Chương 45:
“Cô ta thật là lì lợm mà!” Hạm trưởng siết chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn, nói.
Nếu điều này vẫn còn tiếp diễn, vương tử điện hạ sẽ vô cùng bị động và rất không an toàn. Vương tử điện hạ sẽ không thể dùng thần lực trấn áp Achilles, điều này bất luận là đối với thần lực hay sức khỏe cũng đều gây ra một sự tổn hại rất lớn.
“Không ngờ được vị giống cái Trái đất này lại không dễ đối phó như vậy. Điện hạ, quốc vương bệ hạ đày ngài đến đây là một khảo nghiệm rất lớn đối với ngài. Ngài nhất định phải giữ vững giới hạn thấp nhất, kiên định với chủ tâm, đừng vì giống cái Trái đất kia mà dao động tâm tình! Thần thiết nghĩ phải nghĩ cách gì đó để cô ta không đến đeo bám nữa!” Hàm râu quai nón của hạm trưởng run lên, thấy chết không sờn.
Gương mặt anh tuấn của vương tử điện hạ lại càng đỏ hơn: “Lỳ lợm?”
Raymond, người trước giờ không dám nhiều lời dè dặt giơ tay lên, yếu ớt thốt ra một chuỗi ngôn ngữ Claflin, cố gắng bày tỏ ý kiến của mình: “Tôi thì ngược lại cảm thấy, sở dĩ có chuyện này là vì trong lòng vị giống cái kia vương tử điện hạ rất quan trọng. Thử nghĩ xem, nếu không phải rất quan trọng, làm gì có con người nào nhìn thấy nhóm người ngoài hành tinh hình hài kỳ lạ như chúng ta vẫn không sợ chết mà đến tìm gặp?”
Vương tử điện hạ ráng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vờ như đang trầm tư suy nghĩ, nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ được mà nhếch lên, vành tai đỏ ửng: “Thật sao?”
Đôi đồng tử của Lu Kager đảo quanh một vòng, hơi khom người, bày ra một nụ cười ninh nọt với vương tử điện hạ: “Biết đâu, cô ấy cũng thích vương tử điện hạ mà bản thân không biết thì sao?”
“Sao, sao cơ?” Vương tử điện hạ lắp bắp.
Tinh Ba khoanh tay, lạnh lùng đứng ngoài huyền quan, quét mắt nhìn đám người Lu Kager và Raymond. Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn hiếm khi nói chuyện vừa mở miệng đã cười lạnh: “Đùa gì vậy? Viên pha lê mà vương tử điện hạ tận mắt nhìn thấy lẽ nào còn có thể giả dối? Quan trọng? Quan trọng thì có ích gì? Quốc gia so với ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng đó không phải là tình yêu.”
Những người còn lại: “…..”
Phó Tuyết Thâm quay đầu nhìn Tinh Ba, bày ra một nụ cười ‘thân thiện’: “Tinh Ba, hai ngày trước ngươi không cẩn thận té dập trán đã lành chưa?”
…….
Nói tóm lại, Tiểu Phó không thể cùng Minh Khinh Khinh đi hóng gió, không chỉ bởi vì không thể đến quá gần cô để bảo đảm Achilles không sáng lên nữa, mà còn vì hôm nay anh đúng thực là có chuyện quan trọng cần làm.
Claflin là một hành tinh thuộc nền văn minh sau chiến tranh, mấy nghìn năm đổ lại đây đã không còn xảy ra chiến tranh nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó với Trái đất. Đối với Claflin mà nói, suy cho cùng, Trái đất chỉ là một hành tinh bé nhỏ tầm thường trong thiên hà xa xôi, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Nhưng thu thập thông tin vẫn là chuyện mà Claflin thường làm trong những năm qua.
Chỉ có không ngừng tiến lên, nền văn minh của Claflin mới không bị thụt lùi.
Do đó, lần trở lại Trái đất này, Tiểu Phó quả thực phải hoàn thành một loạt các cuộc nghiên cứu về Trái đất.
Ba chuyên gia mà anh đưa đến Trái đất gần đây đã đạt đến bước cuối cùng trong việc khai thác Trái đất.
