Edit: hoa hồng tím
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời cũng dần dần tối.
Dịch Tiêu bỏ chạy về hướng ngược lại với cổng chính của ngôi biệt thự, cô trèo qua tường cao chạy vào khu rừng, vừa nhìn phương hướng mặt trời lặn vừa xem xét vị trí của biệt thự để tìm hướng đi tốt nhất.
Dựa theo trí nhớ của cô thì từ biệt thự ra đến đường quốc lộ khoảng tám kilomet, với vận tốc 50km/h thì khoảng mười phút là được quốc lộ, còn với tốc độ bây giờ của cô có thể mất khoảng một tiếng đồng hồ mới có thể tới được quốc lộ.
Bây giờ cô phải nhanh chóng ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối...
Trong rừng rất yên tĩnh nên tiếng động cơ của xe đặc biệt được phóng đại lên rất nhiều lần, sau khi Dịch Tiêu chạy khỏi biệt thự không bao lâu thì chiếc xe đậu gần đó không xa cũng tăng tốc rời đi.
Dịch Tiêu chạy chậm lại, cô đã xóa sạch tất cả những dấu vết dưới nhà kho, lấy đi gần hết những video có ích cho mình, nếu như không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra dấu vết gì. Ngay cả khi Bạch Tuyết đến tìm Chu Thanh thì cũng sẽ nghĩ là cô đánh ngất Chu Thanh rồi bỏ trốn mà thôi. Cô ta nghĩ cô đã về thành phố rồi nên mới có thể lái xe rời đi nhanh chóng như vậy.
Chờ sau khi tiếng động cơ biến mất khoảng mười phút, Dịch Tiêu tiếp tục mang balo chạy về phía trước, không đến một giờ sau thì cô đã đến quốc lô, vẫy tay xin đi nhờ xe, một lúc lâu mới có một chiếc xe đồng ý cho cô đi nhờ về tới nội thành của thành phố A.
Dịch Tiêu không có ngay lập tức đi tới cục cảnh sát báo án. Chuyện lần này rất quan trọng mà đối phương lại là người có thế lực chính trị ở thành phố A này, nếu như bây giờ cô tùy tiện đưa ra chứng cứ thì cô thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.
Điện thoại di động, USB, thiết bị nghe trộm và ghi hình của cô đã bị Bạch Tuyết lấy đi rồi, cũng may cô có lưu một phần trong laptop, và một phần là cảnh sát Triệu giữ. Hiện tại cô không có phương thức liên lạc với cảnh sát Triệu nên chỉ có thể quay về trường rồi nghĩ biện pháp lấy được laptop mà thôi.
Bây giờ trường học cũng không phải nơi an toàn một trăm phần trăm, không sớm thì muộn Bạch Tuyết cũng sẽ đến trường tìm cô, nên cô phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Lúc cô đến trường học vừa lúc tan học lớp buổi tối, Dịch Tiêu đứng chờ bạn chung phòng tại lối thông nhau giữa lớp học và kí túc xá. Cô không thể trực tiếp quay về phòng được bởi vì Bạch Tuyết đã lấy đi chìa khóa phòng của cô. Giờ tan học nên có nhiều học sinh đi qua lại, sợ bỏ qua bạn, cô đến đường chính gần lớp để tìm. Lúc này cô lại nghe có người gọi tên mình: "Đỗ Linh, có phải là cậu không...?"
"... Trần Nhiên?"
Là Trần Nhiên, Dịch Tiêu hai tay run lên, cảm thấy không ổn cô lập tức lùi về sau một bước.
Trần Nhiên liền vội vàng đưa tay kéo Dịch Tiêu lại. Nhìn cô gái đã vài ngày không gặp đang đứng trước mặt này, chỉ thấy trên mặt đầy cô đầy sự phức tạp, hai gò má lấm lem bùn đất, lông mày mang theo sự bất an và hoảng sợ, nhìn xuống chân cô, đôi giày vải màu trắng bây giờ cũng dính đầy bùn đất và cỏ khô, cái túi trên lưng cũng dính đầy bụi.
Đột nhiên trái tim của Trần Nhiên cảm thấy bất an: "Đỗ Linh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, tôi vẫn ổn không sao..." Dịch Tiêu cười cười, đôi môi khô khốc của cô vì cười mà nứt ra tạo thành những đường đỏ tươi.
