiêu sửng sốt.

''Haha, chị bị lừa rồi.''

Phương Trình cười nhạo, khi con dao vừa rời khỏi tay, hắn ta lại nắm chặt lấy cán dao:

''Chị gái của em xinh đẹp như vậy, em cũng không nỡ huỷ đi khuôn mặt này đâu... Em muốn giữ lại khuôn mặt này, ngày ngày làm bạn với em, vĩnh viễn cũng không thể rời xa em, phản bội em.''

''...Phương Trình, đủ rồi.'' Dịch Tiêu lạnh lùng nói.

''Hả? Chị, chị không sợ sao...?''

Hắn giơ con dao đang cầm trong tay lên, đáy mắt ẩn chứa tò mò.

''Phương Trình, đừng đùa nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng có được không?''

''Cái gì? Chị không sợ...? Chị, sao chị thấy con dao này mà không có cảm giác sợ hãi sao? Đây chính là con dao mà tên khốn kia đã dùng để chém mẹ chúng ta, chị nhìn thấy nó sao lại không thấy sợ? Chị có còn lương tâm hay không?''

Dịch Tiêu nhíu mày.

Phương Trình cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình.

Tâm lý của hắn ta đã bị vặn vẹo rồi.

Dịch Tiêu thở dài trong lòng.

Phương Lâm vĩnh viễn không biết được chuyện gì đã xảy ra với mẹ và em trai cô trong sáu tháng sau khi cô nhập học tại trường trung học ở thành phố C cùng ba.

Năm ấy, Phương Trình lên trấn Ngũ Hoa học tiểu học.

Mười ba tuổi, hầu hết các cậu bé cùng tuổi đều lùn và gầy như cây giá đỗ, nhưng Phương Trình đã cao một mét tám, nặng một trăm tám mươi cân.

Trong nhà thiếu đi sự ''quản giáo'' của ba Phương, Phương Trình một mình lớn lên, nhập học không bao lâu đã xưng bá toàn trường, các bạn học đều sợ cậu ta, còn chủ động đóng phí bảo kê cho cậu ta, cho cậu ta ăn đây ăn đó.

... Quái lạ, cậu mạnh mẽ như vậy, tại sao ở nhà luôn bị ông bố khốn kiếp đánh đập chửi bới chứ?

Phương Trình cảm giác mình sống trên đời này mười ba năm thật vô dụng.

Cậu ta ở trường học càng ngày càng phách lối, cho đến khi có chuyện xảy ra, cô giáo gọi mẹ cậu ta tới, yêu cầu nghiêm khắc trông nom dạy bảo con trai mình.

Sau khi bà về nhà, lần đầu tiên trong đời, bà cho Phương Trình một nắm đấm.

''Ai cho con gây tai hoạ... Ai cho con gây hoạ...! Tại sao lại bắt nạt các bạn?! Mẹ đã dạy con phải hoà đồng với các bạn không phải sao?''

Phương Trình bị mắng tâm trạng cực kì tồi tệ, giận dữ hét lên:

''Con không đánh chúng nó thì ngồi đó chờ chúng nó đến bắt nạt con sao??? Có phải mẹ cũng muốn con giống mẹ, chỉ biết im lặng chịu đựng, cả đời chỉ biết để người khác bắt nạt?!''

''Con, con gây chuyện như vậy có khác gì ba con đâu! Ba con là đồ khốn nạn, con cũng muốn trở thành một tên khốn như ba con sao?!''

Bà vừa nói xong, lại cho đấm vào ngực con trai mình một cái, quả đấm mỏng manh gầy yếu không mảy may làm thương tổn đến Phương Trình cao mét tám, giống như lấy trứng chọi đá.

... Vốn bà cũng không muốn đánh con trai, nắm đấm kia chỉ là tức giận, tự thấy mình yếu đuối bất tài, không thể nuôi dạy con trai của mình tốt hơn!

Nhưng Phương Trình đứng đối diện bà lại trở nên điên cuồng.

Cậu ta học dáng vẻ của ba mình trước đây, vung tay tát lên mặt mẹ mình một cái.

Mẹ Phương Trình cao khoảng một mét sáu, thời bà sinh ra với chiều cao này cũng không tính là thấp, nhưng sau khi kết hôn thường bị bạo hành nhiều năm, ăn uống không đầy đủ nên đến bây giờ cả người gầy yếu như gà tre, bị tát một cái ngã nhoài trên giường.