Để kiểm tra đo lường môi trường thổ nhưỡng của Trái đất, bọn họ không chỉ đưa lớp đất mặt của các lục địa về phòng thí nghiệm nằm dưới lòng đất biệt thự, mà còn tiến hành kiểm tra độ cứng, khoáng sản kim loại, độ pH,vv, sau đó sẽ gửi kết quả phân tích dữ liệu lại cho Claflin trong dạng mật mã khi có.
Hiện tại bọn họ vẫn đang tiến hành khai thác chiều sâu ở bảy khu vực trên thế giới.
Bởi vì kiểu khai thác sâu này rất dễ dàng kích hoạt một số ẩn số trong tầng nham thạch, các chuyên gia lo ngại rằng sẽ gây ra địa chấn hoặc sụp lún, vì vậy cần phải có vương tử điện hạ với thần lực đủ mạnh đích thân đến kiểm tra tình hình.
Loại chuyện này, anh không thể dẫn Minh Khinh Khinh theo được.
Phó Tuyết Thâm nói với Raymond: “Ngươi đi nói với Minh tiểu thư, hôm nay ta rất bận rộn.”
Raymond: “Vâng!”
“Đợi đã!” Hạm trưởng kéo Raymond lại, tự đề nghị mình: “Điện hạ, Raymond nói tiếng Trái đất không được rõ ràng, chi bằng để thần đi thiết kế một vụ bắt cóc dọa cô ta?”
Để một Raymond không có sức chiến đấu, không có sức uy hiếp đi, giống cái Trái đất kia chắc chắn sẽ không đi đâu! Chi bằng để ông ấy ra mặt hăm dọa cô!
Mặc dù việc xua đuổi một vị giống cái Trái đất không phải là chuyện của một thân sĩ nên làm, nhưng lần này thì khác, lần này có thể coi đây là sự trung thành của ông ấy đối với gia tộc Claflin.
“Bắt cóc?” Sắc mặt Phó Tuyết Thâm lại trầm xuống: “Đúng là một cách hay. Hạm trưởng đại nhân, ngài thật sự rất thông minh. Chi bằng cái chức vương tử điện hạ này ngài đảm nhiệm luôn đi, bên phía phụ vương cũng để ngài đi báo cáo?”
Sự thân thiện và ôn hòa của vương tử điện hạ thỉnh thoảng sẽ khiến cho người khác quên mất, anh là người thừa kế duy nhất của Claflin đạt được thần lực cấp độ SSS trong vài trăm năm gần đây.
Nhưng một khi anh đã không biểu cảm, đôi mắt kia cũng hoàn toàn biến thành màu xanh thẫm, càng là lúc khiến người khác không rét mà run.
Những người còn lại, bao gồm cả Lu Kager và đội trưởng đội cận vệ Tinh Ba đều vô thức nghẹt thở.
Hạm trưởng không dám đùa giỡn như vậy với vương tử điện hạ nữa, vội vàng cúi đầu: “Thực xin lỗi, điện hạ.”
Phó Tuyết Thâm gọi Raymond.
Trong đám người ở đây, Raymond là người non nớt sự đời nhất. Cậu ấy run rẩy đáp lại một tiếng, sau đó lật đật chạy ra ngoài.
Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên Minh Khinh Khinh không hề hay biết, cô chỉ biết mình vừa sáng ra đã tới đây tìm tiểu zombie, tiểu zombie chẳng những không vui mà thậm chí còn quay người trốn vào nhà như nhìn thấy quỷ.
Điều này khiến Minh Khinh Khinh có chút rối loạn nhận thức.
——vô cùng hoài nghi phải chăng cô và tiểu zombie đã hoán đổi thân phận cho nhau, cô biến thành một zombie khiến người khác nhìn thấy đều quay đầu bỏ chạy?
Nhưng bất kể thế nào, kiên trì bền bỉ mới là phong cách của cô.
Lúc mới bước chân vào giới giải trí, quay phim chẳng phân biệt ngày đêm cô còn kiên trì được, huống hồ chỉ là một việc dỗ dành tiểu zombie đang trong trạng thái tức giận?
Thế là chẳng mấy chốc Raymond lại cắp đuôi hớt hải chạy vào nhà, lau mồ hôi trên trán, dùng ngôn ngữ Claflin truyền đạt lại: “Điện hạ, cô ấy hỏi ngài có chuyện gì, mong ngài đừng viện cớ để không gặp cô ấy.”
Phó Tuyết Thâm nói: “Ta thực sự có công chuyện cần làm.”