Sau khi Trần Nhiên tốt nghiệp trung học đã thuận lợi vào học Nhất Trung với thân phận là một học sinh chuyên thể dục, lớp của hắn kế bên lớp của Dịch Tiêu, hai ngày nay hắn qua lớp cô tính rủ cô đi ăn cùng nhưng bạn cùng lớp lại nói mấy ngày nay do cô bị bệnh phải về nhà đi khám bệnh không thể lên lớp đi học được. Nhưng hôm nay gặp cô trong bộ dáng này, không giống bị bệnh chút nào. Cho dù hắn không được thông minh nhưng cũng không tới nỗi ngốc, cô chắc chắn đã gặp chuyện gì rồi.
Trước tiên hắn nhờ bạn cùng phòng của cô xếp hành lý và laptop, sau đó sửa sang lại ngay ngắn rồi đưa cho cô.
"Cám ơn."
"Có phải cậu gặp khó khăn gì hay không? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu."
Dịch Tiêu nhìn Trần Nhiên, hình như bây giờ hắn lại cao hơn nữa rồi, khi nói chuyện với hắn cô càng phải phí sức ngửa đầu nhìn.
Dịch Tiêu liếm liếm đôi môi khô cằn của mình nói: "Tôi hơi khát, cậu có thể mua giùm tôi một chai nước được không?"
"Được được được! Cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức đi mua."
Trần Nhiên chạy tới siêu thị mua nước, năm phút sau đã quay trở lại nhưng lúc này hắn lại không nhìn thấy Đỗ Linh nữa.
...
Dịch Tiêu ngồi trên băng ghế ở quảng trường nhỏ, gió mùa thu thổi ngang cô cảm thấy lạnh thấu xương, lấy một áo khoác từ balo khoác lên che kín cả người mình.
Chuyện lần này tốt nhất vẫn là không nên liên lụy đến người khác thì hơn. Nhiều năm như vậy rồi, cô là người đầu tiên có thể trốn thoát khỏi biệt thự, nếu cô lại rơi vào tay của đối phương một lần nữa thì chắc chắn cô và những người từng tiếp xúc với cô đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hiện tại cô đã có tất cả chứng cứ trong tay rồi, chỉ cần tìm phương pháp thích hợp để công khai chúng mà thôi, lần này chắc chắn bọn người Chu Thanh không thể thoát tội được.
Trong thế giới này Dịch Tiêu không có quan hệ với cảnh sát, cách tốt nhất là dựa vào sức mạnh của truyền thông. Nhưng vụ án này liên quan đến những góc khuất chốn quan trường nếu như chỉ công khai tại thành phố A thì sẽ giống như lần trước, nội dung công khai sẽ bị giản lược đi rất nhiều hơn nữa còn bị người có quyền phía trên áp nó xuống đến lúc đó thì cô chỉ có thể buông tay chịu trói. Nếu như chỉ dựa vào một mình cô thì thế giới này không thể thay đổi nhưng nếu biết cách tìm một đội ngũ mạnh hơn thì có thể thay đổi thế giới này rồi.
Nếu sự việc đã phát triển tới mức độ này rồi thì biện pháp kia đáng giá để cô thử một lần. Nghĩ là làm, Dịch Tiêu lập tức mở máy tính, nhanh chóng đánh kế hoạch tiếp theo ra.
Không bao lâu sau lại có một cơn gió thổi ngang, Dịch Tiêu lạnh run, cô cố gắng kéo áo che kín cơ thể hơn, vào lúc này lại có một người xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nhiên đầu đầy mồ hôi đang thở hổn hển, những bất an lo lắng trên mặt khi nhìn thấy cô lập tức biến mất, hắn nhìn cô cười thật tươi. Nụ cười này giống như nụ cười trước đây vào khoảng thời gian trước khi thi vào cao trung, hoàng hôn buông xuống hắn vừa chơi xong một trận bóng rổ cũng cười như vậy.
...
Cuối cùng thì Dịch Tiêu cũng không có nói cho Trần Nhiên nghe những ngày qua cô đã gặp phải chuyện gì, có lẽ cô không muốn những chuyện dơ bẩn của xã hội này làm ô nhiễm nụ cười trong sáng ngây ngô của chàng trai đơn thuần này.