Bà ôm mặt, chui đầu vào chăn khóc lóc thảm thiết.

Đứa con trai đã từng bảo vệ bà trước những màn đánh đập của chồng, mà hôm nay lại cư xử không khác gì chồng mình.

Nó mới mười ba tuổi.

...

Trong kí ức của Phương Lâm không có đoạn này.

Lúc Dịch Tiêu ở thôn Ngũ Hoa đã nghe tóc hồng nhắc tới.

Cô dụi mắt, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước, không hiểu sao khi cô nghe thấy từ ''mẹ'', trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng Phương Trình ra tay đánh mẹ ruột mình.

Dịch Tiêu nhíu mày:

''Phương Trình... em là tên khốn kiếp.''

''Chị nói cái gì?''

''Mẹ đối xử với em tốt như vậy, tại sao lại còn ra tay đánh bà?''

''...Ồ, ý chị là sự kiện kia ư. Em đã đánh mẹ một lần. Khi đó em còn chưa hiểu chuyện.'' Phương Trình nhún vai, ''Vả lại, bà ấy cũng ra tay đánh em, điệu bộ không khác gì bà điếm, không đánh bà ấy thì đánh ai.''

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên bị ngoại lực đập mạnh vào tưởng, sau đó cổ tay phải đau nhói, đầu ngón tay không chịu được đau đớn lập tức buông lỏng, con dao trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn.

Phương Trình dần tỉnh táo, Dịch Tiêu đã đè ép áp sát hắn vào tường, một lưỡi dao sắc bén dí sát vào cổ hắn.

''Chị...? Không đúng, chị không phải chị tôi... Chị là ai?!''

Phương Lâm không thể làm ra hành động như thế này được.

''Em nên giữ cái miệng của mình sạch sẽ một chút.''

Mặt Phương Trình đen lại, vừa muốn nhúc nhích, hắn chợt phát hiện hai đầu gối của mình đã bị Dịch Tiêu kìm chặt, ánh mắt người phụ nữ trước mặt này giống như một con sói hung dữ cắn hắn không nhả, cổ vừa cử động, con dao đang kề sát trên cổ lại tiến sát vào thêm một milimet.

Một mùi máu tanh xộc vào khoang mũi của hai người. Phương Trình rũ mắt xuống nhìn, một dòng máu đỏ chảy từ cổ xuống ngực.

Phương Trình thấy trốn không được, ngược lại cười cười:

''Ý chị muốn nói đến từ bà điếm kia sao? Thế nào, tôi nói sai ư?... Bất kể chị có phải là chị tôi hay không, chị cũng không biết ư? Mẹ tôi chính là bà điếm, là điếm đó, không biết đã qua tay bao nhiêu tên đàn ông rồi, lão khốn kiếp kia đánh bà ấy, đánh... Đáng lắm! Loại đàn bà ấy có cái gì tốt để mà thương? Còn bắt tôi nói chuyện tử tế, tôi cũng đâu có nói gì sai chứ?''

''... Đồ khốn nạn!''

Bình thường Dịch Tiêu rất ít khi mắng chửi người.

Nhưng lần này cô không thể nhịn nổi.

Cô để con dao xuống, giơ quả đấm lên, dùng hết sức đấm vào bụng Phương Trình, rồi dùng cán dao đập thẳng vào gáy cậu ta.

Phương Trình ngất ngay lập tức.

...

Đội trưởng Tiêu thở phào nhẹ nhõm khi nhận được cuộc gọi đến của Dịch Tiêu, sau đó dẫn theo cảnh sát và các đồng nghiệp từ bộ phận pháp y đến nhà Phương Trình.

Khi cảnh sát đến, họ cũng không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này.

Thoạt nhìn Phương Lâm khá mảnh mai nhưng thân thể không có bất kì vết thương nào, ngược lại, Phương Trình cao đến mét chín đang nằm ngất trên mặt đất, trên cổ còn có vết thương.

Đội trưởng Tiêu: ''Này... đã xảy ra chuyện gì vậy?''

Dịch Tiêu: ''Chính cậu ta tự làm đó.''

''Có nguy hiểm tới tính mạng không?''

''Không. Không cần lo lắng.''