Raymond thoáng chốc lại chạy về: “Minh tiểu thư nói, nếu đúng là có công chuyện, cô ấy có thể đưa ngài đi.”
Đám người ngoài hành tinh bảo thủ chưa từng gặp qua người khác giới nào thẳng thừng chủ động như vậy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Phó lại hơi đỏ lên.
Anh nhớ lúc trước từng nhìn thấy quyển sách 《Người vợ xinh đẹp của zombie bá đạo》 trên giá sách nhà Minh Khinh Khinh. Zombie bá đạo lái chiếc xe thời thượng đến trường đón nữ chính, nữ chính bị một đám người vây quanh, đám người sau lưng cô ấy nhao nhao bày ra vẻ mặt kinh ngạc và cực kỳ hâm mộ….. bây giờ dường như cũng giống như vậy!
Tiểu Phó nhịn không được bước tới trước cửa sổ, vươn tay kéo một khe hở nhỏ trên tấm rèm chớp, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài hàng rào hoa văn chạm trổ, chiếc xe Land Rover màu đen vẫn đậu ở đó. Minh Khinh Khinh đã xuống xe, đứng dưới trời nắng to chờ đợi, cũng không cầm ô, chỉ đeo kính râm, ánh mắt nhìn qua hướng bên này, không hề có ý định rời đi.
Tiểu Phó biết cảm giác chờ đợi khó chịu đến mức nào, anh cũng không hề muốn để Minh Khinh Khinh chờ đợi, nhưng Achilles trong lòng bàn tay lại…..
Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?
Anh cau mày.
Hạm trưởng hiểu sai ý, đưa ra đề nghị: “Ngài chỉ cần dịch chuyển tức thời đến đó là có thể thoát khỏi cô ta rồi.”
Tư lệnh Lu Kager đưa mắt xem xét biểu cảm của Phó Tuyết Thâm, nói: “Như vậy đâu có được. Chỉ có vương tử điện hạ mới sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời, chẳng lẽ chúng ta lại để vương tử điện hạ tự hạ thấp địa vị xách theo chúng ta đến đó?”
Hạm trưởng vội nói: “Chúng ta đâu cần qua đó, vương tử điện hạ đi là được rồi mà.”
Tư lệnh quát lớn: “Hạm trưởng đại nhân, ngài đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn để cho vương tử điện hạ một mình bận rộn, còn chúng ta ở đây uống trà lười biếng? Đây là lời mà một bề tôi có thể nói ra được sao?”
Hạm trưởng vốn ăn nói vụng về, nghẹn lời nói:“Ta không có ý đó……”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Phó Tuyết Thâm cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ: “Tất cả cùng lái xe qua đó đi.”
Tiểu Phó điều chỉnh thần lực của mình về trạng thái tốt nhất, tùy tay ném Achilles vào túi quần, mở cửa bước ra ngoài.
Nếu không thể tránh khỏi tiếp xúc, vậy thì anh chỉ có thể trấn áp Achilles trước.
Mặc dù phải hao tốn rất nhiều thần lực, nhưng Tiểu Phó đã quen với nỗi đau như cắt kim loại trong đầu.
*
Minh Khinh Khinh vẫn đang nhìn sang bên đây, dùng ngón trỏ đẩy đẩy kính râm, dựa vào xe mỉm cười nhìn tiểu zombie: “Ăn sáng chưa?”
Phó Tuyết Thâm đi về phía cô.
Cậu thiếu niên cao gầy bây giờ đi đứng không còn loạng choạng nữa, mà đã trầm tĩnh và vững vàng, có thể tượng tượng được dù đứng trong đám đông cũng là hạc trong bầy gà.
Dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết của anh như đang phản quang. Dưới xương chân mày là một đôi mắt xanh thẳm như hồ Baikal,quen thuộc nhưng lại chẳng quen thuộc và một sóng mũi cao thẳng.
Minh Khinh Khinh vì phải lái xe nên chỉ mang giày thể thao, bình thường cô đã thuộc dạng rất cao rồi, nhưng đứng trước anh cô thậm chí còn thấp hơn nửa cái đầu.
Cái bóng dài ngoằng của cậu thanh niên dưới ánh mặt trời chiếu xuống chân cô.
Minh Khinh Khinh lại một lần nữa nhận ra, tiểu zombie đã là một người đàn ông thực thụ —— còn là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.