Trần Nhiên thấy cô dù thế nào cũng không quay về kí túc xá thì đưa cô về nhà mình.
"Đây là phòng của mẹ tôi, bà ấy đã đi công tác rồi, tối nay cậu có thể ngủ ở đây, cậu muốn ở mấy ngày đều được."
"Đây là phòng bếp, cậu đói bụng chưa? Thật ngại quá tôi chỉ biết nấu mỳ ăn liền thôi, để tôi nấu cho cậu một gói, à hay là đặt đồ ăn giao tới đi, tôi biết một quán ăn bán pizza rất ngon!"
"Phòng tắm ở đây, khăn mới được đặt ở ngăn tủ chỗ đó, cậu cứ lấy mà dùng."
"Còn nữa, có phải nữ sinh các cậu hay dùng cái gì dưỡng da dưỡng ẩm gì đúng không? Đợi chút tôi lấy mấy cái đó của chị tôi cho cậu sử dụng."
Từ sau khi trở về nhà cho tới bây giờ Trần Nhiên vẫn nói liên tục không ngừng. Lúc đầu thấy Đỗ Linh không có chỗ ở hắn không nghĩ nhiều mà đưa cô về nhà mình, đến khi về nhà mới phát hiện chỉ có hai người bọn họ ở nhà thôi, không biết cô có nghĩ hắn là tên lưu manh không nữa. Vừa nghĩ đến đó hắn liền cảm thấy lúng túng, đỏ mặt nên mới tỏ ra bận rộn như vậy để che đi sự xấu hổ của mình.
Làm sao mà Dịch Tiêu không nhìn ra sự khác thường của hắn chứ, cô hiểu ý phối hợp với hắn, hỏi: "Cậu còn có một người chị nữa hả?"
"Ừ, nhưng mà chị ấy và mẹ của tôi thường xuyên bất hòa nên chị cũng không hay về nhà lắm. Đồ của chị ấy cậu cứ yên tâm mà sử dụng, chị mình không để ý đâu."
"... Trần Nhiên."
"... Hả? Sao vậy?!"
"Thật sự rất cám ơn bạn."
Trần Nhiên đỏ mặt cúi đầu, ngay cả câu "Không cần khách sáo" cũng không thể nói ra được.
Sau khi Trần Nhiên giới thiệu hết những nơi trong nhà mình cho Dịch Tiêu biết thì cô quay về phòng tắm rửa. Ngâm mình trong nước ấm, cô cảm thấy trong nhiều ngày qua đây là lần cô cảm thấy an toàn và an tâm để tắm như vậy. Lúc trước khi còn ở biệt thự, mỗi lần tắm cô đều phải đề phòng lo lắng, tắm cũng rất nhanh.
Hơn hai mươi phút sau, cô loáng thoáng nghe được tiếng chuông cửa, nghĩ là người giao đồ ăn đến cô tắm nhanh hơn, Trần Nhiên đã có lòng như vậy, cô không thể nào phụ lòng hắn được.
...
Trần Nhiên cũng nghĩ là người giao đồ ăn, hắn vội vàng ra mở cửa, nhưng không ngờ người đứng trước cửa lại là chị của hắn.
"Là chị sao...?! Sao chị lại về nhà?"
Xong rồi, xong rồi hắn vừa mới dẫn con gái về nhà, giờ chị hắn lại về không phải chuyện này sẽ bị lộ sao? Không xong, không xong!
Khóe mắt của Bạch Tuyết toát lên sự mệt mỏi, cô chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười rồi dang tay ôm đứa em trai đã lâu không gặp của mình: "Như thế nào, em không muốn chị về nhà sao?"
"Không, không... Chỉ là..."
Trần Nhiên lúng túng nửa ngày cũng không nói ra được lý do. Bạch Tuyết sâu kín mà nhìn người em trai cao lớn của mình, cô vừa đổi dép vừa cười xấu xa hỏi: "Có phải em dẫn bạn gái về nhà hay không?"
"Không phải!... Không phải bạn gái, chỉ là một người bạn tốt thôi."
"Em trai của chị nay đã lớn rồi."
Cô ta vừa đi vào phòng khách liền nghe có tiếng nước trong phòng tắm liền quay đầu lại nhìn Trần Nhiên: "Là bạn gái của em đang tắm hả?"