Đội trưởng Tiêu bán tín bán nghi, sau đó yêu cầu cảnh sát đưa Phương Trình ra xe cảnh vụ dẫn về đồn để thẩm vấn.

Cảnh sát phong toả hiện trường, chụp ảnh lại túi thịt người để lưu bằng chứng, sau đó chia chúng vào túi riêng chờ giám định.

Tay trái, tay phải, chân trái, chân phải, ngực trái, ngực phải, âm đ*o trái, âm đ*o phải.

Pháp y đã đặt tám khối cơ thể người xếp trên mặt đất.

Những khối thi thể này vẫn còn toát ra khí lạnh, trong từng túi vẫn còn lưu lại vài viên đá lạnh.

''Có vẻ như chúng được bảo quản trong tủ trữ đông.'' Nhân viên pháp y nói: ''Những khối thi thể này mặc dù là của bốn người khác nhau, nhưng lòng bàn tay, chân thoạt nhìn tương đối giống nhau, màu da cũng tương đối trắng nõn... Các nạn nhân đều do phạm nhân lựa chọn khá nghiêm khắc.''

Một cảnh sát khác cầm âm đ*o lên nghiên cứu chốc lát, nói: ''Hai bên đầu ngực khác biệt tương đối lớn, một bên đầu ngực hơi hồng, một bên màu sẫm hơn, kích thước to nhỏ cũng không tương đồng. Còn về âm đ*o...''

Cảnh sát nhìn qua, trán giật giật một cái.

Đội trưởng Tiêu: ''Phần âm đ*o sao vậy?''

Cảnh sát kia giơ hai cái tui nilon lên cho cô nhìn:

''Hai âm đ*o này phát triển tương đối lớn và không hay gặp, cả hai đều có vết thương tương đối nghiêm trọng.''

''Nếu như bốn vụ án đều cùng một tên tội phạm gây ra, như vậy hai bên âm đ*o này hẳn phải có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.''

Cảnh sát ngẩng đầu nhìn Dịch Tiêu, lại vội vàng cúi đầu.

Dịch Tiêu giật mình, bàn tay gắt gao nắm chặt.

Ánh mắt đội trưởng Tiêu bắt gặp một màn này, hắng giọng một cái, nói: ''Được rồi, đem chứng cứ về kiểm tra thêm.''

''Rõ.''

Cảnh sát tiến hành thu thập bằng chứng tại chỗ trong ngôi nhà, đội trưởng Tiêu gọi Dịch Tiêu ra ban công.

Nhìn Dịch Tiêu không yên lòng, đội trưởng Tiêu xoa xoa cánh tay Dịch Tiêu vài lần, vừa an ủi vừa hỏi:

''... Phương tiểu thư, cô không sao chứ?''

Dịch Tiêu cười khổ.

Cô chỉ phụ trách bắt tội phạm, cũng để cho Phương Lâm sống lại.

Nhưng mà...

Nếu như Phương Lâm vĩnh viễn không tỉnh lại nữa thì cũng không cần biết toàn bộ chân tướng sự việc.

Có đôi lúc không biết chân tướng, lại là một sự giải thoát.

Dịch Tiêu không thể tưởng tượng ra trong tương lai, Phương Lâm phải đối diện với sự thật này như thế nào.

''Tôi không sao.'' Dịch Tiêu khoát tay.

''Haiz... Cho dù ra sao, chuyện đến bây giờ coi như đã qua một đoạn thời gian. Cô nên nghỉ ngơi thật tốt. Tôi biết gặp phải chuyện này cũng không thể làm gì khác, nhưng... cô phải trân trọng cuộc sống này, tương lai của cô vẫn còn dài."

Dịch Tiêu hít sâu một hơi:

''Cảm ơn đội trưởng Tiêu. Tôi sẽ ghi nhớ.''

Tự đáy lòng mình, cô muốn chuyển đến cho Phương Lâm.

Hai người mới nói được vài câu, một cảnh sát vội vàng từ trong nhà chạy tới báo cáo Phương Trình đã tỉnh, hiện tại tâm tình cực kỳ kích động, không hợp tác với cảnh sát.

Dịch Tiêu và đội trưởng Tiêu lần lượt chạy tới, chỉ thấy hai tay Phương Trình đã bị còng lại, đang to tiếng cãi vã với cảnh sát.

''Tại sao các người lại bắt tôi? Tôi đã phạm tội gì? Cảnh sát các người không thể tuỳ tiện dùng súng uy hiếp người dân một cách tuỳ tiện như vậy được!''