Sự ý thức này làm cô có chút mất tự nhiên, đứng thẳng người dậy.
Kết quả, Tiểu Phó vẫn dừng lại nơi cách cô mười mét, từ đằng xa hét lên: “Ăn rồi.”
Minh Khinh Khinh: “??” Diễn kịch sân khấu sao? Tại sao nói chuyện phải đứng cách xa như vậy?
Minh Khinh Khinh tức cười: “Ngài Phó, ý cậu là gì đây?”
Tiểu Phó đáp: “Chúng ta cần phải giữ khoảng cách, ít nhất mười mét.”
Cách xa hơn một chút, đảm bảo không tiếp xúc da thịt thì tỷ lệ Achilles phát sáng sẽ giảm xuống mấy phần.
Minh Khinh Khinh thì cho rằng anh vẫn đang làm giá, nhưng tiểu zombie khó khăn lắm mới chịu ra ngoài, Minh Khinh Khinh cũng có thể miễn cưỡng nhân nhượng.
Tiểu Phó nói: “Khinh Khinh, hôm nay cô không có việc gì sao?”
Minh Khinh Khinh buồn bực đáp: “Không có, nay được nghĩ.”
Tiểu Phó nghĩ thầm, gạt người.
Tối hôm qua sau khi anh rời đi, cuộc đối thoại của Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu về lộ trình đều truyền tới tai anh.
Anh không hề cố ý lắng nghe, mà là vì sau khi hoàn toàn trưởng thành, thần lực của anh lại tăng vọt lên gấp mấy lần so với trước đây, phạm vi thính giác cũng mở rộng hơn.
Tiểu Phó một mặt có chút lo lắng cho công việc của Minh Khinh Khinh, nhưng mặt khác trong lòng lại không khỏi có chút ngọt ngào.
Trước kia, được cùng Minh Khinh Khinh ra ngoài dạo chơi là niềm mong ước lớn nhất của anh.
Và hiện tại, cho dù anh có thể xuất hiện trước mặt người dân Trái đất với gương mặt thực sự thì mong ước của anh vẫn là được cùng Minh Khinh Khinh đi dã ngoại và hóng biển.
Tiểu Phó cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, hờ hững nói: “Cô không định đi thử vai thật sao? Lỡ như ảnh hưởng đến bộ phim mới của cô và Bùi Hồng Trác thì làm thế nào?”
“Sao cậu biết hôm nay tôi đi thử vai?” Minh Khinh Khinh có chút sửng sốt.
Tiểu Phó: “…….”
Minh Khinh Khinh phản ứng lại: “Cậu nghe trộm lịch trình của tôi?
Gương mặt Tiểu Phó lập tức đỏ bừng, làm bộ như không biết chuyện gì, xoay người đi về hướng một chiếc xe khác.
Tên này khá thật đấy. Lần này quay về còn biết giả vờ lịch sự như người xa lạ, kết quả lại ngấm ngầm để ý hành trình của cô.
Minh Khinh Khinh cười như không cười nhìn Phó Tuyết Thâm leo lên xe, nói đùa: “Cậu muốn biết thì để tôi nói cho cậu biết là được, nghe lén làm gì?”
Tiểu Phó nghẹn nửa buổi mới thốt ra được một câu: “Tôi không cố ý nghe trộm.”
Anh cảm thấy càng giải thích càng chột dạ, vì xét cho cùng nếu anh không muốn biết thì cứ thu hồi lại toàn bộ thần lực là xong.
Anh dứt khoát không hé răng, đỏ mặt khởi động xe.
Cứ như vậy, một lúc sau, trên đường xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ.
Hai chiếc ô tô màu đen đi trên đường, lần lượt là mấy lão già người ngoài hành tinh và một vương tử điện hạ mắt xanh, không ai động đến tay lái, bọn họ đều dựa vào suy nghĩ để điều khiển.
Theo sát sau đó là một chiếc Land Rover màu đen, điểu khiển xe là một nữ diễn viên nổi tiếng, người bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trên các tiêu đề.
Tiểu Chu tối qua làm việc đến khuya nên ngủ lại phòng dành cho khách ở nhà Minh Khinh Khinh, sáng ra anh ấy định đi mua đồ ăn sáng chung với cô, nào ngờ phát hiện Béo Béo và Đản Đản đã được cho ăn, còn Minh Khinh Khinh thì đã ra ngoài từ sớm.
