Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

Chương 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Hệ thống im lặng một lúc lâu.

“Không thể à?”

“Chẳng phải ngươi đã nói, thật ra Tạ Nhân chưa chết hay sao?”

Nếu chưa chết thì không thể tính là tâm nguyện vượt qua sinh tử.

Nó có thể thực hiện được.

【Đường Đường, cô chắc chưa?】

“Ừm.”

Ta không muốn tranh cãi nữa.

Vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Chỉ cần nhận được lời chúc thật lòng trước sinh nhật 18 tuổi, cho dù chỉ từ một người thì cũng được tính là chinh phục thành công.

Có thể thay đổi kết cục chết sớm của ta.

Nhưng sáng sớm hôm nay, cha mẹ ta vẫn đi tảo mộ cho Tạ Nhân như trước.

A huynh vẫn như trước, mặc kệ lá thư của ta.

Trước khi Vệ Tuân ra ngoài, ta kéo ống tay áo của hắn:

“Phu quân, hôm nay là sinh nhật của ta, chàng có thể……”

“Nói với ta một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ hay không?”

Hắn nhìn chằm chằm ta một chút, mất kiên nhẫn mà đẩy ta ra:

“Tạ Đường! Rốt cuộc nàng còn muốn làm ầm ĩ gì nữa?”

“Nàng biết rõ hôm nay là ngày giỗ của A Nhân!”

Nhưng ngày giỗ của Tạ Nhân thì liên quan gì đến ngày sinh nhật của ta?

Ta chỉ cần một câu “Sinh nhật vui vẻ” mà thôi.

Chung chăn gối suốt 3 năm, chỉ có 4 chữ đơn giản như vậy mà hắn cũng không muốn cho ta.

“Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc là Tạ Nhân trông như thế nào, tính cách ra sao.”

“Mà có thể khiến cho bọn họ nhớ mãi không quên như vậy.”

Rõ ràng ta mới là con gái ruột của cha mẹ, là muội muội ruột của a huynh.

Là thê tử được Vệ Tuân cưới hỏi đàng hoàng.

Nhưng trong mắt trong lòng bọn họ chỉ có Tạ Nhân.

Ta muốn nhìn một chút, cuối cùng là ta đã thua ở đâu.

2.

Lúc trời sẩm tối, cha mẹ sai người gọi ta qua ăn tối.

Phủ thừa tướng và phủ tướng quân chỉ cách nhau một bức tường.

Cha mẹ thường xuyên mời ta về nhà dùng bữa.

Cũng không phải là nhớ nhung gì ta.

Năm đó, ta gả vào Vệ phủ, tất cả trang phục và trang sức trong của hồi môn đều là những thứ mà Tạ Nhân từng yêu thích nhất.

Ngay cả ma ma và nha hoàn hồi môn đều là người bên cạnh Tạ Nhân.

Bọn họ đều biết nên làm gì để chủ nhân vui vẻ.

Mỗi lần quay về phủ thừa tướng, ngoại trừ khuôn mặt này ra, còn lại chắc chắn sẽ trang điểm cho ta giống hệt Tạ Nhân.

Về phần cha mẹ ta, họ đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn đầy những món Tạ Nhân thích ăn.

Ngoài miệng gọi “Đường Đường” nhưng trong lòng lại nhớ nhung “Nhân Nhân”.

Chẳng thú vị chút nào.

“Hôm nay mệt quá, ta không đi đâu.”

Lão ma ma bên cạnh mẹ nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

Cũng không lạ gì.

Có lẽ đây là lần đầu tiên ta từ chối yêu cầu của cha mẹ.

Nhưng ta thật sự rất mệt mỏi.

Ta mất một buổi chiều để thu thập những người “yêu thương” Tạ Nhân nhất.

Nàng ta đã sắp quay về, nếu ta còn ở lại đây thì không thích hợp.

Ta còn dành ra một canh giờ để viết thư hòa ly.

Vệ Tuân cũng là của nàng ta.

Trả lại cho nàng ta.

Chỉ có một chuyện là ta chưa kịp làm.

Ta cần đi lấy những phong thư ở chỗ Tạ Duẫn về.

Huynh ấy không xứng.

Nhưng lần này, huynh ấy lại rất săn sóc. Ngày hôm sau, còn chưa chờ ta đi tìm huynh ấy thì huynh ấy đã đến tận nơi tìm ta trước.

Nổi trận lôi đình, dùng chân đá bay cửa phòng của ta:

“Tạ Đường! Muội còn muốn giở trò gì nữa?!”

Trước khi ta chết.

【Được.】

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.