''Cậu bị tình nghi liên quan đến vụ án sát hại bốn người phụ nữ, hiện tại cậu đã bị bắt, xin cậu phối hợp điều tra cùng chúng tôi.''

''Giết người?? Tôi sao lại giết người được? Các người chắc bắt nhầm người rồi!''

Phương Trình lo lắng đến độ phát khóc, ngồi phía sau ghế cảnh sát khóc lóc kêu oan, mỗi một động tác trông đều rất chân thực, thậm chí cảnh sát đứng cạnh xe cảnh vụ xấu hổ nhìn về phía đội trưởng Tiêu cầu cứu.

Đội trưởng Tiêu híp mắt, nghiêng đầu hỏi Dịch Tiêu:

''Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ta không nên như vậy mới đúng chứ?''

''... Phương Trình, cậu ta chắc hẳn là bị đa nhân cách.''

''Cái gì?''

''Bây giờ có khi cậu ta cũng không biết mình đã phạm phải tội ác tày trời như thế nào.''

Đội trưởng Tiêu kinh ngạc, cả cơ thể có chút run run: ''Thật sự có tồn tại đa nhân cách sao?...Không phải Phương Trình đang diễn trò?''

Dịch Tiêu bình tĩnh như nước, cô không trả lời vấn đề của đội trưởng Tiêu.

Cô đi thẳng tới xe cảnh vụ rồi gõ gõ cửa sổ xe.

Phương Trình nghiêng đầu, tựa như bắt được cỏng cọ cứu mạng, vẻ mặt khổ sở, than thở khóc lóc nói:

''Chị, chị cứu em, đám cảnh sát chó má này nói em giết người, còn nói em chặt xác... Sao em có thể là kẻ giết người được, chị biết mà, em ngay cả con cá cũng không dám giết, đến dao dùng như thế nào em cũng không biết thì làm sao có thể chặt xác chứ!''

''Ngoan.''

Khoé mắt Dịch Tiêu yếu ớt rũ xuống: "Chú cảnh sát chỉ nói em bị tình nghi thôi, em cùng đến cục cảnh sát với chú ấy, nửa ngày sau là được thả ra thôi, được không?''

''... Thật?''

''Thật.''

''...Vậy em đi. Chị, chị đứng ngoài cổng cục cảnh sát đợi em được không? Em sợ bọn họ đánh em.''

''Được.''

Lúc này Phương Trình mới bình tĩnh lại.

Cảnh sát nhân cơ hội lái xe chuẩn bị rời đi. Xe mới vừa nổ máy, Phương Trình lại thò đầu ra, sốt sắng nói:

''Chị, em có chuyện quên chưa nói với chị, cái tên Đỗ Luân đó... Đỗ Luân chính là tên khốn kiếp, chị không nên qua lại với hắn!''

Dịch Tiêu có chút hoảng hốt.

Hoá ra là như vậy.

Ánh trăng sáng treo trên bầu trời đêm, rõ ràng nó có thể phát ra ánh sáng dịu dàng như vậy, nhưng đường viền của nó lại quá mờ nhạt.

Trái tim Dịch Tiêu chợt trùng xuống.

Cô đến gần bên cửa sổ, giọng nói vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng hỏi Phương Trình:

''Anh ấy đã làm cái gì?''

Phương Trình cắn môi dưới, nói:

''Hắn... Hắn giết người, giết rất nhiều người.''

Tác giả có điều muốn nói: Về bệnh đa nhân cách của Phương Trình, mọi người có thể tự do thoải mái tưởng tượng nhân cách nào của Phương Trình chiếm ưu thế hơn trong các chương trước, trong bài cũng nói rất nhiều lần, tính cách của Phương Trình là kẻ biến thái không thể lường trước được. Một kẻ giết người do ảnh hưởng từ vấn đề bạo lực gia đình cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hắn ta đã làm những điều ác. Trên thực tế, tác giả cho rằng Phương Trình có cả hai yếu tố bẩm sinh và nhân tố môi trường ảnh hưởng, vì vậy nhiều hành vi của Phương Trình đối với những người khác có chút khó hiểu và hỗn loạn.

Tác giả cho là, một tên sát nhân biến thái cuồng giết người đều có logic riêng của nó, và chúng cũng không cần người khác hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.