Tiểu Chu có chút kinh ngạc, hôm nay có buổi thử vai, tuy rằng với vị trí của Minh Khinh Khinh chỉ cần đến cho có lệ, nhưng ít nhất cũng phải có mặt.
Thế nhưng Minh Khinh Khinh đã chạy đi đâu rồi?
Lẽ nào không đi nữa?
Tiểu Chu đứng trong biệt thự hét lên một vòng, không ai trả lời, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe hơi, anh ấy lật đật chạy ra.
Sau đó nhìn thấy Minh Khinh Khinh lái xe đuổi theo vị Phó tiên sinh ở biệt thự đối diện.
……?!
Tiểu Chu vội vàng gọi điện thoại, Minh Khinh Khinh nhận máy: “Hôm nay em có chuyện riêng cần giải quyết. Bên chỗ thử vai anh giúp em hoãn lại đã nhé.”
Tiểu Chu: ???
Mặt trời mọc đằng Tây sao?
Tiểu Chu vô cùng hoài nghi, phải chăng anh ấy đã bỏ lỡ chuyện gì đó rồi?
Âu Dương Hạo theo đuổi Minh Khinh Khinh không biết đã bao lâu, Minh Khinh Khinh chưa bao giờ cho cơ hội, ngay cả một nhân vật như Bùi Hồng Trác chủ động chiếu cố như vậy, Minh Khinh Khinh cũng không tỏ ra quá đặc biệt với anh ấy.
Vậy mà bây giờ, một quý tộc nhị đại trẻ tuổi mới gặp chưa đến mấy ngày, lại có thể khiến cho Minh Khinh Khinh bỏ việc chạy theo?
CHƯƠNG 46:
Lái xe khoảng hai tiếng đồng hồ thì đoàn xe ra khỏi thành phố H, đến Hoàn Trang dưới chân núi Cửu Hành Sơn.
Thung lũng ở đây vô cùng yên tĩnh, cây lá kim to khỏe, xanh um tươi tốt.
Cao tốc phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người mặc tây trang màu đen và đồng phục cảnh sát, đang kéo dây cảnh giới màu vàng không cho xe qua lại.
Minh Khinh Khinh thấy Râu Quai Nón ngồi ở ghế điều khiển của chiếc xe đầu tiên hạ cửa kính xuống, nói gì đó với người chỉ huy, người chặn đường lập tức kính cẩn mở đường.
Minh Khinh Khinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn tiếp tục chạy theo xe của nhóm người Phó Tuyết Thâm. Chạy khoảng bảy đến tám km nữa thì ra khỏi cao tốc, rẽ thêm tám con đường, cuối cùng hai chiếc xe phía trước cũng dừng lại.
Minh Khinh Khinh đạp phanh, dừng xe bên vệ đường.
Cô nhìn xung quanh, tầm mắt đột nhiên rơi vào một cái hố sâu khổng lồ có đường kính khoảng hai mươi mét cách đó không xa.
Chợt thấy có vài người mặc đồng phục màu trắng của phòng thí nghiệm, đang cầm máy dò và một số dụng cụ chuyên môn bước vào buồng lái trong suốt có hình dạng kỳ lạ chưa từng thấy, ngồi trong buồng lái đó từ từ xuống dưới.
Dưới ánh mặt trời, bộ quần áo bảo hộ chống hóa chất mùa trắng của họ phản chiếu ánh bạc khiến người khác không thể mở mắt, trong cái hố khổng hồ đang từ từ chảy ra một số chất lỏng màu nâu vàng, tỏa nhiệt phả vào mặt họ.
……..
Trong nháy mắt, Minh Khinh Khinh vô cùng hoài nghi mình đã đi lạc vào một phim trường khoa học viễn tưởng nào đó.
Tuy nhiên, do đã chấp nhận việc trên thế giới có người ngoài hành tinh, nên chuyện người ngoài hành tinh đang cầm máy dò tạo ra bức xạ nhiệt, hình như cũng không khiến người khác quá bất ngờ.
Cánh cửa của chiếc xe phía trước được đẩy ra, Râu Quai Nón, Mặt Sẹo và một người khác bước xuống. Râu Quai Nón cung kính bước đến mở cửa chiếc xe thứ hai, Phó Tuyết Thâm từ trên xe bước xuống.