Trần Nhiên liên tục xua tay, hết cách đành phải đem cô ta đẩy lên ghế sô pha nói chuyện: "Chị, cô ấy thật sự không phải bạn gái của em." Nói xong lại rũ mắt xuống, trong giọng nói mang theo mất mác "... Em còn không biết cô ấy có để ý tới em hay không nữa."
"Em trai của chị vừa cao lớn đẹp trai lại còn có sở trường thể thao, có nữ sinh nào mà không thích em được chứ?"
Trần Nhiên bĩu môi, cả người dựa vào sô pha, nhìn trần nhà mà không trả lời.
Bạch Tuyết nghiêm túc hỏi lại lần nữa: "... Con gái nhà người ta thiệt sự không thích em hả?"
"Em cũng không biết nữa."
Cô nghe vậy vỗ nhẹ hắn: "Đã không biết còn ngồi đây thẫn thờ làm cái gì? Còn không mau đi tỏ tình."
"Bây giờ cô ấy đang tắm! Chị muốn em tỏ tình cái gì chứ?"
Hắn vò vò tóc, giọng nói dịu xuống: "Em thấy cô ấy có chuyện gì đó thật lo lắng, nhưng lại giấu trong lòng không nói cho em biết nên hiện tại không phải là thời điểm tốt để bày tỏ."
Trong mắt Bạch Tuyết lúc này cũng toàn là thương yêu mà nhìn em trai mình, cô ta vỗ bả vai Trần Nhiên cỗ vũ hắn: "Nếu em không theo đuổi được, chị sẽ giúp em."
Trần Nhiên nhìn cô: "Cô gái mình thích thì em sẽ tự theo đuổi." Dừng lại một chút hắn lại hỏi, "Còn chị, sao hôm nay đột nhiên chị lại quay về nhà thế?"
Cô cũng bắt chước dáng ngồi của Trần Nhiên, "Không có gì chỉ là chuyện làm ăn thôi, hôm nay quay về là để tìm người nhưng chị không tìm được."
"Chị không phải làm thư kí sao? Sao còn muốn tìm người làm gì?"
"... Là chuyện ông chủ căn dặn, chị cũng không còn cách nào khác." Nói xong, đột nhiên cô ta cảm thấy cả người đều mệt mỏi, ngáp một cái, "Chị về đây lấy đồ rồi sẽ đi ngay bây giờ."
Sau đó cô ta đứng dậy nhìn Trần Nhiên xin lỗi: "Lần này chị không thể giúp em theo đuổi bạn gái được rồi, lần sau nếu có cơ hội chị sẽ mời hai đứa ăn cơm."
"Không cần, ai cần chị giúp chứ, ngược lại là chị, cần phải chú ý nghỉ ngơi đi, khóe mắt chị lại có thêm vài nếp nhăn rồi kìa."
"Thằng nhóc đáng đánh, chị của em vẫn còn rất trẻ làm sao có nếp nhăn được chứ."
...
Bạch Tuyết trở lại phòng mình lấy đồ. Không lâu sau thì Dịch Tiêu cũng tắm xong, vừa lau tóc vừa đi tới phòng khách, nhìn xung quanh cũng không thấy pizza đâu:
"Pizza đâu?"
Trần Nhiên lại đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Vẫn chưa giao tới, trước hết cậu đi sấy khô tóc đi."
Dịch Tiêu chau mày, vừa tính hỏi vậy lúc nãy là ai nhấn chuông cửa thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân, đột nhiên cô lại cảm thấy trái tim mình đập không ngừng, cảm thấy vô cùng bất an.
Trần Nhiên đứng lên, nhìn về người phía sau Dịch Tiêu nói:
"Chị, đây là bạn học của em tên là Đỗ Linh."
Bước chân của Bạch Tuyết nhanh chóng dừng lại.
... Đỗ, Đỗ Linh?
Vẻ mặt của Dịch Tiêu vẫn còn chưa hiểu, chị của Trần Nhiên quay về nhà sao?
Cô chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát.
Cuối cùng người phản ứng đầu tiên là Bạch Tuyết, chỉ thấy cả người cô ta run lên, túi xách cũng rơi xuống đất.