Sau khi anh bước xuống, một người mặc quần áo bảo hộ chống hóa chất màu trắng vội vàng chạy tới, giải thích tình hình —— khoảng cách không quá xa, Minh Khinh Khinh có thể nghe được âm thanh, nhưng nghe cũng không hiểu, vì đó là một chuỗi “%&*#%@”
Phó Tuyết Thâm đến gần cái hố khổng lồ, gần như đứng sát bên miệng hố, liếc mắt nhìn xuống dưới.
Gió mang theo làn sóng nhiệt, thổi bay vạt áo của anh.
Minh Khinh Khinh vừa tò mò vừa lo lắng, nhịn không được tính mở cửa bước xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói lãnh đạm: “Minh tiểu thư, vương tử điện hạ nhắn cô đợi ở trong xe, đừng xuống dưới.”
Đứng bên cạnh cửa xe thay Minh Khinh Khinh chắn sóng nhiệt là Tinh Ba, ông ta đang khoanh cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Phó Tuyết Thâm.
Minh Khinh Khinh: ???
Minh Khinh Khinh tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Vương tử điện hạ?
Cái quái gì vậy?
Cô vừa từ phim khoa học viễn tưởng nhảy sang chuyện cổ tích Disney ư?
Tiểu Phó là người ngoài hành tinh, nhưng anh chưa từng nói anh còn là vương tử của một quốc gia nào đó.
Anh có kể rằng hành tinh của bọn anh gọi là Claflin, là một ngoại tinh văn minh hoàn toàn không tìm thấy trên Trái đất, chẳng lẽ hành tinh đó lại được chia ra thành nhiều quốc gia, và Tiểu Phó tình cờ là con cháu hoàng tộc của một quốc gia nho nhỏ trong đó?
Giống như hoàng tử Gypsy gì đó sao?
Minh Khinh Khinh biết có một ngôi sao tên là Ngô Tôn, cũng là hoàng tử Brunei.
Cô kinh ngạc hỏi Tinh Ba: “Vương tử điện hạ gì cơ?”
Nhưng Tinh Ba rõ ràng là không có ý định đáp lời cô. Ông ta giữ im lặng, xoay người đưa lưng về phía cô, tầm mắt nhìn về cái hố khổng lồ.
Phó Tuyết Thâm đang tập trung điều khiển thần lực. Anh nhíu mày, cánh tay phải đang rũ xuống hơi nhấc lên, nhổm người về phía trước.
Nháy mắt, sóng nhiệt như gặp phải sương lạnh, nhiệt độ được trung hòa, cảm giác nóng bức cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Minh Khinh Khinh kinh ngạc phát hiện, năng lực của Tiểu Phó đã mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
Mấy tháng trước, khả năng của anh chủ yếu là ‘dịch chuyển tức thời’ và ‘đóng băng thời gian’, ngoài ra còn một số ‘năng lực phá hoại’ theo thời gian khác.
Nhưng hiện tại, dường như anh đã sử dụng những năng lực này thành thạo hơn, thậm chí còn có thể điều khiển nhiệt độ trong không khí. Đây là một năng lực cực kỳ đáng sợ.
Thấy cô dựa vào khung cửa hóng chuyện, vẻ mặt khó hiểu, Tinh Ba mới giải thích thêm hai câu: “Trước đây khi điện hạ rơi xuống Trái đất, ngài ấy vẫn chưa hoàn toàn phân hóa, dẫn đến các phương diện như năng lực hay trí nhớ đều bị tổn hại ở một mức độ nhất định. Gien năng lực cơ bản của ngài ấy là ‘dịch chuyển tức thời’ và ‘đóng băng thời gian’, cho đến hiện tại cũng là năng lực mạnh nhất và độc nhất của hoàng tộc. Ngoài ra, ngài ấy còn sở hữu rất nhiều năng lực hậu thiên học, nhưng thần lực của ngài ấy lúc đó bị tổn thương, nên chỉ còn lại năng lực cơ bản, năng lực hậu thiên không thể sử dụng được.”
Lời giải thích của Tinh Ba đã chứng minh suy đoán của Minh Khinh Khinh. Minh Khinh Khinh hỏi: “Cũng tức là, khoảng thời gian sau khi rơi xuống Trái đất, đầu óc của cậu ấy đã bị va chạm đến đần độn?”
Tinh Ba nghẹn lời: “……cũng có thể nói như vậy.”
Người phụ nữ này thực sự đã xem vương tử điện hạ thành thú cưng….
Tinh Ba rũ đầu, ôm cánh tay liếc nhìn Minh Khinh Khinh đang ngồi trong xe, bất giác nhớ tới tình cảnh trong viên pha lê.
Trong mỗi cảnh tượng, vương tử điện hạ dường như rất coi trọng giống cái Trái đất này, nhưng viên pha lê lại không hề sáng lên.
Nếu cô thật sự không thích vương tử điện hạ dù chỉ một chút, vậy thì vương tử điện hạ vì để bảo vệ cô mà tiếp nhận thử thách của đảng cầm quyền, chấp nhận sự trói buộc của Achilles chi hoàn, thực sự không đáng chút nào….
Tinh Ba trung thành với quốc vương bệ hạ, cũng chính là Claflin thứ XIII. Claflin thứ XIII không chỉ là quân chủ của ông ta, mà còn người bạn tốt duy nhất của ông ta trong nhiều năm qua.
Mặc dù ông ta ít nói, thoạt nhìn còn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng ông ta cũng là người chứng kiến Phó Tuyết Thâm trưởng thành, vẫn hy vọng đứa con trai út của người bạn mà mình yêu quý nhất sẽ được hạnh phúc.
Sóng nhiệt quanh miệng hố cuối cùng cũng hoàn toàn bị áp chế, mái tóc đen nhánh trước trán của Phó Tuyết Thâm ướt sũng mồ hôi, giọt mồ hôi từ vầng trán trắng nõn chảy xuống, sắc mặt cũng trắng bệch đi.
Anh rũ mắt, vừa định rời khỏi miệng hố thì Achilles trong lòng bàn tay lại đột nhiên lóe lên.
Vừa rồi thần lực của anh phải chia ra làm hai, một nửa trấn áp Achilles, một nửa làm mát cái hố khổng lồ. Sau khi bị tiêu hao khá nhiều thần lực, Achilles bắt đầu có xu hướng không thể trấn áp.
Sắc mặt Tiểu Phó liền thay đổi, nhanh chóng nâng lòng bàn tay lên, tăng thêm một phần áp lực lên Achilles.
“Đó là gì vậy?” Minh Khinh Khinh cũng đồng thời mở to hai mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong lòng bàn tay của Tiểu Phó có một vật thừa. Đó là một đồ vật hình tròn bằng kim loại, như được chạm khắc hoa văn Brahma, chỉ cần nhìn qua, thậm chí là không cần nhìn quá chi tiết, cũng đã cảm thấy nó giống hệt với thánh vật được lưu truyền nhiều năm trong truyền thuyết.
Động tác của Tiểu Phó rất nhanh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đồ vật đó như khảm vào lòng bàn tay của anh, giống như một lời thề, hoặc là một câu thần chú.
“Một loại đồ vật có tên là Achilles.”
“A-kiu cái gì…” Minh Khinh Khinh hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng cô vẫn lo lắng: “Có làm hại không?”
“Cái đó thì không, nhưng cô có thể đi hỏi vương tử điện hạ.” Tinh Ba đáp.
Dừng một chút, ông ta bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Mấy ngày trước, quốc vương đã điều động một đội ngũ khác lên đường đi tìm vị hôn thê định mệnh cho điện hạ.”
Tìm được rồi, có lẽ Achilles cũng sẽ được giải trừ.
Thông qua một tháng thử nghiệm, vương tử điện hạ muốn giải trừ Achilles chỉ có hai cách.
Một là số lần Achilles phát sáng không được quá năm lần trong một tháng, điều này chứng tỏ điện hạ không có tình ý sâu đậm gì với giống cái nhân loại trước mắt.
——Nhưng Tinh Ba cảm thấy chuyện này rất khó, phàm là bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra vương tử điện hạ đã nguyện ý trao mạng sống của mình cho vị tiểu thư giống cái nhân loại này rồi.
Hai là phải tìm người định mệnh cho vương tử điện hạ trước khi tin tức vương tử điện hạ yêu vị giống cái nhân loại này truyền đến tai mấy lão già trong đảng cầm quyền. Như vậy đến lúc đó, cho dù đảng cầm quyền có úp mở phê bình, nhưng dưới sự trấn áp của quốc vương bệ hạ, có lẽ cũng không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Cùng lắm chỉ xem như vương tử điện hạ tuổi trẻ lầm đường lạc lối, sau đó cải tà quy chánh.
Và nếu cả hai cách này đều thất bại, vậy thì vương tử điện hạ có thể không chỉ đối mặt với sự trừng phạt từ hoàng tộc, mà còn mất đi quyền thừa kế Claflin.
“Vị hôn thê?” Minh Khinh Khinh không kịp phản ứng.
Tinh Ba liếc cô một cái: “Đúng vậy.”
Minh Khinh Khinh: “Tiểu zombie không phải chỉ vừa thành niên thôi sao? Phong tục của các người bên kia sao lại sớm như vậy….”
Tinh Ba nói: “Vương tử điện hạ đã một trăm tuổi rồi.”
Minh Khinh Khinh: “…….”
Điều này thực ra Minh Khinh Khinh cũng đã biết. Tiểu Phó từng kể với cô, người trên hành tinh của cậu có tuổi thọ rất dài, đặc biệt là những người trong hoàng tộc.
Chẳng qua là lúc cậu giới thiệu, Minh Khinh Khinh vẫn chưa biết cậu chính là người trong hoàng tộc.
Vị hôn thê.
Trong đầu Minh Khinh Khinh, từ này thực sự rất khó liên tưởng với tiểu zombie.
Đột nhiên được Tinh Ba liên tưởng, trong lòng cô chợt dâng lên những cảm xúc rất khó giải thích.
Tiểu Phó trước kia đi đứng không được linh hoạt, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, vừa bẩn thỉu vừa đáng thương, nhìn không giống ‘người Trái đất’ một chút nào, cho nên Minh Khinh Khinh cũng chưa từng liên tưởng đến chuyện anh sẽ cùng vị hôn thê kết hôn hay gì đó.
Trong lòng Minh Khinh Khinh, anh chỉ đơn thuần là một thú cưng, là người nhà.
Nhưng bây giờ Tiểu Phó đã hồi phục, ngoài siêu năng lực ra thì hoàn toàn không khác gì con người Trái đất. Minh Khinh Khinh chân chính nhận ra anh đã là một thanh niên bằng xương bằng thịt.
Bây giờ từ miệng người đàn ông mặt sẹo này cô mới biết, hình như anh còn là một hậu duệ của một quốc gia nho nhỏ nào đó.
Như vậy, vừa có tiền, vừa có thân phận, kết hôn cũng là chuyện đương nhiên thôi.
—— Điều này rất bình thường mà.
Cho nên, chẳng lẽ đây chính là lý do sau khi anh trở lại Trái đất đã vạch rõ giới hạn với cô sao?
Bởi vì sắp có vị hôn thê, sắp kết hôn rồi?
Minh Khinh Khinh siết chặt vô lăng, nhìn bóng lưng người thanh niên đang đứng gần miệng hố phía xa xa, trong lòng có cảm giác hụt hẫng như hoàn toàn mất đi thứ gì đó.
Hai mươi tư ngày sau, Tiểu Phó và nhóm người này sẽ quay về.
Lần này quay về, có lẽ cả đời này cũng không còn gặp nhau nữa.
Minh Khinh Khinh kìm nén cảm xúc khó hiểu đang trào dâng trong lòng, gượng cười, nói với giọng điệu đùa cợt: “Mấy người rốt cuộc là người nước nào vậy? Thời đại nào rồi còn lưu hành chuyện ‘lệnh của cha mẹ, lời người mai mối’?”
Tinh Ba nhìn chằm chằm sườn mặt cười bâng quơ của Minh Khinh Khinh.
…..Cô đúng là hoàn toàn không để tâm.
Ông ta khẽ lắc đầu, cảm thấy lần trở lại này của vương tử điện hạ quả thực rất vô nghĩa.
Còn nơi xa, sau khi Phó Tuyết Thâm nghe xong cuộc nói chuyện của hai người cách anh vài trăm mét, cơ thể liền cứng đờ.
Thần lực xanh bao quanh người anh đột nhiên như bóp chặt lấy yết hầu, tinh thần cũng sa sút, cuối cùng không thể áp chế Achilles được nữa.
Lấy anh làm trung tâm, ánh sáng rực rỡ của kim loại như ngọn lửa bốc cháy, đột nhiên chiếu sáng toàn bộ chân núi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bên đó.
Achilles phát sáng lần thứ ba.